Buổi chiều tan học, Hoắc Thanh Thành lại là người đầu tiên xông ra khỏi lớp.
Nhưng sau khi ra khỏi lớp, đi xuống một tầng lầu, bước chân cậu lại chậm lại.
Ninh Uyển nhíu mày thắc mắc, lần nằm mơ này, cô luôn cảm thấy Hoắc Thanh Thành có chút gì đó là lạ.
Còn lạ ở đâu, cô lại không nói rõ được.
Chẳng mấy chốc, Ninh Uyển đã không còn thời gian để nghiền ngẫm vấn đề này nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh từ các phòng học trên mỗi tầng ùa ra, chen chúc chật cứng cả hành lang và cầu thang.
Ninh Uyển lại nhìn thấy Kỷ Ninh Ninh.
Cô bé đi trước Hoắc Thanh Thành không xa, khoảng cách chưa tới hai mét, hòa vào dòng người đi xuống dưới.
Vì quá đông đúc nên dòng người di chuyển xuống lầu rất chậm.
Sự dằn vặt của Ninh Uyển cũng vì thế mà kéo dài ra.
Cô muốn nhấc chân chuồn đi, nhưng biết làm sao được, trên người Hoắc Thanh Thành dường như có một sợi dây vô hình trói chặt cô lại.
Chỉ cần vượt quá một khoảng cách nhất định, cô sẽ bị kéo ngược trở lại.
Đại ca ma quỷ này lắm trò thật, cái thiết lập này thật sự chẳng thân thiện với cô chút nào.
“Đừng hét!”
“Làm ơn đừng hét!”
“Đừng có đáp lời nhé Kỷ Ninh Ninh, tôi không khống chế nổi mình đâu, tôi thật sự không khống chế nổi mình đâu!”
Mãi mới đợi được đến lúc ra khỏi tòa nhà dạy học, dây thần kinh căng như dây đàn của Ninh Uyển gần như đã đến giới hạn.
Cô đang định thở phào một hơi.
Giữa những tiếng ồn ào, không biết ai đó đã khẽ gọi một tiếng “Ninh Ninh”.
Kỷ Ninh Ninh ngoảnh đầu nhìn quanh: “Gì thế?”
Chân Ninh Uyển run lên, tầm nhìn thay đổi: “...”
Người ở cửa cầu thang vẫn đang không ngừng tuôn ra.
Lưng Ninh Uyển bất ngờ bị ai đó va phải, chân đứng không vững, loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Ngay lúc mũi sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, một lực kéo kịp thời truyền đến từ cổ áo sau lưng.
Vững vàng kéo cô trở lại, tránh được cảnh ngã sấp mặt xấu hổ.
Ninh Uyển vô thức quay đầu lại cảm ơn: “Cảm ơn...”
Người cô đối mặt là gương mặt bình thản của Hoắc Thanh Thành, cùng đôi mắt sâu thẳm dưới lớp tóc mái dài.
“Không cần cảm ơn.” Cậu nói, giọng điệu cũng bình thản y như vẻ mặt.
Ninh Uyển lặng lẽ trĩu vai xuống, lại muốn chạy trốn rồi.
Haiz.
Nhưng mà, cậu ta đến sau lưng Kỷ Ninh Ninh từ lúc nào vậy?
Nghi vấn này vừa dấy lên, thoáng chốc đã bị chính Ninh Uyển giải thích cho qua.
“Kỷ Ninh Ninh” của hai năm trước cũng có chút giao tình với Hoắc Thanh Thành, ít nhất cũng từng cùng nhau ngắm sao trước cổng nhà họ Hoắc.
Cho nên thấy cô sắp ngã, Hoắc Thanh Thành kịp thời chạy tới đỡ một tay... giải thích như vậy cũng hợp lý, không có gì lạ.
Hai người cứ thế đứng yên tại chỗ.
Dòng người phía sau ùa tới, rồi lại tách ra thành hai nhánh khi sắp va vào họ, rẽ sang hai bên.
Tô Vũ đứng cạnh đó, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia.
Không hiểu nổi.
Nhìn thế nào thì Ninh Ninh cũng đâu có giống như đang ghét bỏ Hoắc Thanh Thành đâu.
Ninh Uyển cũng có chút không hiểu.
Cô đứng đây không nhúc nhích, Hoắc Thanh Thành cũng không động đậy.
Làm gì vậy chứ?
Chân cô có bị khóa chung với chân cậu ta đâu.
Để phá vỡ bầu không khí vừa lúng túng vừa kỳ quặc, Ninh Uyển đành phải lên tiếng: “Về nhà à?”
Hoắc Thanh Thành gật đầu: “Về.”
“...” Ninh Uyển: “Ồ, vậy cậu về đi.”
Lời này vừa thốt ra, cô đã tận mắt thấy khóe môi Hoắc Thanh Thành dường như cong lên, rồi chớp mắt một cái, khóe môi cong cong đã thẳng trở lại.
Nhanh đến mức khiến cô nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Cô gái đã hạ lệnh đuổi khách, cậu trai không còn đứng đó làm cọc gỗ nữa.
Cậu đi vòng qua cô rồi rời đi.
Chỉ là sau khi đi được vài bước, cậu lại dừng lại, quay đầu: “Xe đạp của cậu ở nhà xe bên kia, không đi lấy xe à?”
Ninh Uyển: “...”
Cảm ơn đã nhắc nhở.
Tôi không muốn đi lấy xe cho lắm.
Kỷ Ninh Ninh lớp hai đi bộ về nhà.
Kỷ Ninh Ninh lớp bốn đã biết đi xe đạp rồi.
Lại thêm một vấn đề nan giải cho cô.
Ninh Uyển cố nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên là phải lấy xe chứ.”
Nhưng có một vấn đề, xe đạp của Kỷ Ninh Ninh là chiếc nào?
Cười gượng, cô đành đi về phía nhà xe mà Hoắc Thanh Thành chỉ.
Ninh Uyển bắt đầu di chuyển với tốc độ rùa bò.
Chỉ mong sao tất cả các bạn học đều lấy hết xe đạp của mình đi.
Như vậy, chiếc còn lại cuối cùng chắc chắn là của cô rồi.
Cô đi chậm, Hoắc Thanh Thành cũng bước đi thong thả.
Hai người một trước một sau, cứ thế duy trì một khoảng cách không đổi, lững thững lê bước về phía nhà xe.
Nhưng dù có chậm đến mấy, lúc đến nhà xe, bên trong vẫn còn mấy chục chiếc xe đạp.
Ninh Uyển hai mắt vô hồn.
Bắt gặp ánh mắt của cậu trai đi cùng lại một lần nữa nhìn sang, cô cúi đầu mở cặp sách, giả vờ tìm chìa khóa trong đó.
Nếu không qua được ải này, sau khi tỉnh lại cô sẽ thức trắng ba đêm.