Căn phòng nhỏ nằm cuối hành lang tầng hai khu phố cũ, cửa sổ dán giấy báo chống nắng, bên trong tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng đồng hồ tích tắc. Bạch Ly cởi giày, chậm rãi bước vào rồi cởi áo khoác, tháo mũ, vặn nhẹ cổ tay vừa bị kéo giật lại lúc ngã.
Cô chạm tay vào má mình, vẫn nóng.
…
Bạch Ly bước vào phòng tắm nhỏ hẹp với vết đỏ nơi vai trái cứ âm ỉ đau. Cô mở nước nóng, cởi đồ thật nhanh rồi để cho làn nước xối thẳng xuống lưng.
Không khí ẩm bốc lên, bao quanh là gạch cũ kỹ màu xám tro và mùi sữa tắm hương quế nhẹ nhàng.
Tắm không chỉ để sạch. Mà để rửa sạch hình ảnh không mời mà đến đang lởn vởn trong đầu cô.
Cô lầm bầm: “Chỉ là buộc dây giày thôi. Là chuyện cỏn con. Không có gì cả. Không có... gì cả...”
Cô mở vòi nước lạnh dội thẳng lên đầu. Mùi xà phòng trôi theo những dòng suy nghĩ rối ren nhưng một vài hình ảnh thì cứ mãi vướng trong trí óc, dáng người cao lớn, cơ tay rắn rỏi, ánh mắt sâu và thứ đó...
“Trời ạ.” Bạch Ly úp mặt vào tường, muốn gào lên.
…
Sau khi lau khô người, cô khoác một chiếc áo phông rộng cùng quần short đơn giản rồi đi thẳng vào bếp. Mở tủ lạnh, cô lôi ra ít rau xà lách, cà chua bi, một quả trứng luộc từ tối qua và nửa trái bơ sắp héo.
Mười lăm phút sau, đĩa salad đơn giản đã nằm ngay ngắn trên bàn. Cô cắm tai nghe vào điện thoại, bật nhạc lo-fi, định vừa ăn vừa làm sạch tâm trí. Nhưng mới ăn được hai miếng, một mẩu cà chua đỏ au đột nhiên khiến cô nghĩ đến thứ... cũng tròn tròn, nhưng hơi to khác.
Cô lập tức ngừng nhai rồi lắc đầu như muốn vứt mọi liên tưởng ra khỏi não.
Dẹp! Dẹp hết! Phải tỉnh táo lên!
Cô nhét nốt mấy miếng rau vào miệng, nuốt nhanh như lính đánh trận rồi đứng bật dậy, cầm ví, xỏ giày.
“Uống một ly trà sữa. Phải thật lạnh. Phải thật béo. Phải size L của Mixue.” Cô lầm bầm: “Vậy mới đủ sức để... giảm cân.”
...
Trình Hàn Xuyên vừa về đến căn hộ tầng bảy. Căn hộ tuy cũ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, mọi thứ được đặt đúng chỗ.
Anh cởi áo, treo lên móc rồi bước vào phòng tắm. Cả người dính mồ hôi nhưng không bẩn. Dù vậy, anh vẫn quen tắm sau mỗi buổi chạy. Cảm giác nước nóng chảy trên gáy khiến đầu óc anh dịu xuống, vừa thư giãn vừa suy nghĩ.
Tay vừa với lấy dầu gội thì điện thoại trên kệ rung lên. Màn hình báo: [Cục Tình Báo – Phân nhánh đặc biệt.]
Anh nhíu mày, cầm khăn quấn ngang hông, bước ra ngoài nhận cuộc gọi.
“Trình Hàn Xuyên nghe.” Giọng anh rõ ràng và ngắn gọn.
“Tổ trưởng Trình, bên kỹ thuật mới nhận được một chỉ thị khẩn từ khu phân tích 3. Có dấu hiệu cho thấy ‘Lys’ – xạ thủ từng mất dấu ở Budapest có thể đang ở trong nội địa.”