Bạch Ly chạy một mạch không dừng, chỉ đến khi hơi thở bắt đầu gấp gáp, lòng bàn tay rịn mồ hôi và con hẻm quen thuộc hiện ra trước mặt thì cô mới chậm lại.
Chân bước thong thả, hai tay cho vào túi áo khoác, tháo mũ cho tóc xoã xuống rồi đội lại, mái tóc dài đung đưa nhẹ sau lưng. Không ai nhìn thấy gương mặt ẩn sau lớp mũ lưỡi trai đang khẽ đỏ lên, không vì vận động mà vì thứ ký ức vừa hiện ra trong đầu.
... Người đàn ông khi nãy.
Vóc dáng đó... cao hơn Khắc Tư một chút, tầm một mét tám lăm, khung xương rộng, vai dày, dáng người thẳng, mỗi bước đi mang theo cảm giác không thể khinh thường. Không phải cơ bắp đô con như mấy gã bảo kê tạp nham mà là kiểu săn chắc đúng chuẩn nét căng, gọn gàng, sạch sẽ.
Lúc anh ngồi xuống, gần đến mức cô có thể thấy rõ từng đường gân tay. Một người đàn ông mà động tác buộc dây giày cũng chuẩn xác như bẻ cò súng.
Và... Ừ thì, đẹp trai đấy.
Cô vốn dĩ không phải loại người dễ dao động bởi vẻ ngoài. Mọi thứ trong thế giới của cô đều được phân loại rõ ràng, bao gồm nguy hiểm và không nguy hiểm. Được tiếp cận và không được tiếp cận.
Cơ mà chết tiệt hơn cả là lúc anh đứng dậy.
Cô... đã lỡ nhìn thấy thứ không nên thấy.
Quần thể ȶᏂασ tối màu, vải mỏng, ống quần hơi bó ở phần bắp chân. Anh đứng lên đột ngột, cơ bụng siết nhẹ, còn thứ ở giữa thì...
"Không phải lỗi của mình! Là nó hiện ra trước mắt!"
Bạch Ly siết chặt tay trong túi áo, thầm rít qua kẽ răng. Đúng lúc đó...
“Cẩn thận!!”
Một giọng phụ nữ hét lên.
Bạch Ly giật bắn người, nhưng đã quá muộn. Cô va thẳng vào trụ điện bên lề đường. Đầu không đập vào nhưng vai thì đau nhói, cả thân thể lảo đảo.
Tiếng đồ hàng rơi loảng xoảng bên cạnh, mùi cá viên chiên bay tới theo gió.
“Trời ơi! Cô bé không sao chứ? Đi đứng kiểu gì vậy?” Một bà bán hàng rong hốt hoảng bước tới.
Bạch Ly không trả lời, chỉ khẽ nhăn mặt, gật đầu tỏ ý không sao. Bà lão lại lắc đầu lẩm bẩm: “Mặt xinh thế kia mà không lo giữ, lỡ có sẹo thì uổng lắm con ơi.”
Cô thở dài, cúi đầu xin lỗi rồi rảo bước thật nhanh. Cơn đau nơi vai không bằng cảm giác... xấu hổ đang thiêu đốt gò má.
Quỷ tha ma bắt cái tên phiền phức ấy đi!
Nếu không vì đứng đó, nếu không vì tay anh thô mà ấm, nếu không vì lúc buộc dây giày cái đầu cô lại dám cúi nhìn xuống...
Cô không bao giờ, nhắc lại, không bao giờ đâm đầu vào cột điện như một con nhím bị đập lưng thế đâu.