---
Mưa vẫn rơi không dứt.
Lâm Nhược Vân ngồi bên khung cửa sổ, tay khẽ chạm vào lớp kính lạnh buốt.
Ngoài kia, ánh đèn sân mờ nhạt hắt lên vệt sáng loang lổ, giống hệt buổi tối năm nào – năm cô mười hai tuổi.
Một cơn gió lạnh lùa vào, mang theo mùi đất ẩm.
Ký ức xa xưa, tưởng đã bị chôn vùi, lại trỗi dậy.
---
Năm ấy – Mưa và Máu
Cô bé Lâm Nhược Vân ngồi co ro trong góc hành lang của biệt thự cũ nhà họ Lâm.
Áo mưa mỏng dính chặt vào người, nước mưa nhỏ từng giọt trên mái tóc đen.
Tiếng cãi vã, tiếng đập phá, tiếng người la hét vang vọng từ phòng khách – nơi những người lớn đang tranh giành thứ gì đó cô không hiểu.
Giữa hỗn loạn ấy, cửa bật mở.
Một người đàn ông trẻ bước vào – dáng cao, áo đen, mắt sâu, lạnh như sương.
Anh ta không thuộc về thế giới này – quá trầm, quá tĩnh, và nguy hiểm đến mức không cần phải nói lời nào.
Ánh nhìn của anh dừng lại nơi góc tường, nơi cô bé run rẩy ôm con gấu bông.
> “Em là… con gái của Lâm Quốc Thái?” – Giọng anh khàn, nhưng nhẹ.
Cô chỉ gật đầu, nước mưa lăn dài xuống má.
Người đàn ông cúi xuống, đưa cho cô chiếc khăn tay, rồi quay đi.
Cô nhớ rõ, đó là lần đầu tiên có ai đó trong ngôi nhà ấy đưa tay về phía cô – không phải để kéo, không phải để la mắng.
Nhưng ngay sau đó, tiếng súng vang lên.
Một tiếng.
Rồi hai tiếng.
Cô bịt tai, ngồi thụp xuống.
Khi mở mắt, cô thấy anh đứng giữa phòng, đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng không thể gọi tên – pha trộn giữa đau đớn, thù hận và quyết tuyệt.
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ nhớ rõ, trước khi rời đi, anh quay lại, nhìn cô thật lâu.
> “Nhớ lấy, đừng tin vào bất kỳ ai trong nhà này.”
---
Giờ đây, ngồi trong biệt thự của chính anh – người từng bước vào đời cô bằng máu và mưa năm ấy – cô khẽ nhắm mắt.
Mọi thứ như một vòng tròn, xoay về điểm khởi đầu.
Anh hận cha cô, nhưng lại giam chính cô bên mình.
Còn cô – dù biết rõ, vẫn không thể quên ánh mắt năm đó, khi anh đưa chiếc khăn tay, dịu dàng đến lạ thường.
> “Trịnh Dạ Hàn…” – cô thì thầm, giọng mỏng như hơi thở.
“Anh rốt cuộc là kẻ cứu rỗi tôi… hay là người đã định sẵn để hủy diệt tôi?”
Khi ánh sáng hóa tro tàn
Đêm đó, sau tiếng súng, mọi thứ trong biệt thự nhà họ Lâm đều tan hoang.
Người ta nói, Trịnh Dạ Hàn mất đi anh trai ruột – người đã cùng anh dựng nên thế lực “Hắc Ưng” khét tiếng trong giới ngầm.
Và kẻ phản bội… chính là Lâm Chấn Vũ, cha của Lâm Nhược Vân.
Tin ấy lan ra như lửa gặp gió.
Giới ngầm náo loạn, những cái tên biến mất trong đêm, và một cuộc thanh trừng đẫm máu bắt đầu.
Khi ấy, cô bé mười hai tuổi chỉ biết rằng cha mình bỗng dưng trở nên trầm mặc, thường xuyên khóa cửa phòng làm việc, và cấm cô nhắc đến cái tên “Trịnh Dạ Hàn”.
Nhưng cô vẫn nhớ – người đàn ông năm đó đã đưa khăn cho cô, ánh mắt anh mang nỗi buồn không thể gọi tên.
---
Một đêm khác, mưa cũng rơi.
Cô nghe thấy tiếng cha nói qua điện thoại, giọng run run:
> “Tôi sẽ giao hàng... chỉ cần hắn không truy cùng giết tận…”
Rồi một tiếng “rầm” vang lên.
Cánh cửa bật mở, và Trịnh Dạ Hàn đứng đó, áo đen, ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu.
> “Giao hàng?” – Anh cười khẽ, giọng khàn. “Thứ anh định giao chính là danh dự của Hắc Ưng à?”
Lâm Chấn Vũ tái mặt, lùi lại, miệng lắp bắp:
> “Tôi… tôi không cố ý. Chỉ là…”
> “Anh phản bội.” – Giọng Dạ Hàn cắt ngang, sắc như lưỡi dao. “Anh phản bội máu của tôi.”
Cô bé Lâm Nhược Vân chạy ra, nắm chặt lấy tay cha.
> “Đừng… đừng làm tổn thương cha tôi…”
Dạ Hàn khựng lại.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô – đôi mắt ngây thơ, đẫm nước mắt, giống hệt đứa trẻ anh từng gặp dưới hiên mưa năm ấy.
Giây phút đó, có điều gì đó trong anh lung lay.
Nhưng chỉ một thoáng.
> “Tôi không đụng đến trẻ con.” – Anh khẽ nói, giọng lạnh đến mức khiến người khác rùng mình. “Nhưng kể từ hôm nay, nhớ lấy… họ Lâm không còn cơ hội thứ hai.”
Anh quay lưng, bỏ đi.
Mưa ngoài kia rơi nặng hơn, hòa với tiếng thở dồn dập của cô bé.
Còn trong tim cô, thứ gì đó vỡ vụn – như linh cảm cho một bi kịch chưa bắt đầu đã định sẵn kết cục.
---
Giờ đây, ngồi trước cửa sổ biệt thự, Lâm Nhược Vân khẽ nhắm mắt.
Mười ba năm trôi qua, hình ảnh ấy vẫn chưa từng phai.
Cô từng nghĩ, người đàn ông năm đó đã biến mất cùng cơn bão đêm ấy.
Không ngờ, anh trở lại, lạnh lùng, quyền lực – và buộc cô phải ở bên anh như một món nợ máu.
> “Nếu khi ấy, anh chỉ giết cha tôi…” – cô khẽ cười, giọng nghẹn – “có lẽ, tôi đã dễ sống hơn.”
Ngoài kia, sấm lại rền.
Trong căn nhà, ánh đèn vàng phản chiếu lên bức tường trắng lạnh.
Cô tự hỏi, thứ ánh sáng ấy… là hy vọng, hay chỉ là tàn dư của ngọn lửa năm xưa chưa tắt?
Khoảnh khắc của yên lặng
Lâm Nhược Vân vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt cô.
Mưa ngoài kia rơi đều, kéo theo những tiếng gió dài miên man như lời ru.
Cô nghĩ mãi, về những năm tháng cũ, về người đàn ông đã bước vào đời cô bằng máu, rồi lại giam giữ cô trong danh nghĩa “vợ”.
Suy nghĩ nối suy nghĩ, đến khi mi mắt cô dần khép lại, cơn buồn ngủ len vào nhẹ như sương.
Cô ngủ gục bên khung cửa, mái tóc đen rũ xuống, vai khẽ run theo nhịp thở đều.
---
Tiếng cửa mở khẽ vang lên.
Trịnh Dạ Hàn bước vào, áo vest vẫn còn mùi thuốc súng nhạt. Anh dừng lại nơi ngưỡng cửa, ánh mắt dừng trên dáng người nhỏ gầy đang ngủ gục bên khung kính.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông yên bình đến lạ – khác hẳn với vẻ kiên cường, lạnh lùng mà anh vẫn thấy mỗi khi đối diện.
Anh đứng lặng hồi lâu, như bị kéo về những ký ức mưa gió năm nào.
> “Mười ba năm rồi…” – Anh khẽ thở, giọng chỉ đủ mình nghe.
Bước chân anh nhẹ, gần như không phát ra tiếng.
Anh cúi xuống, cẩn thận bế cô lên.
Cơ thể cô nhẹ đến mức khiến tim anh thắt lại.
Đặt cô xuống giường, anh kéo chăn mỏng, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt ấy.
Một lọn tóc rơi xuống má cô.
Anh do dự trong giây lát, rồi khẽ đưa tay gạt ra.
Khoảnh khắc ấy, bàn tay lạnh của anh chạm vào làn da ấm, cảm giác thật đến mức khiến tim anh khựng lại một nhịp.
> “Em… thay đổi rồi.” – Giọng anh khàn nhẹ. – “Không còn là cô bé năm đó nữa.”
Anh cúi đầu, ánh mắt dịu đi, thoáng qua một biểu cảm lạ lùng – thứ mà chính anh cũng không thể gọi tên.
Rồi, rất khẽ, anh đặt lên trán cô một nụ hôn mỏng như hơi thở.
Chỉ chạm nhẹ, không phải của chiếm hữu, mà là của kí ức và tội lỗi.
Đứng dậy, anh quay đi, đôi vai vẫn cứng lại, như sợ bản thân sẽ quay đầu lần nữa.
Ánh đèn vàng hắt lên sống lưng anh, đổ bóng dài xuống sàn – giữa bóng tối và ánh sáng, người đàn ông ấy vẫn mắc kẹt trong nỗi hận và điều gì đó giống như thương.
Buổi sáng của nghi ngờ
Ánh nắng đầu ngày lọt qua khung rèm, dịu dàng chiếu lên sàn gỗ.
Lâm Nhược Vân khẽ cựa mình. Cô mở mắt, đầu hơi đau như vừa trải qua một giấc mơ dài.
Chăn được đắp ngay ngắn, rèm cửa đã khép, thậm chí tách trà bên bàn cũng còn vương hơi ấm.
Cô chau mày — rõ ràng đêm qua cô ngủ gục ở cửa sổ.
> “Ai… đã vào đây?” – giọng cô khàn nhẹ, khẽ khàng mà lạnh.
Cô nhìn quanh, căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió.
Trên ghế sofa vẫn còn vắt chiếc áo khoác đen — thứ mà cô nhận ra ngay lập tức.
Áo của Trịnh Dạ Hàn.
Tay cô khựng lại giữa không trung.
Một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
> “Hắn… đã vào phòng mình?”
Cô siết chặt tấm chăn, trong lòng rối loạn.
Không hiểu sao, cảm giác trong ngực vừa bất an vừa khó tả — như thể có điều gì đó mềm yếu đang len vào giữa những lớp phòng bị lạnh lùng mà cô cố dựng lên suốt thời gian qua.
---
Tiếng gõ cửa vang lên.
Không cần đợi cô trả lời, cánh cửa mở, và Trịnh Dạ Hàn bước vào.
Vẫn là bộ vest đen, dáng người cao và khí chất trầm tĩnh đến lạnh người.
Ánh mắt anh lướt qua cô, dừng lại đúng chỗ chiếc áo khoác nằm trên ghế.
Không một lời giải thích.
Chỉ là nụ cười nhẹ nơi khóe môi — nụ cười đủ khiến người đối diện không phân biệt được đó là dịu dàng hay giễu cợt.
> “Em dậy rồi.” – Anh nói, giọng trầm, bình thản đến đáng sợ.
Lâm Nhược Vân cụp mắt, giấu đi sự hoang mang trong đáy mắt.
> “Tôi tưởng người như anh không bao giờ tự mở cửa phòng người khác.”
> “Tôi không thích nhìn ai đó ngủ ở cửa sổ, dễ bị cảm.” – Anh đáp, bước chậm lại, ánh mắt vẫn dán lên gương mặt cô.
Cô khẽ nhếch môi, nửa như cười nửa như mỉa:
> “Từ khi nào Trịnh thiếu lại biết lo cho người khác?”
Anh không trả lời. Chỉ im lặng, tiến lại gần, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng hơi thở.
Cô ngẩng đầu, mắt đối mắt.
Ánh nhìn của anh sâu và tĩnh — thứ ánh nhìn như thể muốn bóc tách từng lớp cảm xúc của cô.
Rồi bất ngờ, anh nói nhỏ:
> “Tôi chưa bao giờ quên đêm mưa năm đó.”
Cô sững lại.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng.
> “Còn tôi…” – cô đáp, giọng khẽ run – “ước gì chưa từng gặp lại.”
---
Không khí trong phòng dần đặc quánh.
Rồi điện thoại của Dạ Hàn rung lên, phá tan khoảng im lặng. Anh liếc nhìn, nét mặt bỗng trầm xuống.
> “Có chuyện rồi.” – Anh nói gọn. – “Người của ‘Bạch Hồ Bang’ vừa xuất hiện ở bến cảng phía Tây.”
Tên ấy khiến cô khẽ cau mày.
Bạch Hồ Bang — cái tên từng gắn với vụ thảm sát mười ba năm trước.
Một phần trong cô muốn tránh xa tất cả những gì thuộc về thế giới đó, nhưng giờ, nó lại một lần nữa kéo cô vào tâm bão.
Trước khi rời đi, anh dừng lại nơi ngưỡng cửa, quay đầu nói khẽ:
> “Đừng ra ngoài hôm nay. Sẽ có người canh bên ngoài.”
Cửa khép lại.
Chỉ còn cô, một mình giữa căn phòng im lặng, nơi nắng sớm không thể xua đi cái lạnh còn sót lại từ đêm mưa.
Buổi sáng của nghi ngờ (tiếp)
Trịnh Dạ Hàn vừa định bước đi thì dừng lại.
Anh quay đầu, giọng trầm thấp:
> “Ăn sáng đi.”
Lâm Nhược Vân ngẩng lên, thoáng sững.
> “Tôi không đói.”
Anh nhìn cô, ánh mắt không đổi, giọng nói chậm rãi nhưng mang theo mệnh lệnh rõ rệt:
> “Tôi không hỏi em có đói hay không. Tôi nói là ăn.”
Cô khẽ chau mày.
Trong lòng dấy lên một cảm giác lạ — vừa là phản kháng, vừa là nỗi gì đó không thể gọi tên.
> “Anh vẫn luôn như vậy, phải không?” – cô nói khẽ, giọng lạnh. – “Ra lệnh cho người khác, không bao giờ để họ được lựa chọn.”
> “Nếu em muốn sống trong thế giới của tôi,” – anh đáp, bước lại gần – “thì học cách chấp nhận điều đó.”
Anh quay người, gọi nhẹ:
> “Vào đi.”
Ngay lập tức, người hầu mang khay thức ăn bước vào — cháo trắng, trứng ốp la, vài món đơn giản nhưng được bày tinh tế đến mức lạ.
Khi họ rời khỏi, chỉ còn hai người trong căn phòng yên tĩnh.
Trịnh Dạ Hàn ngồi xuống ghế đối diện, lấy tách cà phê, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.
Cô không chạm đũa.
Cứ ngồi im, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt như muốn xuyên qua lớp vỏ lạnh lùng kia để tìm xem rốt cuộc bên trong là người hay quỷ.
> “Anh muốn gì ở tôi?” – cô hỏi, giọng trầm.
> “Không phải muốn,” – anh đặt tách xuống, giọng nhẹ như gió thoảng – “mà là cần.”
Câu trả lời khiến cô cứng người.
> “Cần? Anh cần gì ở một người phụ nữ bị ép hôn như tôi?”
Anh im lặng.
Một khoảng im lặng dài đến ngột ngạt.
Rồi anh nói chậm, rất chậm:
> “Cần em… ở bên, để tôi nhớ rằng, tôi vẫn còn là con người.”
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.
Cô nhìn anh thật lâu — trong ánh mắt ấy, ngoài lạnh lùng, dường như còn có điều gì đó vừa đau vừa thật.
Anh đứng dậy, khoác áo, trước khi ra khỏi phòng chỉ nói:
> “Ăn đi. Tôi không muốn thấy em ngất trong nhà tôi.”
Cánh cửa khép lại, để lại cô ngồi lặng.
Cô nhìn bát cháo trắng, khói còn bay, mùi thơm nhẹ lan ra.
Cô khẽ cười, nụ cười mỏng như sương:
> “Hắn nói cần tôi… nhưng tôi biết, trong thế giới của hắn, chẳng ai thực sự cần ai cả.”
Cô cầm muỗng lên, múc một thìa nhỏ.
Cháo vừa miệng, hơi ấm lan xuống cổ họng, khiến lòng cô mềm đi một chút – nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô lại trở về lạnh lẽo.
> Nếu anh muốn giữ tôi bên mình… thì anh phải trả giá, Trịnh Dạ Hàn.
Cảnh: Bữa sáng trong dinh thự
Lâm Nhược Vân bước xuống cầu thang.
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua khung cửa kính lớn, chiếu lên nền đá cẩm thạch sáng lóa, phản chiếu bóng cô kéo dài mảnh như sợi chỉ.
Không gian im ắng đến mức cô nghe rõ tiếng giày cao gót mình gõ lên sàn.
Trong đại sảnh, bàn ăn đã được chuẩn bị chu đáo.
Một hàng người hầu đứng nghiêm, khi thấy cô xuất hiện, đồng loạt cúi đầu.
> “Phu nhân, mời ngồi ạ.”
Giọng người quản gia già vang lên trầm ấm, kính cẩn nhưng xa cách.
Trên bàn là hàng loạt món ăn được bày tinh tế — súp gà hầm hạt sen, bánh mì nướng vàng giòn, hoa quả cắt tỉa khéo léo, tất cả đều là những món cô từng thích.
Cô dừng lại, đôi mắt khẽ run.
> “Những món này… ai bảo các người làm?”
Người hầu cúi đầu sâu hơn, giọng nhẹ như gió:
> “Là Trịnh tiên sinh dặn trước. Ngài nói, phu nhân có thói quen không ăn sáng đúng giờ, sợ phu nhân đói.”
Một câu đơn giản, mà khiến tim cô chợt thắt lại.
Cô kéo ghế ngồi xuống, bàn tay khẽ run khi cầm muỗng.
Ánh sáng phản chiếu lên ly nước cam trong suốt, lung linh như giọt sương, nhưng lòng cô lại lạnh như băng.
> “Phu nhân…” – người hầu dè dặt hỏi – “ngài Trịnh dặn nếu cô không muốn ăn, cũng phải uống ít nhất một ly sữa.”
Cô im lặng vài giây, rồi nhấc ly sữa lên, nhấp một ngụm.
Hương sữa ấm lan ra đầu lưỡi — một mùi vị quen thuộc, từng là niềm an ủi nhỏ trong tuổi thơ, giờ lại khiến ngực cô nhói lên.
> “Phu nhân, ngài Trịnh có nói gì nữa không ạ?” – cô hỏi, giọng khẽ, không nhìn ai.
> “Dạ… ngài chỉ nói: ‘Hôm nay trời nắng, bảo cô ấy đừng ra ngoài.’”
Cô cười nhạt, tiếng cười khô khốc.
> “Hắn sợ tôi bỏ trốn, không phải sợ tôi bị nắng.”
Người hầu cúi đầu, không dám đáp.
Không khí trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Cô ăn chậm, từng muỗng một.
Bên ngoài, nắng xuyên qua lớp kính, chiếu lên gương mặt cô — nhưng trong đôi mắt ấy, ánh sáng chẳng thể chạm tới.
Cảnh: Tin tức từ bến cảng
Bữa sáng trôi qua trong tĩnh lặng.
Khi người hầu dọn dẹp, Lâm Nhược Vân vẫn ngồi yên, ánh mắt vô định dõi theo vệt nắng trên sàn.
Cô không biết mình đã ăn bao nhiêu, chỉ cảm thấy vị sữa ấm vẫn còn vương nơi đầu lưỡi — một thứ ngọt ngào gượng gạo, giống như sự quan tâm của người đàn ông kia: không thật, nhưng lại khiến người ta khó dứt bỏ.
---
Tiếng thì thầm khẽ vang lên từ phía hành lang sau.
Hai người hầu đang nói chuyện nhỏ, tưởng cô đã rời đi.
> “Cậu chủ vẫn chưa về sao?” – một người hỏi, giọng thấp.
> “Chưa. Tối qua nghe nói ở bến cảng có giao tranh. Hình như Bạch Hồ Bang gây chuyện.”
> “Trời ơi... lại là bọn đó à? Tôi nghe bảo Trịnh tiên sinh tự xuống hiện trường. Lúc rời đi, áo anh ấy còn dính máu...”
> “Suỵt! Nói nhỏ thôi, phu nhân mà nghe thấy lại lo lắng thì sao.”
> “Lo á?” – người kia bật cười nhẹ – “Cô ấy mà biết lo cho ngài ấy thì mặt trời mọc hướng Tây mất.”
Cả hai cười khẽ, rồi nhanh chóng tản ra khi thấy bóng người thấp thoáng sau cột.
---
Lâm Nhược Vân đứng lặng, bàn tay khẽ siết nơi mép bàn.
Móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay đến trắng bệch.
> “Máu…” – cô lặp lại trong đầu, đôi mắt dần tối lại.
Một luồng cảm xúc kỳ lạ trào lên.
Không hẳn là sợ, cũng chẳng phải thương — chỉ là thứ gì đó nghèn nghẹn nơi ngực, khiến cô thấy khó thở.
> “Tại sao… mình lại để tâm?”
Cô tự hỏi, rồi khẽ cười.
> “Hắn là người đã phá hủy cuộc đời mình. Mình hận hắn… lẽ ra phải mong hắn chết đi mới đúng.”
Nhưng lòng cô lại chẳng thể yên.
Hình ảnh hắn trong chiếc áo vest đen, ánh mắt sâu như vực đêm, hiện lên rõ mồn một.
Cô nhắm mắt, cố xua đi, nhưng càng cố, hình bóng ấy càng khắc sâu hơn.
---
Cô quay người, định bước về phòng, thì bắt gặp người quản gia đứng ở đầu cầu thang.
Ông ta cúi đầu lễ phép:
> “Phu nhân, ngài Trịnh vừa liên lạc về. Nói lát nữa sẽ trở về, dặn cô nghỉ ngơi, không cần chờ.”
Lâm Nhược Vân khựng lại.
Giọng cô khẽ, gần như thì thầm:
> “Hắn… không sao à?”
Người quản gia thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp:
> “Không, thưa phu nhân. Ngài chỉ bị trầy nhẹ. Ngài nói... ‘bảo cô ấy ăn uống đầy đủ’.”
Cô khẽ cười, nụ cười mỏng, giọng mang theo chút chua xót:
> “Lúc nào cũng vậy… chỉ biết ra lệnh.”
Rồi cô quay đi, bước chậm về phía cầu thang.
Từng bước chân của cô vang lên, xen lẫn tiếng gió ngoài vườn.
> Nếu hắn bị thương thật… mình có nên thấy nhẹ lòng không?
Không có ai trả lời.
Chỉ có ánh nắng lặng lẽ hắt qua khung cửa, chiếu lên bóng cô trải dài — mảnh, đơn độc, và run rẩy.