“A, a! Máu, tao chảy máu rồi!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ đám đông hỗn loạn, ngay sau đó là tiếng khóc trời long đất lở, kéo Ninh Uyển đang ngơ ngác trở về thực tại.
Khi nhìn kỹ lại, đám con trai đang vây đánh người lúc nãy đã hoảng sợ lùi ra, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm về một hướng.
Ở đó, bên cạnh đống rác hôi thối, một bóng người gầy gò chống đầu gối đứng dậy, từ từ thẳng lưng, ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt của cậu, tim Ninh Uyển bất chợt đập thịch một tiếng.
Đó là một đôi mắt thế nào, đen kịt, u ám, tàn nhẫn.
Đó là một con người thế nào, toàn thân toát ra vẻ hung tàn và cô độc.
Rõ ràng mặt mũi cậu đã bầm tím sưng vù vì bị đánh, mũi và khóe miệng còn rỉ máu, trông vô cùng thảm hại. Nhưng đối diện với đám người này, cậu không hề có chút sợ hãi hay lùi bước nào.
Tay phải cậu cầm một mảnh gạch vỡ dính máu, vung lên không chút do dự, không chút nương tình, đập thẳng vào đầu đứa con trai đứng gần nhất.
Một cậu bé mới khoảng mười tuổi mà đánh nhau lại tàn nhẫn đến vậy, dường như muốn trả lại gấp đôi, gấp trăm lần sự sỉ nhục vừa phải chịu.
Ninh Uyển nghĩ đến một con thú bị nhốt.
Cậu bé kia, hệt như một con thú bị nhốt trong lồng gai sắt, dù phải chết cũng vùng vẫy đến cùng, cô độc không nơi nương tựa.
Ninh Uyển mở to mắt, một cơn đau nhói dữ dội đột nhiên truyền đến từ tim khiến cô đau đến mức phải khom người.
Cô và anh trai cũng đã từng có dáng vẻ như thế này.
Trong những ngày tháng đen tối không nơi nương tựa ấy, cô và anh trai nào có khác gì những con thú bị nhốt. Dựa vào sự vùng vẫy liều mạng để tìm lối thoát, để cố gắng nắm lấy một chút ánh sáng le lói.
Ninh Uyển thở hổn hển, lao tới ôm lấy cánh tay đang giơ cao của cậu bé một cách vô ích: “Đừng! Đừng! Đánh chết người là cả đời cậu sẽ tiêu tan đấy! Vì những người này không đáng đâu!”
Vì cảm xúc dao động quá dữ dội, Ninh Uyển một lòng muốn ngăn cản cậu bé làm điều sai trái. Đến mức cô không nhận ra, khi cô nghẹn ngào hét lớn, bàn tay vung xuống của cậu bé đã khựng lại trong thoáng chốc.
Chính sự dừng lại ngắn ngủi này đã cho cậu bé đối diện đang sợ đến trắng bệch cả mặt cơ hội bỏ chạy, vội vàng vừa lăn vừa bò thoát thân.
“Đồ con hoang chết tiệt! Mày, hu hu mày cứ đợi đấy! Tao về mách bố tao! Mày chết chắc rồi! Mày với bố mày đừng hòng sống yên ổn!”
Một đám con trai bỏ lại mấy lời hăm dọa rồi chạy tán loạn.
Ninh Uyển tức đến mức nhặt viên sỏi dưới đất định ném vào mông bọn chúng.
Không nhặt lên được.
Sự ồn ào trong con ngõ nhỏ tan đi theo bóng đám nhóc. Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại chút ánh hoàng hôn le lói, càng khiến không gian thêm phần lạnh lẽo.
Cậu bé u ám vứt mảnh gạch vỡ trong tay, đi khập khiễng, nhặt lại những cuốn sách giáo khoa bị vứt lung tung cho vào cặp.
Ninh Uyển lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn bóng dáng gầy gò của cậu, mũi có chút cay cay.
Sách giáo khoa bị đám nhóc hư hỏng kia cố tình ném xuống mương nước thối, vớt lên cũng dính đầy bùn bẩn hôi thối, làm sao mà dùng được nữa. Còn bài tập thì bị xé tan tành, không thể ghép lại.
Cô không hiểu, con ma đại ca muốn chơi khăm cô, tại sao lại dùng cách này.
Tại sao lại để cô thấy cảnh tượng này?
Bây giờ cô là một con ma, muốn giúp cũng chẳng giúp được.
Trời dần tối.
Màn đêm buông xuống.
Cậu bé tìm đủ tất cả sách giáo khoa, đeo cặp lên lưng, rồi lại đi khập khiễng rời khỏi con ngõ.
Ninh Uyển vốn không định đi. Nhưng khi cậu bé đi được một đoạn, cô đột nhiên bị một lực vô hình kéo đi theo.
Như một con chó bị xích cổ.
Đầu dây bên kia, nằm trong tay cậu bé.
Ninh Uyển: “...”
Đợi khi tỉnh mộng, cô nhất định sẽ vẽ một con rùa thật to lên mặt Hoắc Thanh Thành.
Con ngõ này dài một cách lạ thường. Hoặc có lẽ là do cậu bé đi quá chậm.
Từ cuối con hẻm chất đầy rác đi ra ngoài, đến đầu hẻm thì trời đã nhá nhem tối. Lại từ đầu hẻm rẽ vào một con ngõ hẹp khác.
Ninh Uyển bị động đi theo sau cậu bé, tranh thủ chút ánh sáng cuối ngày để quan sát xung quanh.
Khu vực này có chút giống khu ổ chuột trong thành phố, hai bên ngõ toàn là nhà tự xây, mỗi nhà một cửa. Những bức tường gạch đỏ, tường xám bao quanh sân, bên trong là những ngôi nhà mái bằng một hoặc hai tầng.
Nền xi măng của con ngõ bị hư hỏng nặng, khắp nơi đều lồi lõm.