Xạ Tình Mafia: Sở Hữu Em, Trói Buộc Em (Cao H, 1vs1)

Chương 12: Người tình trẻ của mẹ

Trước Sau

break

Cô quay người bỏ đi thật nhanh, không nói thêm câu nào.

Nhưng bước được vài bước, lại nghe giọng Trình Hàn Xuyên vọng theo, trầm trầm, dứt khoát: “Cô bé.”

Cô dừng lại.

“... Hẹn gặp lại.”

Cô xoay đầu, hừ lạnh: “Ai rảnh.”

Anh vẫn ngồi đó, ánh mắt lấp lánh như thể sắp nói điều gì đó rất... tai quái.

“Nhưng cô cũng muốn gặp lại tôi mà.” Anh cười: “Chẳng phải vì thế nên mới liếc tôi từ đầu tới cuối buổi sao?”

Bạch Ly tròn mắt nhìn anh, tức đến mức suýt cắn trúng môi. Cô siết quai túi, mím môi thật chặt.

Cô bước nhanh hơn, rẽ vào góc phố, để lại sau lưng một Trình Hàn Xuyên vẫn ngồi bình thản, ánh mắt sâu thăm thẳm, trên môi là nụ cười trông cứ... đểu đểu.

"Này đội trưởng Trình, cái nụ cười của anh cứ như nào ấy, tôi là nam mà nhìn còn nổi da gà, cô ấy không sợ cũng uổng."

"Ý cậu là sao?"

"Òm... Không có gì."

"Liệu hồn cái mồm."

Lúc này Gia Hựu mới mạo muội hỏi anh: "Đội trưởng Trình à, sao anh cứ trêu cô ấy mãi thế? Tôi thấy cô ấy bối rối thấy rõ luôn rồi kìa."

"Cô ấy là Lys." Anh bất chợt nói.

"Sao cơ?"

Góc chợ nhỏ nằm lặng lẽ ở giao lộ cuối phố, nắng trưa xuyên qua những tấm bạt bạc màu tạo thành những mảng loang lổ rực rỡ trên mặt đường. Mùi rau héo, cá khô, mồ hôi và tiếng rao rộn ràng quyện vào nhau thành một thứ không khí xô bồ mà quen thuộc.

Bạch Ly dừng bước trước một sạp hàng nhỏ. Trên kệ là những rổ cà chua bi đỏ mọng, căng bóng được xếp ngay ngắn như từng viên ngọc nhỏ ẩn mình trong góc phố lặng lẽ này.

Sau sạp là một bà lão gầy gò, áo hoa bạc màu, chiếc nón lá đã sờn viền và đôi mắt đục mờ nhưng vẫn ánh lên nét hiền hậu.

“Con đến rồi à?” Giọng bà Thôi vang lên, nhẹ như gió nhưng vẫn đầy âm sắc quan tâm: “Tưởng nay không tới, bà sợ con ốm.”

Bạch Ly gật đầu, đặt giỏ lên bàn: “Hôm nay con đi công chuyện một chút, xin lỗi bà.”

Bà Thôi cười khì, lấy bịch ni-lông, vừa lựa cà chua vừa tặc lưỡi: “Gái lớn rồi, mà nói chuyện nhẹ như gió mưa. Phải chi... con là cháu gái của bà thật thì hay biết mấy.”

Câu nói tưởng như vu vơ nhưng khiến tay Bạch Ly khựng lại. Cô nhìn bà, đôi mắt xám nhạt ánh lên một tầng cảm xúc rất khó tả.

“... Sao bà lại nói thế?” Cô hỏi khẽ.

“Vì con vừa ngoan, vừa xinh, lại lễ phép. Bà già rồi, chẳng có cháu, mà con cứ đến đều đều, bà thấy vui lắm.” Bà vừa nói vừa cẩn thận xếp thêm mấy quả cà chua vào túi: “Hôm nay tặng thêm nè. Ăn cho đẹp da, cho xinh, mẹ bé Ly của bà khéo xinh khéo đẻ quá.”

Bạch Ly cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi từ sáng đến giờ, nhưng rất nhanh nụ cười ấy cũng rơi rớt đâu đó giữa những tầng ký ức ùa về.

Trên đường về, bước chân cô chậm hơn hẳn. Túi cà chua bi lủng lẳng trên tay va vào hông mỗi khi cô khẽ đung đưa.

Gió lùa qua những con hẻm, mang theo mùi nước thải, mùi bắp nướng, cả mùi giấy cũ từ cửa hàng sách ven đường. Nhưng có một thứ mùi khác dội về... mùi thuốc súng.

Năm cô bảy tuổi, mẹ ruột nhốt cô trong một căn phòng 4x4 không cửa sổ suốt bốn mươi tám giờ liền chỉ vì cô làm vỡ chiếc bình cổ. Đến khi mở cửa ra, người bước vào lại không phải mẹ, mà là một người đàn ông lạ.

Cô nhớ mình từng cào cấu, hét lên, hỏi: “Ông là ai?”

Hắn chỉ ngồi xuống, mở lon sữa đặc, rót thẳng vào miệng cô rồi nói: “Cứ uống đi. Đói như này mà còn rống lên được thì chưa chết được đâu.”

Người đó tên là Khắc Tư. Người tình trẻ của mẹ ruột.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc