Xạ Tình Mafia: Sở Hữu Em, Trói Buộc Em (Cao H, 1vs1)

Chương 14: Lại gặp nhau

Trước Sau

break

“Cầm lấy. Con xanh xao quá. Ăn bò cho bổ thịt, bổ máu, bổ cả vận khí nghe chưa?”

Bạch Ly bất ngờ đến ngẩn ra. Nhìn hộp thịt rồi nhìn bà, lòng mềm xuống.

“Con đang định đi siêu thị mà...”

“Càng hay! Mua thêm ít rau, tí qua nhà bà. Bà hầm bò, nấu canh cho con ăn. Nhà bà chán ngắt, có người ngồi ăn chung cũng vui.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Bạch Ly không từ chối một lời mời ấm áp đến vậy.

Cô gật đầu khẽ, lẽ phép chào bà Thôi rồi tiếp tục bước tới siêu thị mini ở đầu phố.

---
Cửa kính siêu thị mở ra kêu ting một tiếng. Bạch Ly bước vào, chọn một chai nước ép lựu, vài món đơn giản như trứng, sữa, mì rồi tiến đến quầy thanh toán.

Vừa đặt đồ lên băng chuyền, cô nghe thấy tiếng người phía sau.

“Ủa? Gặp nhau nữa rồi hả?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo một thứ năng lượng vừa đáng ghét vừa... rất ồn ào.

Cô quay lại.

Là Ngô Gia Hựu — tay kỹ thuật viên của đội Trình Hàn Xuyên đang ôm một giỏ đầy bim bim, nước ngọt và... cả một cây xúc xích phô mai khổng lồ.

Cô nheo mắt: “Anh theo dõi tôi hả?”

Gia Hựu vội lùi lại nửa bước, giơ hai tay lên: “Ấy không không! Tôi chỉ tình cờ ghé qua đây thôi! Gần trụ sở mà, tôi hay ghé lắm!”

Cô không nói gì, chỉ nhướng mày. Nửa tin nửa nghi.

"Mà này, đừng tỏ ra thân thiết với tôi làm gì cả.” Cô gằn từng chữ, lạnh như nước đá trong tủ đông kế bên.

Gia Hựu gật gù, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng rất đặc trưng của kẻ... vừa phát hiện được một đoạn phim hay chưa phát sóng.

“Ờ… thế cô đi siêu thị một mình hả?”

Bạch Ly không trả lời.

Ngô Gia Hựu dù bị hất hủi vẫn không nản chí, bản tính vốn hoạt ngôn nên nhanh chóng tìm được nhịp nói chuyện cho riêng mình.

“Cô biết không,” Cậu vừa nhón lên lấy thêm một gói snack, vừa quay sang nói như thể hai người là bạn thân lâu năm: “Đội trưởng Trình ấy mà, ngoài mấy vụ hành động đặc nhiệm ra thì không có thú vui nào hết á. Không nhậu, không tán gái, không cả ngủ đủ giấc. Sống như ông cụ non vậy đó.”

Bạch Ly vẫn im lặng, mắt nhìn vào dãy sữa tươi, tay cầm chai nước ép. Nhưng trong đầu, câu “Đội trưởng Trình” ấy lại khiến một đoạn ký ức trượt qua trí nhớ - rõ nét như bản tin phát lại giữa đêm.

... Người đàn ông đó...

Nét mặt lạnh như sương sớm, giọng nói trầm như đáy nước. Ánh mắt khi chăm chú nhìn cô không phải kiểu đục ngầu sở hữu mà là sắc lạnh đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Rồi cả dáng người ấy. Đôi vai rộng. Cái cách ngồi cũng nghiêm chỉnh như một tay súng canh gác nội tâm mình.

Và...

Cô khựng lại.

Không.

Không nên nhớ đến cái đó nữa.

Gò má cô lập tức nóng ran. Cô đưa tay sờ lên má rồi thở ra, cố gắng đè nén mọi liên tưởng lạc lối đang có xu hướng chạy loạn trong đầu.

“Cô còn nghe tôi nói không vậy?” Gia Hựu nghiêng đầu, thấy gương mặt đỏ ửng của cô thì bối rối “Này, cô... bị cảm à?”

“Không.” Bạch Ly đáp, giọng cộc lốc: “Nói nhiều quá thì tự nghe một mình đi.”

Gia Hựu cười khì, không giận, chỉ gãi đầu rồi ngoảnh mặt đi.

Hai người đi đến quầy thanh toán, cô đặt các món lên băng chuyền, thò tay vào túi áo khoác, định lấy ví.

Cơ mà... không có ví.

Túi bên kia? Không.

Điện thoại? Cũng không nốt.

Chết tiệt.

Cô đứng thẳng người, hơi nhăn mặt, tay vẫn rà soát toàn thân lần nữa.

Không điện thoại. Không ví.

Bỏ quên ở nhà rồi.

Người bán hàng đã quét gần xong đống đồ. Bạch Ly đứng ngây ra, lần đầu trong nhiều năm cảm thấy bản thân giống một con ngốc thật sự.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc