Bạch Ly tròn mắt nhìn anh, định phản bác, nhưng lại thấy ánh mắt anh... không giống đang đùa.
Gia Hựu gãi đầu, cười lúng túng: “Ừm, tôi đi gọi nước nha. Sẵn gọi thêm cho cô một ly trà sữa mới. Size L đúng không?”
“Không cần...” Bạch Ly nói, nhưng giọng yếu dần.
Gia Hựu cười hề hề, rảo bước đi như đang muốn thoát khỏi bầu không khí lạ lùng giữa hai người.
Không gian tạm lắng xuống.
Trình Hàn Xuyên gác tay lên bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ.
“Cô làm nghề gì?” Anh hỏi.
Bạch Ly ngước mắt nhìn anh, hơi khựng một nhịp. Rồi trả lời dứt khoát: “Làm nail.”
Hàn Xuyên im lặng vài giây, không rõ là tin hay không. Ánh mắt anh vẫn bình thản, không cười, cũng không hoài nghi rõ ràng.
“Làm ở tiệm nào?”
“Ở đâu đó gần đây.” Cô nhún vai: “Không phải thương hiệu lớn nên anh chắc chưa từng nghe tên.”
Trình Hàn Xuyên cười khẽ: “Ừ. Chắc vậy.”
Dù gương mặt không biến sắc, nhưng trong lòng anh đang bắt đầu xâu chuỗi lại từng chi tiết, thái độ phòng bị của cô, ánh mắt quan sát, dáng đi có dấu tích huấn luyện, bây giờ là... lời nói dối đầu tiên.
“Làm nail” à?
Nếu vậy, hẳn là thợ nail đầu tiên anh từng thấy có thể nhớ được vị trí các camera giám sát trong tòa nhà 20 năm tuổi.
Trình Hàn Xuyên nghiêng đầu, chống tay lên cằm, giọng điệu nhẹ hều như gió thoảng: “Vậy làm nail là thế nào nhỉ? Tôi chưa làm bao giờ. Cô thử nói tôi nghe quá trình làm một bộ đi?”
Bạch Ly cứng người.
Cô lườm anh một cái sắc như dao lam, môi mím lại rõ chặt. Trong đầu chạy loạn.
Bộ tưởng cô rảnh dữ lắm à? Biết quy trình làm nail thế nào cô chết liền ấy! Cô có tận tay làm bao giờ đâu.
Cô vốn chưa từng làm nghề đó. Đó chỉ là cái cớ đầu tiên cô nghĩ ra được để che đậy thân phận thật. Nhưng không ngờ, hắn lại hứng thú hỏi tới tận quy trình.
“… Là... làm móng, vẽ móng, rồi... ờ... sơn móng.” Cô lắp bắp như học sinh không thuộc bài bị gọi lên bảng.
Trình Hàn Xuyên không gật đầu cũng chẳng phản bác, chỉ khẽ cong môi như đang nhìn một con cáo con cố lùi về tổ, che dấu móng vuốt bằng một lớp cát mịn.
“Cô đang nói quy trình làm đẹp cho móng tay hay... cho xe đấy?”
“Đồ đàn ông nhiều chuyện.” Cô gắt, không thèm trả lời nữa.
Anh bật cười thành tiếng, rất nhẹ, nhưng vẫn đủ để khiến hai má Bạch Ly nóng bừng lên như vừa úp mặt vào bếp than. Cô quay đi, mím môi siết ly trà rỗng, thầm mắng: “Đẹp trai mà phiền thế, cười kiểu gì cũng chọc tức người ta được…”
“Cô bao nhiêu tuổi vậy?” Anh hỏi tiếp, lần này nghiêm túc hơn một chút.
“23.” Cô đáp gọn, lần này không tránh.
“Ừm... cũng nhỏ tuổi thật.”
Lại cười.
Lần này còn nhếch môi.
Lại cười nữa!
Bạch Ly thở phì một cái, trong bụng mắng không ngừng.
Tên này có bệnh cười hả? Sao cứ chực nhìn người ta mà cười nhếch môi? Muốn ăn thịt mình hay gì?
Đúng lúc ấy, Gia Hựu quay lại, trên tay cầm một khay đồ uống: Hai ly café và một ly trà sữa Mixue size L, đúng chuẩn.
“Tới nè! Một ly đen đá, một latte không đường cho người khó tính và một ly size L cho cô!”
“Tôi... tôi đang ăn kiêng.” Bạch Ly nhanh miệng phản ứng, nhưng đôi mắt không kiềm được vẫn liếc về phía ly trà sữa.
Cái ly có nắp hình người tuyết cutie, trân châu đen dày đặc dưới đáy, nước sữa béo ngậy vừa tầm, đúng khẩu vị của cô. Rất đúng.
Gia Hựu nhướn mày, cố làm vẻ thất vọng: “Ồ vậy hả, tiếc ghê. Để đem cho người khác uống...”
*Chụp!*
Chưa kịp nói xong, Bạch Ly đã vươn tay chộp lấy ly trà sữa.