Cô gái trong lòng anh cũng cứng đờ, hơi thở dồn dập, không phải vì đau, mà là vì hoảng. Cô lập tức lùi ra sau, cúi thấp đầu, dùng mũ che gần kín mặt. Không thèm nói một tiếng cảm ơn.
Cô định bỏ đi.
Vừa mới nhấc chân lên, cô đã nghe giọng anh khẽ vang lên từ phía sau, không lớn, nhưng đủ rõ ràng khiến bước chân cô khựng lại.
“Ít nhất cũng nên cảm ơn người vừa đỡ cô tránh được một cú ngã suýt bẹp mặt chứ gái nhỉ?”
Cô không quay đầu lại.
Không khí như bị kéo căng. Bóng dáng nhỏ bé ấy chỉ đứng yên vài giây rồi bất ngờ ngồi thụp xuống. Mái tóc dài dưới vành mũ lưỡi trai rũ xuống, che khuất gần trọn khuôn mặt.
Cô đang... buộc dây giày.
Vừa buộc vừa lầm bầm. Không rõ lời nhưng chất giọng nhỏ mà rít qua kẽ răng.
“Phiền phức thật đấy! Ai mượn cứu! Đồ đàn ông lắm chuyện...”
Trình Hàn Xuyên vẫn đứng im, nhưng khóe miệng hơi cong. Anh có thính lực tốt, được huấn luyện bài bản nên từng lời lầm bầm của cô đều lọt vào tai rõ mồn một.
Anh bước về phía cô.
“Dây buộc kiểu đó thì đi vài bước lại vấp tiếp, nhan sắc phai tàn đừng trách tại ai.”
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy anh hạ người, ngồi thụp xuống ngay trước mặt mình. Gương mặt nam tính với đường nét sắc lạnh, không biểu cảm dư thừa, chỉ có ánh mắt đen lạnh nhìn cô thẳng như thể đã nhìn thấy cô ở đâu đó từ rất lâu rồi.
Cô lập tức đưa tay che dây giày lại, hất nhẹ tay anh: “Tôi làm được.”
Cô cúi đầu, định tiếp tục buộc lại. Nhưng lóng ngóng. Sợi dây cứ trượt khỏi tay, cổ tay có lẽ bị đau sau cú ngã. Càng cố càng rối.
Trình Hàn Xuyên nhìn một lúc rồi không nói không rằng vươn tay ra.
Bàn tay đàn ông rắn rỏi bắt lấy dây giày, bàn tay kia giữ lấy cổ chân cô rất nhẹ, đến mức nếu không nhìn xuống thì cô sẽ chẳng cảm nhận được. Những động tác của anh dứt khoát, gọn gàng, trong tích tắc đã buộc xong một nút thắt chắc chắn như trong quân đội.
“Không được dạy là phải cảm ơn khi người khác giúp sao?” Anh vẫn giữ tay ở cổ chân cô một lúc rồi buông ra, nói tiếp bằng chất giọng như gió sớm lướt qua lớp thép lạnh: “Hay vì ba mẹ có dạy nhưng không nhớ nổi?”
Cô đờ người, mặt không biến sắc nhưng đôi mắt ẩn sau lớp tóc hơi tối lại.
Trình Hàn Xuyên đứng lên. Ánh sáng sớm chiếu nghiêng, tạo một cái bóng dài trên hành lang xi măng loang lổ. Anh phủi tay, nhìn cô như thể muốn khắc sâu gương mặt ấy vào trong trí nhớ.
Cô gái này có nét mặt lai tây, trông khá đẹp, nhưng sau đó bất chợt cúi thụp xuống làm anh không nhìn được nữa.