Xiềng Hoa Trong Lòng Sắt

Chương 2 – Lần đầu cô lên tiếng

Trước Sau

break

Chiều hôm đó, biệt thự phủ một màu nắng nhạt.

Lâm Nhược Vân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trước mặt là tách trà đã nguội.

Ánh mắt cô bình thản, nhưng trong lòng đang dậy sóng.

Từ sáng đến giờ, lời người hầu xì xào vẫn chưa tan:

> “Phu nhân chỉ là bù nhìn thôi, ngài Trịnh cưới vì lợi ích mà.”

“Nghe nói cô ta từng quỳ gối xin hắn đấy, đáng thương thật.”

Từng chữ như gai nhọn cắm vào tai.

Nếu là trước đây, cô sẽ làm ngơ. Nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, cô không muốn im lặng nữa.

Cô muốn hắn biết — Lâm Nhược Vân không còn là con búp bê ngoan ngoãn mà hắn muốn sai khiến.

---

Cửa mở.

Trịnh Dạ Hàn bước vào, áo sơ mi đen vẫn vương vết băng trắng nơi vai — dấu tích của đêm đụng độ hôm qua.

Hắn vừa tháo găng tay, ánh mắt sắc như dao liếc qua cô.

> “Sao lại ngồi đây, chưa về phòng nghỉ?” – giọng hắn trầm, hơi khàn.

Cô ngẩng đầu, nhìn hắn thẳng, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:

> “Tôi chờ anh.”

Hắn dừng lại, đôi mày khẽ nhướng.

> “Có chuyện gì?”

Cô không vòng vo.

> “Anh quản người nhà anh kiểu gì vậy, Trịnh Dạ Hàn?”

Không khí trong phòng chùng xuống ngay.

Người đàn ông kia hơi nheo mắt, cười nhạt:

> “Lâu rồi mới nghe em gọi tên tôi. Tiếp đi.”

Cô đặt tách trà xuống bàn, tiếng chạm khẽ vang lên.

> “Trong nhà anh có người nói xấu tôi. Bảo tôi là đồ bù nhìn, là người thừa, là món hàng đổi lợi ích.”

Cô ngẩng đầu, giọng đều đều nhưng ánh mắt như có lửa:

> “Nếu anh đã cưới tôi, ít nhất cũng nên cho họ biết tôi là ai.”

Trịnh Dạ Hàn im vài giây.

Không phải vì tức giận — mà vì ngạc nhiên.

Hắn không ngờ cô lại nói thẳng như thế. Người phụ nữ từng chỉ cúi đầu im lặng, giờ lại ngồi thẳng lưng, đối diện hắn không chút sợ hãi.

Hắn bước đến gần, dừng lại trước mặt cô.

Giọng hắn thấp, nhưng có gì đó lạ lẫm:

> “Em thay đổi rồi.”

Cô cười nhẹ, nụ cười mang theo chút lạnh lùng và chua xót:

> “Con người mà, bị ép đủ lâu sẽ học cách phản kháng.”

Hắn nhìn sâu vào mắt cô, im lặng.

Ánh nhìn đó làm cô thấy khó chịu, vừa muốn né tránh, vừa bị hút vào.

Cuối cùng, hắn nghiêng đầu, ra lệnh khẽ cho người quản gia đang đứng ngoài cửa:

> “Tất cả người hầu trong nhà… từ nay, ai dám đụng đến phu nhân, phạt nặng gấp đôi.”

Giọng hắn lạnh, nhưng ánh mắt khi lướt qua cô lại mềm đi một chút.

> “Được rồi, em vừa lòng chưa?”

Cô đáp nhỏ, không nhìn hắn:

> “Tôi không cần anh bảo vệ. Tôi chỉ muốn anh biết… tôi không yếu đuối như anh nghĩ.”

Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại pha chút gì đó rất khác — như là thích thú, xen lẫn ngạc nhiên.

> “Tôi bắt đầu tò mò rồi, Lâm Nhược Vân… em còn có thể khiến tôi bất ngờ đến đâu nữa đây?”

Đêm không có hắn

Đêm buông xuống, bầu trời đen đặc như mực.

Gió thổi nhẹ qua hàng cây ngoài hiên, mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng.

Ngôi biệt thự rộng lớn chìm trong ánh đèn vàng dịu, im ắng đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp.

Trịnh Dạ Hàn không về.

Cũng chẳng ai biết hắn đang ở đâu.

Lâm Nhược Vân ngồi bên cửa sổ, cuộn mình trong chiếc áo choàng mỏng.

Tách trà trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.

Ánh mắt cô dõi ra khoảng tối bên ngoài, nơi chỉ có bóng đêm và tiếng côn trùng.

Không biết từ bao giờ, cô đã quen cảm giác chờ —

chờ hắn về, chờ một câu nói, chờ một sự thay đổi mà chính cô cũng không tin là có thật.

---

Cô khẽ đứng dậy, giọng bình thản nhưng mang theo chút uy nghi mà hiếm ai từng thấy nơi cô:

> “Bà Thẩm.”

Từ ngoài cửa, người quản gia già bước vào, cúi đầu lễ phép:

> “Phu nhân gọi tôi ạ?”

Cô quay lại, giọng nhẹ, nhưng rõ ràng:

> “Mang ít dâu tới cho tôi. Loại dâu tây Pháp mà nhà bếp cất trong tủ lạnh hôm trước.”

Bà Thẩm thoáng sững lại, rồi vội đáp:

> “Dạ, tôi mang ngay.”

Một lát sau, khay dâu tây được dọn lên.

Những trái dâu đỏ mọng nằm trên đĩa sứ trắng, tỏa hương thơm ngọt dịu.

Cô cầm lấy một quả, chậm rãi đưa lên môi.

Vị ngọt xen lẫn chút chua lan ra đầu lưỡi — mát lạnh, nhưng cô lại chẳng thấy ngon.

> “Bà Thẩm,” – cô nói khi người quản gia định rời đi – “những người hầu buổi sáng nay, còn làm trong nhà chứ?”

> “Dạ, phu nhân, họ đã bị ngài Trịnh cho nghỉ việc rồi.”

Cô khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

> “Tốt. Không cần phải giữ lại những kẻ không biết tôn trọng chủ nhà.”

Bà Thẩm nhìn cô một thoáng, ánh mắt pha chút ngạc nhiên.

Trước kia, phu nhân luôn dịu dàng, ít nói.

Hôm nay, giọng điệu lại lạnh và dứt khoát, giống hệt... ngài Trịnh.

> “Phu nhân... có muốn tôi chuẩn bị phòng nghỉ không ạ?”

Cô khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt như sương:

> “Không cần. Tôi muốn ngồi thêm một lúc.”

---

Khi bà Thẩm lui ra, chỉ còn lại mình cô giữa căn phòng rộng lớn.

Ánh đèn phản chiếu lên ly thủy tinh, hắt bóng cô đổ dài trên sàn.

Cô cắn thêm một miếng dâu, vị ngọt tan trong miệng, nhưng lòng thì đắng ngắt.

> “Anh có biết không, Trịnh Dạ Hàn… tôi đang học cách sống trong thế giới của anh.”

Giọng nói cô rất nhỏ, chỉ đủ cho chính mình nghe thấy.

Ánh trăng hắt qua khung cửa, chiếu lên gương mặt cô — lạnh, đẹp, và mang theo nét kiêu hãnh mong manh của người phụ nữ đang dần tỉnh khỏi nỗi sợ.

Hắn trở về trong im lặng

Đêm đã khuya.

Mưa bắt đầu rơi — nhẹ, mảnh, từng hạt lộp độp rơi trên mái hiên.

Ánh đèn hành lang vàng nhạt, kéo bóng người dài trên tường.

Lâm Nhược Vân vẫn ngồi ở cửa sổ, chăn mỏng phủ hờ lên vai.

Trên bàn, đĩa dâu chỉ còn vài quả, màu đỏ nhòe đi trong ánh sáng lờ mờ.

Cô đã định vào phòng, nhưng không hiểu sao, lại muốn ngồi thêm một chút nữa.

---

Cửa biệt thự khẽ mở.

Tiếng bước chân trầm thấp vang lên đều đặn.

Cô không quay đầu, nhưng biết rõ — là hắn.

Mùi thuốc lá nhạt và gió mưa từ ngoài đường theo hắn vào, quen thuộc đến mức khiến tim cô thoáng run.

Trịnh Dạ Hàn đi chậm, từng bước như đo nhịp thở của đêm.

Áo khoác hắn ướt một nửa, vai vẫn quấn băng trắng, tóc ẩm.

Hắn dừng lại ở bậc thềm, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nơi cô đang ngồi.

Căn phòng yên lặng.

Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và mưa rơi như đang đếm từng khoảng cách giữa họ.

Cô không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, giả như không nhận ra.

Một lát sau, cô đứng dậy, nhặt lấy tấm chăn trên vai, nói khẽ mà không quay lại:

> “Anh về rồi à.”

Giọng cô nhẹ như gió thoảng, không buồn không vui.

Hắn dừng một nhịp, rồi đáp ngắn gọn:

> “Ừ.”

Không thêm lời nào.

---

Cô bước về phía cầu thang, dừng lại bên lan can, lặng lẽ nói:

> “Trên bàn còn ít dâu. Anh ăn được thì ăn, không thì để sáng mai.”

Hắn nhìn theo bóng cô, ánh mắt tối lại.

> “Em vẫn còn thức?”

Cô dừng lại, vai hơi khựng, nhưng không quay lại.

> “Không ngủ được.”

Một câu đơn giản, nhưng khiến cả không gian trĩu xuống.

Hắn không hỏi thêm.

Cô cũng không nói gì nữa.

Hai người đi qua nhau trong im lặng — một người mang mùi thuốc súng, một người mang hương dâu ngọt dịu.

Cả hai hòa vào nhau thoáng chốc, rồi lại tách ra, xa như hai thế giới song song.

---

Cô về phòng, khép cửa.

Bên ngoài, tiếng bước chân hắn vẫn vang lên chậm rãi, nặng nề.

Đến khi âm thanh ấy tắt hẳn, cô mới ngồi xuống giường, đưa tay chạm nhẹ lên ngực — nơi trái tim đang đập nhanh không hiểu vì sao.

> “Không phải lo lắng.

Chỉ là… nghe thấy tiếng hắn, bỗng thấy căn nhà này không còn quá trống.”

Cô tự nói với mình, rồi khẽ cười, nụ cười lẫn vào bóng đêm.

Buổi sáng của người phu nhân

Sáng hôm sau, trời quang.

Ánh nắng mỏng manh len qua rèm, rơi thành những vệt vàng nhạt trên sàn gỗ.

Không khí trong biệt thự thoang thoảng mùi cà phê và hoa oải hương — hương thơm nhẹ, thanh, rất nữ tính.

Lâm Nhược Vân đứng trước gương.

Cô mặc một chiếc váy trắng ngà, chất vải mịn như sương, ôm lấy dáng người thon gọn.

Tà váy khẽ bay theo nhịp gió từ cửa sổ mở hé.

Trên đôi chân thon nhỏ là đôi giày tiểu thư màu be, mũi tròn, nạm ngọc trai nhỏ, vừa thanh nhã vừa kiêu kỳ.

Cô ngắm mình trong gương một lúc lâu.

Gương mặt phản chiếu lại không còn tái nhợt như mọi ngày — chỉ còn ánh nhìn tĩnh lặng, điềm nhiên, pha chút gì đó rất khó nắm bắt.

> “Không cần phải đẹp vì ai,” – cô tự nói khẽ –

“chỉ là… phải để người khác nhớ rằng tôi tồn tại.”

---

Bà Thẩm gõ cửa, mang vào khay bữa sáng.

> “Phu nhân, ngài Trịnh vẫn chưa dậy. Cô có muốn dùng riêng trong phòng không ạ?”

Cô quay lại, giọng nhẹ:

> “Không. Tôi sẽ ăn ở phòng ăn. Chuẩn bị thêm một ly cà phê đen.”

> “Cà phê đen ạ?” – bà Thẩm hơi ngạc nhiên – “Phu nhân không quen uống vị đó mà.”

> “Không sao.” – cô khẽ cười, môi cong nhẹ – “Tôi muốn thử.”

---

Khi cô bước xuống cầu thang, tà váy khẽ quét lên từng bậc gỗ.

Ánh sáng chiếu qua khung cửa lớn, rọi lên dáng cô, khiến cả hành lang sáng bừng.

Người hầu trong nhà đều dừng tay, lặng nhìn.

Không ai nói, nhưng trong ánh mắt họ đã có sự thay đổi —

Không còn là sự thương hại, mà là kính nể.

---

Trên bàn ăn, tách cà phê bốc khói nhẹ.

Cô cầm ly lên, thử một ngụm, vị đắng lan khắp đầu lưỡi.

Nhưng cô lại khẽ mỉm cười.

> “Thì ra… đắng cũng không tệ.”

Giọng nói ấy vang lên rất khẽ, nhưng đủ để người vừa bước từ hành lang nghe thấy.

Trịnh Dạ Hàn dừng lại ở ngưỡng cửa, ánh mắt chậm rãi lướt qua dáng cô —

mái tóc đen dài buông nhẹ, làn da trắng hơn dưới nắng, chiếc váy khẽ lay động trong gió.

Hắn chưa từng thấy cô như thế.

Thanh khiết, kiêu hãnh, mà lại lặng lẽ khiến người ta không dám rời mắt.

---

Cô vẫn không quay lại, chỉ nói khẽ, như thể nhận ra hắn mà chẳng buồn bận tâm:

> “Anh về khuya quá. Tôi tưởng anh sẽ không về.”

Hắn đáp ngắn gọn, giọng trầm, mang chút khàn vì thiếu ngủ:

> “Có việc.”

Cô đặt ly xuống, giọng đều:

> “Tôi biết.”

Rồi đứng dậy, bước ngang qua hắn — mùi hương oải hương dịu nhẹ thoáng qua, như gợn lên trong lòng hắn cảm giác lạ lẫm.

Hắn khẽ nhìn theo, ánh mắt tối dần.

> “Em đang cố làm gì, Lâm Nhược Vân?”

Cô dừng bước, nghiêng đầu, ánh mắt trong veo như nước mùa thu:

> “Không làm gì cả. Tôi chỉ muốn sống như một người vợ mà anh đã chọn.”

Khi hắn bắt đầu để ý

Buổi sáng trôi qua trong yên lặng.

Trịnh Dạ Hàn ngồi trong thư phòng, ánh sáng hắt qua cửa kính chiếu lên gương mặt lạnh và trầm.

Hắn đang đọc báo cáo — nhưng từng con chữ lướt qua trước mắt, chẳng đọng lại được gì.

Trong đầu, cứ quanh quẩn hình ảnh cô buổi sáng nay.

Chiếc váy trắng, ánh mắt bình thản, nụ cười nhẹ đến vô tâm.

Không còn là Lâm Nhược Vân rụt rè của trước kia.

Cô như một người khác — dịu dàng mà xa vời, như thể hắn chạm vào sẽ tan mất.

> “Dạ Hàn.”

Giọng Trần Lỗi – cánh tay phải của hắn – vang lên, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

> “Ngài có nghe tôi nói gì không?”

> “Lặp lại.” – hắn nói, giọng lạnh, ánh mắt vẫn đăm chiêu.

> “Bên Bạch Hồ Bang vừa gửi tin muốn gặp bàn chuyện ở bến cảng tối nay. Có cần tôi đi thay không?”

Trịnh Dạ Hàn ngẩng lên, ánh nhìn sắc lạnh trở lại.

> “Không. Tôi sẽ tự đi.”

> “Vâng.” – Trần Lỗi gật đầu, nhưng khi quay đi, anh ta liếc thấy tách cà phê trước mặt ông chủ đã nguội từ lâu —

một chuyện hiếm thấy.

---

Cùng lúc đó, ở vườn sau.

Lâm Nhược Vân đang ngồi dưới giàn hoa giấy, trong tay cầm quyển sách dày.

Gió thổi nhẹ làm mái tóc dài khẽ rối, vài cánh hoa rơi xuống vai áo cô.

Bên cạnh là khay trà và một chiếc bánh nhỏ, nhưng cô chẳng đụng đến.

Cô chỉ lật từng trang, ánh mắt xa xăm.

Những dòng chữ trước mặt chẳng mấy khi được đọc — cô chỉ đang tìm cách lấp đầy khoảng trống trong lòng.

---

Từ khung cửa sổ thư phòng tầng hai, Trịnh Dạ Hàn đứng lặng nhìn xuống.

Cô không biết hắn ở đó.

Dáng cô dưới nắng khiến hắn thoáng bối rối.

Tĩnh lặng, nhưng có sức hút kỳ lạ — một loại dịu dàng khiến người ta vừa muốn đến gần, vừa sợ phá vỡ.

Trần Lỗi bước đến, thấy ánh mắt ông chủ, liền khẽ nói:

> “Phu nhân dạo này thay đổi nhiều thật.”

Hắn không đáp, chỉ khẽ nhếch môi, ánh nhìn tối lại:

> “Cô ấy đang cố chứng minh điều gì?”

> “Có lẽ là… muốn ngài nhìn thấy.” – Trần Lỗi đáp thật.

Trịnh Dạ Hàn cười khẽ, giọng trầm trầm:

> “Cô ấy nghĩ tôi sẽ dao động sao? Lâm Nhược Vân vẫn còn ngây thơ quá.”

Nhưng sau câu nói đó, hắn vẫn đứng nhìn thêm rất lâu.

Đến khi người hầu mang hồ sơ đến lần thứ ba, hắn mới rời cửa sổ.

---

Buổi chiều, Lâm Nhược Vân bước vào phòng khách, vừa đúng lúc hắn từ trên lầu xuống.

Ánh mắt họ chạm nhau thoáng chốc —

một giây ngắn ngủi, nhưng đủ khiến không khí trong phòng khựng lại.

> “Tôi ra ngoài một lúc.” – hắn nói, vừa cài khuy áo khoác.

> “Ừ.” – cô đáp, giọng thản nhiên – “Anh đi cẩn thận.”

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến bước chân hắn chậm lại.

Cô chưa bao giờ nói như thế trước đây.

---

Khi cửa đóng lại, cô vẫn nhìn theo thật lâu.

Cô không biết mình đang chờ gì —

có lẽ chỉ là muốn biết, trong lòng hắn, liệu còn chút gì gọi là quan tâm..

Khi hắn trở về trong đêm

Đêm khuya.

Tiếng động cơ xe vang lên giữa khoảng sân vắng.

Đèn pha rọi sáng nền gạch ướt, từng giọt mưa còn đọng lại phản chiếu thứ ánh sáng nhòe nhạt.

Lâm Nhược Vân đang ngồi trong phòng khách, đọc sách.

Nghe tiếng xe, cô khẽ ngẩng đầu.

Chiếc đồng hồ treo tường chỉ gần mười hai giờ.

> Trễ vậy rồi… – cô khẽ nghĩ, đặt cuốn sách xuống bàn.

Cửa mở.

Hắn bước vào, khoác chiếc áo choàng đen, mùi thuốc súng nhàn nhạt bám theo.

Ánh đèn hắt lên nửa gương mặt lạnh, một bên lông mày vương chút máu khô.

> “Anh bị thương?” – giọng cô nhỏ, nhưng đủ để hắn nghe.

> “Không sao. Vết trầy thôi.” – hắn đáp, định đi thẳng lên lầu.

Nhưng cô đứng dậy, chặn trước cầu thang.

Không gắt gỏng, không sợ hãi – chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt tĩnh đến lạ.

> “Đưa tay cho tôi xem.”

Hắn cau mày.

> “Không cần.”

> “Tôi không hỏi lại lần hai.” – giọng cô khẽ, nhưng dứt khoát.

Lần đầu tiên, Trịnh Dạ Hàn không biết nên đáp thế nào.

Cô không còn là cô gái ngoan ngoãn cúi đầu trước đây.

Giờ đây, trong ánh mắt ấy, là một sự kiên định khiến hắn lặng người.

Hắn im lặng một lát, rồi khẽ tháo găng tay, để lộ cổ tay bị trầy xước.

Cô không nói gì, chỉ xoay người lấy hộp thuốc, động tác chậm rãi, cẩn thận.

Bàn tay nhỏ nhắn nâng lấy tay hắn.

Cảm giác ấm áp từ ngón tay cô truyền sang da hắn, khiến nhịp thở hắn khẽ chậm lại.

Mùi hương nhẹ trên tóc cô thoảng qua — dịu dàng, quen thuộc, nhưng giờ lại khiến hắn thấy bất an.

> “Anh lúc nào cũng như vậy.” – cô nói khẽ, không nhìn hắn. – “Cứ im lặng chịu đựng, cứ tưởng không ai biết.”

> “Tôi không cần ai biết.” – hắn đáp, giọng trầm.

> “Phải. Vì anh sợ… nếu người khác biết, anh sẽ yếu đi.”

Câu nói đó khiến không khí lặng hẳn.

Ánh mắt hắn tối lại, nhưng không giận — mà như bị chạm vào điều hắn giấu kín bấy lâu.

Cô băng xong, gập lại hộp thuốc, giọng khẽ hơn:

> “Đừng đi ra ngoài vào những nơi nguy hiểm như thế nữa.”

> “Cô lo cho tôi à?” – hắn hỏi, môi nhếch nhẹ.

> “Không.” – cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn – “Tôi chỉ không muốn phải thay tang phục sớm.”

Một giây im lặng.

Rồi Trịnh Dạ Hàn bật cười khẽ, tiếng cười trầm, lẫn chút gì đó khó hiểu.

> “Cô thật sự thay đổi rồi, Lâm Nhược Vân.”

> “Con người ai rồi cũng khác.” – cô đáp, ánh mắt thoáng buồn.

Hắn nhìn cô thật lâu, rồi bước lùi lại, giọng trầm thấp:

> “Ngủ đi. Đừng đợi tôi nữa.”

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn quay người lên lầu.

Khi bóng hắn khuất dần sau khúc quanh,

cô mới khẽ thở dài, ngồi xuống ghế, đôi mắt đượm buồn.

> Vì sao mỗi lần thấy hắn bị thương… mình lại thấy đau như thế này?

---

 Đêm trôi qua chậm chạp.

Một người nằm

trong phòng, mắt mở nhìn trần nhà, chẳng thể ngủ.

Một người ở phòng khác, lòng đầy hỗn loạn mà chẳng hiểu vì sao.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc