Xạ Tình Mafia: Sở Hữu Em, Trói Buộc Em (Cao H, 1vs1)

Chương 3: Đối tượng khả nghi

Trước Sau

break

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô đột ngột đứng bật dậy, chẳng nói lời nào mà quay lưng bỏ chạy. Tốc độ nhanh tới mức suýt va vào bức tường ở khúc cua cầu thang.

 

Trình Hàn Xuyên nhìn theo, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhẹ đến gần như không có. Gió sớm thổi qua lớp áo thể ȶᏂασ đang dính mồ hôi, mát lạnh đến tỉnh táo.

 

“Thật là...”

 

Anh ngồi xuống bậc thang, đưa tay xoa nhẹ cổ tay trái, chỗ vừa bị cô hất ra khi anh chạm vào lần đầu.

 

Điện thoại trong túi rung nhẹ.

 

Trình Hàn Xuyên liếc nhìn màn hình, là Ngô Gia Hựu – tổ phó đội kỹ thuật thuộc tổ chức “Long Cảnh”, đồng nghiệp thân cận, cũng là tay chuyên phá hệ thống và trêu người có hạng.

 

Anh bật máy, áp vào tai.

 

“Mới sáng sớm, cậu gọi tôi vì nhớ giọng tôi à?” Giọng anh lười biếng, có chút trầm đục sau khi chạy bộ.

 

“Xời, ông tưởng ai cũng mê giọng mình chắc? Tôi gọi để hỏi hôm nay có qua trụ sở sớm không thôi.” Giọng Ngô Gia Hựu vang lên, đều đều, kèm theo tiếng gõ bàn phím lách cách như đang bận giải mã thứ gì đó trong lúc nói chuyện.

 

“Tôi đang ở nhà. Vừa gặp chuyện thú vị.”

 

“Chuyện gì? Một trong mười ba camera ngầm anh gắn quanh nhà bị kẻ lạ tháo mất à?”

 

“Không. Gặp một cô gái. Đứng quan sát ở tầng 4, mặc đồ thể ȶᏂασ giống tôi, mũ kéo sụp mặt. Khả năng nhận thức môi trường xung quanh khá tốt, nhưng lại... buộc dây giày không xong.”

 

“Đẹp không?”

 

“Khá.”

 

“Vậy có lấy số không?”

 

“Không.”

 

Ngô Gia Hựu cười ồ, tiếng cười mang theo ý trêu chọc: “Anh thấy khả nghi rồi vẫn để chạy mất, không giống phong cách Trình Hàn Xuyên một chút nào cả.”

 

Anh im lặng vài giây. Sau đó, giọng nói thấp xuống, mang theo vẻ suy tư: “Khi cô ta quan sát, mắt không chớp. Đứng im như tượng. Nhưng bước đi lại không giống người được huấn luyện. Có thể là bán chuyên, hoặc... đã rời khỏi hệ thống lâu rồi.”

 

“Suy đoán kiểu này... Ờ, nghe nguy hiểm đấy. Hay cô ấy là xạ thủ đang theo dõi mục tiêu nhỉ?”

 

Anh bật cười: “Một người đến cả buộc dây giày cũng vụng đến phát rối thì khó có thể là xạ thủ được.”

 

Ngô Gia Hựu vẫn chưa chịu buông tha: “Vậy sao? Coi chừng ‘ngụy trang’ đấy. Lỡ đâu anh lại là mục tiêu thì sao? Cẩn thận lúc đi ngủ nhớ kéo rèm.”

 

Anh không trả lời. Ánh mắt đã nhìn về phía ô cửa sổ nơi cô đứng lúc nãy.

 

“Tôi lên xem thử cô ấy quan sát cái gì.”

 

“Khoan—”

 

Anh cúp máy.

 

Cửa sổ tầng 4 phủ một lớp bụi mỏng, in dấu tay mờ nhòe. Hơi sương sáng sớm vẫn chưa tan hết, kính mờ đục phản chiếu nửa gương mặt anh khi áp sát vào. Góc nhìn hẹp, chỉ vừa đủ tầm mắt quan sát xuống khu sân dưới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc