Xạ Tình Mafia: Sở Hữu Em, Trói Buộc Em (Cao H, 1vs1)

Chương 13: Ký ức của một xạ thủ

Trước Sau

break

Từ ngày đó, mẹ không còn xuất hiện trong đời cô nữa. Mà thay vào đó là những bài huấn luyện khắc nghiệt: Bắn đạn thật ở sa mạc, nằm chờ con mồi trong tuyết lạnh, dùng dây đàn ghim lên cổ họng kẻ địch không để lại âm thanh.

Khắc Tư chưa từng đánh cô.

Cũng chưa từng ôm cô.

Chỉ nói một câu: "Lớn lên dùng kỹ thuật này mà tồn tại."
...
Giờ đây, giữa lòng phố ồn ã, tay ôm túi cà chua bi được tặng thêm từ một bà lão xa lạ, Bạch Ly đột nhiên thấy thứ gì đó chênh vênh.

Không phải nỗi buồn.

Mà là một vết thương cũ bất ngờ quay trở lại, làm cô bồn chồn khó chịu không thôi.

“... Phải chi bà ấy là bà của mình thật.” Cô lẩm bẩm, mắt cay xè.

Bà Thôi có bàn tay nhăn nheo nhưng dịu dàng. Mỗi lần đưa bịch rau cà, đều xếp ngay ngắn, miệng còn lẩm bẩm mấy câu: “Con gái thì phải ăn đồ sạch mới đẹp da.”

Bà không hỏi cô ở đâu. Không hỏi vì sao sống một mình. Cũng không nghi ngờ ánh mắt u tối của cô mỗi lần ngước lên.

Có lẽ... bà cũng từng tổn thương, nên mới đủ dịu dàng với những kẻ đang lạc lối như cô.
...
Về tới căn hộ nhỏ, Bạch Ly đặt túi cà chua lên bàn, chạm tay vào quả chín nhất. Mềm mềm, mịn mịn, tròn như giọt máu đông lại.

Cô không ăn.

Chỉ nhìn.

Rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi những tia nắng chiều vừa bắt đầu nghiêng xuống mái nhà tôn.

Bạch Ly không nhận ra mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Ánh nắng chiều xiên qua khe rèm, rọi thẳng lên gò má. Mắt hơi rát, ươn ướt. Cô khẽ mở mắt, ngồi dậy, tay đưa lên miết qua khóe mi. 

Lại mơ rồi à?

Không nhớ rõ mơ thấy gì. Chỉ biết khi tỉnh lại, lòng nhoi nhói như có ai vừa lật nhẹ một trang ký ức mà cô cố giấu kỹ nhất.

Cô thở ra thật khẽ, đưa mắt nhìn quanh phòng rồi đứng dậy. Tay cầm túi cà chua bi, cô mở tủ lạnh, sắp xếp lại những quả căng mọng đỏ au vào khay rau. Nhưng rồi... phát hiện ra đáy tủ lạnh đã gần trống không.

Chút rau héo, nửa bịch mì chưa mở, một vỉ trứng còn lại đúng hai quả.

Cô đóng cửa tủ, đứng yên một lúc rồi thở dài, thầm nhủ rằng phải đi mua đồ thôi.

Nhưng vừa xoay người thì ánh mắt lại vô thức dừng lại trên bàn gỗ thấp gần cửa sổ.

Một chiếc hộp dài, khóa số, bằng kim loại lạnh ngắt.

Là hộp đựng súng.

Bạch Ly bước chậm đến, như thể chính thứ bên trong ấy đang gọi tên cô. Ngón tay cô lướt qua mặt hộp, gõ nhè nhẹ, sau đó mở khóa.

Bên trong là khẩu SV98 đã được lau sạch sẽ, tháo rời từng bộ phận.

Cô cầm phần thân lên, ngón tay khẽ chạm vào ống ngắm. Mắt nhìn xuyên qua, nhưng không đặt vào ai, chỉ nhìn vậy thôi. Cô thở một hơi rồi lại đặt súng trở lại hộp, khóa lại, cẩn thận.

Tay vẫn còn độ ấm của kim loại.

Và hơi lạnh ấy, không biết từ súng... hay từ những ký ức chưa bao giờ thật sự biến mất đây...
---

Trên đường ra siêu thị, cô đi ngang khu phố cũ. Căn nhà mái ngói của bà Thôi ở cuối con hẻm nhỏ, trước cửa còn phơi mấy bó rau lang tươi.

Vừa rẽ ra đầu ngõ đã thấy bóng dáng quen thuộc là bà Thôi đang xách túi đi ngược chiều, trên vai vác thêm một bịch đồ to tướng.

“Ôi chà, bé của bà đi siêu thị hả?” Bà lên tiếng, khuôn mặt nhăn nhúm vì nắng vẫn không giấu nổi nét vui mừng.

“Dạ, con định mua ít đồ.” Bạch Ly đáp, đưa tay đỡ lấy túi giúp bà.

Bà Thôi nhìn cô, tặc lưỡi, dúi luôn cho cô một hộp thịt bò đông lạnh được bọc cẩn thận.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc