Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 33: Hai năm sau

Trước Sau

break

Sau khi xác nhận xong sự thay đổi của Hoắc Thanh Thành, Ninh Uyển ủ rũ thở dài:

“Còn đang định tìm cách bổ túc cho cậu, để thi chuyển cấp vào được trường tốt hơn, tránh xa đám nhóc tì đó, kế hoạch đúng là không theo kịp thay đổi.”

Vì biết không ai nhìn thấy mình, Ninh Uyển trong mơ trở nên vô cùng táo tợn, tự mình lẩm bẩm.

Không phát hiện ra bàn tay cầm bút bi của cậu bé ngày càng siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Tiết học này, cậu bé chăm chú nghe giảng không một lần ngẩng đầu.

Đôi mắt bị mái tóc quá dài che khuất, âm u lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.

Chuông tan học vừa reo, Hoắc Thanh Thành đặt bút xuống, đi ra khỏi lớp.

Ninh Uyển bị buộc phải đi theo, nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước khi Hoắc Thanh Thành ra khỏi lớp, cô không nhịn được lải nhải.

“Không phải lại muốn đi vệ sinh đấy chứ?”

“Lần trước chính vì đi vệ sinh mà bị thiệt, lần này phải lanh lợi hơn một chút, đừng để bị nhốt trong nhà vệ sinh nữa.”

“Tôi không phải lần nào cũng có thể xuất hiện cứu cậu đâu, tiếc là nói ra cậu cũng không nghe thấy.”

Đau đầu thật.

Nhưng nếu Hoắc Thanh Thành có thể nghe thấy, vậy thì khác gì chuyện ma đâu.

Ninh Uyển thở dài.

Chuyện bị nhốt trong nhà vệ sinh đối với cô chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng đối với Hoắc Thanh Thành, đã là ký ức của hai năm trước.

Không biết trong hai năm cô rời đi, đã xảy ra bao nhiêu chuyện mà cô không biết.

Điều này lại lật đổ kết luận lần trước của cô.

Bất kể cô có nằm mơ hay không, chuyện ở đây dường như vẫn có thể tiếp tục phát triển.

Đến khi cô hoàn hồn, cô đã đi theo Hoắc Thanh Thành đến sân thể dục.

Giờ thể dục giữa giờ.

Không có gì lạ.

Nhưng.

Ninh Uyển nhìn thấy Kỷ Ninh Ninh.

“...”

Tim Ninh Uyển đập thình thịch.

May mà hàng của lớp bốn và lớp sáu cách nhau một khoảng khá xa.

Chỉ cần không nghe thấy ai gọi Ninh Ninh, không nghe thấy tiếng trả lời, cô chắc sẽ không bị hút vào.

Có chút cảm giác an toàn, Ninh Uyển hơi thả lỏng, nhìn Kỷ Ninh Ninh thêm vài lần.

Cô bé mười tuổi, áo đồng phục phối với chân váy xòe dài đến gối, tóc búi củ tỏi để lộ chiếc cổ thon dài, đứng đó như một con công nhỏ biết phát sáng.

Xinh đẹp và kiêu ngạo.

Nhìn vài giây, Ninh Uyển thu hồi ánh mắt, yên tâm làm một con ma không cần tự mình đi đường.

Vì khoảng cách xa nên không biết bên phía lớp bốn có cuộc đối thoại liên quan đến Hoắc Thanh Thành.

“Ninh Ninh, Ninh Ninh! Cậu nhìn Hoắc Thanh Thành kìa!”

“Lạ thật, trước đây lần nào tập thể dục giữa giờ nó cũng nhìn trộm cậu, sao hôm nay không nhìn sang lần nào vậy?”

“Mọi người đều nói nó thích cậu! Nó có chuyền giấy cho cậu bao giờ chưa?”

Kỷ Ninh Ninh bĩu môi, khóe mắt liếc về phía lớp 6/2, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Hừ, cóc ghẻ, đừng có suốt ngày gán ghép tớ với nó.”

Trong lớp, bạn nam và bạn nữ nói chuyện với nhau vài câu là sẽ bị đồn thổi, gán ghép.

Thế thì thôi đi.

Tự dưng lại gán ghép cô với Hoắc Thanh Thành làm gì.

Loại người đó, cô nhìn thêm một cái cũng thấy bẩn cả mắt.

Phía sau cô, Tô Vũ gãi gãi mặt, thắc mắc: “Trước đây cậu cũng đâu có ghét nó đến thế, cậu còn tặng sách cho nó nữa mà.”

Mặt Kỷ Ninh Ninh lập tức đen lại.

Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này!

Nghe người khác nói về chuyện đó, cảm giác đầu tiên của cô là không thể nào, phản ứng thứ hai là gặp ma rồi!

May mà sau đó không xảy ra chuyện gì kỳ lạ khác.

Nếu không cô nhất định sẽ bảo mẹ đưa đi trừ tà!

“Bố nó là một kẻ bất tài vô dụng, mẹ nó là một người phụ nữ ham giàu chê nghèo, bố mẹ tớ nói tre xấu sao mọc được măng tốt! Nhà tớ ở Nam Thành cũng có vai vế, loại người như nó, có xứng được nhắc đến cùng tớ không!”

Càng nghĩ càng thấy xui xẻo, thể dục giữa giờ vừa kết thúc, Kỷ Ninh Ninh vội chạy nhanh về lớp.

Tránh Hoắc Thanh Thành như tránh tà.

...

Những ngày làm người vô hình không có việc gì làm, cả ngày Ninh Uyển rảnh rỗi đến mức đếm được Hoắc Thanh Thành có bao nhiêu sợi lông mi.

Lần này vào mơ đã đến hai năm sau, cô không thể biết được diễn biến tiếp theo của vụ Hoắc Thanh Thành đại náo nhà Hứa lão nhị.

Nhưng Hứa Hào và Lý Chí Vỹ vẫn học cùng lớp với Hoắc Thanh Thành, cũng có thể nhìn ra được vài manh mối.

Ánh mắt của hai tên nhóc đó nhìn Hoắc Thanh Thành không hề có chút thân thiện, nhưng bây giờ cũng chỉ giới hạn ở việc liếc mắt, lườm nguýt.

Không còn như trước đây, hễ có cơ hội là lại châm chọc mỉa mai, tìm cách chơi xấu.

Dường như đã có sự e dè.

Ninh Uyển đoán, chúng đã bị bộ dạng phát điên của Hoắc Thanh Thành dọa sợ, dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi.

Chưa có tâm cơ sâu sắc đến vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc