Vừa vào cửa, một mụ đàn bà béo ú đã lao thẳng về phía cậu bé, tay phải giơ cao, tát mạnh vào mặt cậu: “Đồ chó con có mẹ đẻ không có mẹ dạy, dám bắt nạt Chí Vĩ nhà tao, bà xé xác mày ra!”
Cậu bé không né.
Một tiếng “chát”, cái tát giáng xuống thật mạnh, làm đầu cậu lệch sang một bên, thân hình mảnh khảnh cũng lảo đảo.
Khóe miệng vốn đã rách lại một lần nữa rỉ máu.
Đám nhóc hư hỏng đi theo sau đều hả hê.
Ninh Uyển nhìn cảnh này, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, tức ngực khó chịu.
“Ngốc à, sao không né! Né đi, chạy đi! Một đứa trẻ như cậu sao mà đối đầu với họ được!”
Cậu bé đứng vững lại, đưa tay quệt ngang khóe miệng đang nóng rát, nhìn về phía đám người đối diện.
Ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Không nói một lời.
Sự bướng bỉnh này làm Ninh Uyển tức đến đau cả tim, nhưng lại chẳng thể làm gì. Với tình trạng hiện tại của mình, đừng nói là giúp một tay, ngay cả mở miệng nói giúp một câu cô cũng không thể.
“Cậu không né thì ít nhất cũng phải giải thích chứ! Cứ im lặng như thế, lại bị đánh oan một trận nữa bây giờ!”
Tính cách vốn ôn hòa của Ninh Uyển bị ép đến mức sắp phát điên, cứ lo lắng đi vòng vòng bên cạnh cậu. Lo đến mức không chịu nổi, đầu óc nóng lên, cô chạy đến kéo tay mụ đàn bà hung dữ, chặn người đàn ông cầm gậy chuẩn bị đánh người.
Phồng má thổi mạnh vào gáy của những người này.
Cô không phải là ma sao?
Những việc khác không làm được, vậy cô tạo ra một trận gió lạnh được không!
Tiếc là trong mắt những người trong nhà, Ninh Uyển chỉ là không khí. Đừng nói là gió lạnh, ngay cả một sợi tóc của người khác cô cũng không thổi bay được.
Ninh Uyển làm một loạt hành động khiến bản thân mệt đến thở không ra hơi.
Khi dừng lại chống gối nghỉ, cô liếc thấy phía sau đám đông, một bé gái mặc váy công chúa đang ngậm kẹo mút, thản nhiên xem kịch.
Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu cau mày đứng ở cửa sân, gọi một tiếng “Ninh Ninh”.
Ninh Uyển theo phản xạ đáp lời.
Đồng thanh với cô bé: “Dạ.”
Ngay sau đó, như có một cái móc câu lấy linh hồn cô, kéo thẳng về phía cô bé.
Kéo cô nhập vào cơ thể của cô bé.
Ninh Uyển: “...”
Ninh Uyển nhìn tầm nhìn đột nhiên thấp xuống, rồi lại nhìn đôi tay nhỏ bé xa lạ, cảm nhận vị ngọt của cây kẹo mút trong miệng.
Trong mắt cô bùng lên ngọn lửa.
Lần này đến lần khác trêu chọc cô.
Phật cũng có lửa.
Cô và Hoắc Thanh Thành không đội trời chung.
“Ninh Ninh, về thôi! Con nít thì hóng chuyện làm gì.”
Người phụ nữ trung niên dường như chê bên trong bẩn, nhất quyết không chịu bước vào, đứng ở cửa thúc giục.
Ninh Uyển liếc bà ta một cái, rồi lại quay đầu nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Nghiến răng, cô xông vào.
Những người đến gây sự gần như đã chặn kín cửa phòng khách, Ninh Uyển phải mất chút sức mới chen vào được.
Chỉ trong chốc lát, trên cổ cậu bé đã có thêm vài vết cào, cánh tay gầy gò lộ ra ngoài ống tay áo có thêm những vệt sưng đỏ do bị gậy đánh. Cổ áo cũng bị người ta xé rách, lệch sang một bên.
Mẹ của Chí Vĩ chỉ thẳng vào mũi cậu mắng: “Chí Vĩ nhà tao suýt nữa bị mày đánh gãy mũi, về đến nhà máu me đầy mặt! Chuyện này mày với bố mày mà không có lời giải thích, bà đây không để yên cho nhà mày đâu! Đền tiền!”
“Còn A Hào nhà tao nữa!”
Hứa Lão Nhị giơ gậy lên, lại định đánh cậu bé: “Đồ chó đẻ, dám cầm gạch đập vào đầu nó? Tao nói cho mày biết, sau này con trai tao mà bị thương một ngón tay, tao đều tính cả lên đầu mày, tao không tha cho mày đâu! Với thằng bố bất tài của mày tao cũng có nợ cần tính!”
Cậu bé vốn đang im lặng chịu đựng, đột nhiên ngước mắt lên.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Ninh Uyển không hiểu sao lại biết, con thú nhỏ sắp nhe nanh rồi.
Cô nhanh chóng chen qua, quay người chắn trước mặt cậu bé: “Không phải như vậy! Là bọn họ bắt nạt người ta trước, xé bài tập, ném sách giáo khoa của anh ấy, cháu đều nhìn thấy hết!”
Giọng nói non nớt trong trẻo phát ra từ miệng Ninh Uyển, lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà thấy ngượng ngùng, chỉ cảm thấy may mắn. Cuối cùng nói chuyện cũng có người nghe thấy.
Chỉ là cô không biết tên cậu bé, nói một hồi cũng chỉ có thể dùng “anh ấy” để thay thế.
Cô chỉ vào đám nhóc hư hỏng đang đứng phía sau với vẻ mặt lúng túng: “Ở con ngõ đầy rác, rõ ràng là bọn họ bắt nạt người ta, sao các cô các chú làm phụ huynh mà không hỏi rõ trắng đen đã đến nhà đánh người thế!”