Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 9: Bão táp trước cửa

Trước Sau

break

Đang là giờ ăn tối.

Đi dọc đường có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện lao xao từ các nhà. Trong không khí quyện lẫn mùi thức ăn.

Còn cậu bé bước đi giữa con ngõ đầy khói lửa nhân gian, bóng dáng cô đơn, lẻ loi.

Cuối cùng, cậu dừng lại trước một khoảng sân tối om ở gần cuối ngõ.

Cậu lấy chìa khóa ra mở ổ khóa sắt.

Sau một tiếng “cạch”, cậu đẩy cửa vào nhà.

Ninh Uyển không thể kìm được tò mò, trước khi bị sợi xích vô hình kéo vào nhà, cô còn cố ý liếc nhìn ổ khóa.

“...”

Rỉ sét loang lổ, thật là cổ xưa.

Khi còn rất nhỏ, cô đã từng thấy một cái tương tự ở nhà bà ngoại, giờ đã có thể gọi là đồ cổ nhỏ rồi. Đó là loại khóa lò xo dùng trong những năm tám mươi, chín mươi, bây giờ gần như đã tuyệt tích.

Thế kỷ mới rồi mà còn dùng loại khóa này để khóa cửa.

Hoặc là khóa cho có lệ.

Hoặc là trong nhà thực sự chẳng có gì đáng để người ta vào một chuyến, nên chẳng sợ gì cả.

Lại một tiếng “cạch”, trong nhà loé lên ánh sáng vàng vọt.

Cậu bé đã bật đèn.

Vẫn là loại đèn điện kéo dây cũ kỹ.

Ninh Uyển liếc nhìn bóng đèn hồ lô chỉ khoảng năm oát được nối với dây điện treo trên tường phòng khách.

Cô ôm trán.

Nhà này rốt cuộc nghèo đến mức nào...

Sau khi bật đèn, cậu bé lấy một cái chậu nhựa màu xanh đã phai màu từ góc cửa phòng khách, ra sân mở vòi nước hứng nước.

Bưng một chậu nước vào phòng khách, mở cặp sách ra, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu dùng khăn ướt lau sạch những cuốn sách giáo khoa bẩn thỉu.

Ánh mắt Ninh Uyển bất giác dán vào người cậu.

Cậu ngồi xổm bên cạnh chậu nước. Áo phông xám, quần đen, đôi giày thể thao cũ không có nhãn hiệu.

Tư thế này làm cho xương sống của cậu nhô lên, hằn rõ trên lớp vải áo phông mỏng, gầy trơ cả xương.

Ninh Uyển vội quay đi.

Vẻ tiêu điều toát ra từ bóng lưng cậu bé quá nặng nề, nhìn lâu sẽ khiến người ta cay mũi.

Cậu rất quý sách vở của mình. Ở tuổi này, đối với cậu, có lẽ việc học hành chăm chỉ là hy vọng duy nhất cậu có thể nắm bắt để thoát khỏi vũng lầy.

Vì vậy, cậu mới tức giận đến thế.

Mới đau lòng đến thế.

Nén lại cảm giác cay xè dâng lên sống mũi, Ninh Uyển đi tới bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống ôm gối.

“Đây là... sách giáo khoa lớp bốn à? Cậu vẫn còn là học sinh tiểu học.”

“Những người biết trân trọng sách vở đều thích học, thảo nào cậu thi tốt như vậy, cậu chắc chắn rất thông minh.”

“Thật ra trong đời người gặp phải một vài nghịch cảnh và trắc trở cũng không phải là chuyện xấu, vì những trải nghiệm này sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.”

“Tôi đã đọc một bài viết, có một người rất thông thái nói rằng, cuộc đời thực ra không có đỉnh cao hay vực sâu, tất cả những gì cậu trải qua đều chỉ là trải nghiệm, sau khi đi qua dòng sông năm tháng dài rộng và ngoảnh lại, những trải nghiệm ấy chẳng qua chỉ là vài ngọn đồi, con rãnh mà cậu từng bước qua.”

“Đời còn dài lắm, ai mạnh ai yếu, cứ đợi sau này nhìn lại mới biết, cậu nói có đúng không?”

Cô biết cậu bé không nghe thấy mình nói. Nhưng cô vẫn muốn nói.

Giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, mang chất giọng mềm mại đặc trưng của người Nam Thành. Như dòng suối lướt qua tai, thấm vào lòng người.

Ninh Uyển nghiêng đầu, một bên má tựa vào đầu gối, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bầm tím không còn nhận ra hình dạng ban đầu của cậu bé, cuối cùng dừng lại ở khớp ngón tay trầy da rớm máu của cậu.

“Đánh người mạnh như vậy, tay cũng bị thương rồi... có đau không?”

Cậu bé cúi đầu, mái tóc hơi dài rủ xuống, che đi một nửa đôi mắt đen kịt. Dưới đáy mắt cậu có ánh sáng khẽ rung động.

Động tác lau chùi bất giác chậm lại, bàn tay cầm chiếc khăn ướt siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Khớp ngón tay truyền đến một cảm giác mát lạnh mơ hồ.

Như thể có ai đó, đang nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

Một lực gần như không thể cảm nhận được.

Một sự tử tế... mà cậu chưa từng cảm nhận.

“Đồ con hoang chết tiệt, cút ra đây cho tao! Dám bắt nạt con trai của Hứa Lão Nhị tao, hôm nay tao phải đánh chết mày!”

“Đúng là đồ con hoang, dám cầm gạch đập vào đầu người ta, đây là muốn lấy mạng người ta à! Hung hãn như vậy, đúng là không coi trời bằng vung!”

“Hoắc què, cái thằng bất tài nhà mày, sao lúc ở công trường viên gạch không rơi xuống đập chết mày đi! Khỏi phải nuôi một thằng con hoang ra ngoài hại người!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chửi bới ầm ĩ. Nghe động tĩnh thì có vẻ không ít người tới, khí thế hùng hổ.

Ninh Uyển đứng dậy, lòng dấy lên nghi ngờ, cô vừa nghe thấy Hoắc què? Hay Quách què?

Chưa kịp nghĩ kỹ, cậu bé cũng đã đứng dậy. Quay đầu nhìn ra ngoài, hai nắm tay siết chặt, đôi mắt đen kịt đầy vẻ hung ác.

Vẻ tiêu điều vây quanh cậu ban nãy đã biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là sự hung tàn nồng đậm.

Như một con thú nhỏ đang chực chờ tấn công.

Dựng hết gai nhọn trên người lên.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ của sân bị người ta đạp mạnh, tiếng “ầm” vang lên làm Ninh Uyển giật mình.

Một đám người xông vào.

Đàn ông, đàn bà, phía sau còn có đám nhóc hư hỏng đã bắt nạt cậu trong ngõ, mặt mày hung dữ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc