“Để khỏi phí.” Cô chống chế, rồi đưa ống hút lên miệng, vừa nhấp một hơi đã bị trân châu làm nghẹn nhẹ, phải ho khẽ.
Trình Hàn Xuyên chống cằm nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn một điều gì đó vượt xa dự đoán ban đầu. Một người mà anh từng nghĩ là nguy hiểm, lạnh lùng, khó tiếp cận giờ đang ngồi đối diện mình, hút trà sữa rồn rột như con mèo nhỏ được cho cá ngừ, gò má phồng lên, mắt ánh lấp lánh.
Sao mà một cô gái có vibe đáng yêu thế này... lại có thể là Lys được?
Anh không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô. Đôi lúc, cái nhếch môi nhẹ lại hiện lên, không chủ đích nhưng vẫn đầy sắc thái.
Bạch Ly hút trà mà bắt đầu thấy khó chịu.
Mắt cô đảo nhẹ sang bên, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.
Cái nhếch môi đó vẫn còn nguyên. Mặt vẫn còn đẹp. Mắt thì sâu hoắm, như đang nghiên cứu từng cái chớp mi của cô vậy.
Muốn ăn thịt cô thật đấy à?!
Cô hắng giọng, hạ ly trà sữa xuống bàn, ngước nhìn anh.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy?”
Trình Hàn Xuyên không đáp ngay. Chỉ gõ nhịp tay trên bàn, ánh mắt chậm rãi, trầm hơn một nhịp.
“Xác minh lại tí thôi."
Giọng Trình Hàn Xuyên đều đều, ánh mắt vẫn dán trên mặt cô như thể đang rà quét từng milimet biểu cảm.
Bạch Ly nheo mắt: “Xác minh cái gì?”
Anh không trả lời ngay. Chỉ nhướng mày khẽ, môi cong cong như nụ cười cố tình không hoàn chỉnh.
“Gì thì kệ đi.” Anh đáp hời hợt: “Nói ra lại mất vui.”
Câu trả lời chẳng đi vào đâu khiến cô muốn đập cái ly trà sữa vào mặt anh cho anh bớt nhếch môi. Bạch Ly liếc sang Ngô Gia Hựu cầu cứu, nhưng người kia đang ngồi uống cà phê mà như đang xem vở kịch không lời giữa hai người.
Gia Hựu cười khan, đưa mắt nhìn Bạch Ly rồi nhìn sang Hàn Xuyên.
“À, ừm… Cô hay uống ở Mixue này hả?” Gia Hựu gãi đầu, cố kéo câu chuyện về mức an toàn.
“Không.” Cô đáp gọn lỏn.
“À… Vậy chắc tại hôm nay tình cờ...” Cậu tiếp tục nói, nhưng mắt vẫn liếc nhanh sang vẻ mặt của bạn mình, người đang lặng lẽ quan sát cô như một kẻ bắt sói đang canh con mồi.
Không hiểu sao… Gia Hựu thấy lạnh sống lưng giùm cô gái này.
Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt hơn dù quán đang bật máy lạnh. Bạch Ly cảm nhận rõ ánh mắt không ngơi nghỉ của Trình Hàn Xuyên.
Cô đặt mạnh ly trà sữa xuống bàn, đứng phắt dậy: “Tôi đi trước.”
“Ơ… ” Gia Hựu ngẩng đầu, giật mình: “Khoan, dù gì gặp cũng là cái duyên, cô cho chúng tôi xin số điện thoại đi?”
“Tôi không có điện thoại.” Cô đáp dứt khoát, mắt liếc ngang như thể một câu chấm hết.
Nhưng đúng lúc ấy...
Reng reng...
Tiếng điện thoại vang lên từ túi áo khoác cô. Rõ to. Rõ ràng.
Bạch Ly khựng lại. Mặt cứng đơ.
Cô rút điện thoại ra, thấy tên người gọi hiển thị dòng chữ "Bà Thôi – Cà Chua Bi".
Cô ngậm ngùi bắt máy: “A lô?”
Giọng bà lão ở đầu dây vang lên đanh thép như pháo: “Bạch Ly! Nay có mua cà chua bi không? Bà dọn sạp sớm nha, trời nắng quá! Không thấy con tới, cứ tưởng con bệnh hay gì đấy nên bà hỏi thử!”
“Dạ không, không sao ạ. Con tới liền.” Cô lúng túng đáp rồi cuống cuồng cúp máy.
Không khí sau cuộc gọi im phăng phắc. Cả Hàn Xuyên lẫn Gia Hựu đều đang nhìn cô như thể vừa bắt gặp siêu trộm lộ mặt.
“Số điện thoại thì không có...” Gia Hựu khẽ lẩm bẩm: “Mà điện thoại lại có nhạc chuông riêng cho bà bán cà chua bi...”
“Không phải nhạc chuông riêng! Là nhạc chuông điện thoại mặc định!” Bạch Ly phản bác, mặt đã đỏ như cà chua chín.