Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 32: Nợ mẹ con trả

Trước Sau

break

Hai thanh niên bằng tuổi ngồi bệt xuống đất bên cạnh bồn hoa.

Bia uống hết lon này đến lon khác, họ nói chuyện câu được câu chăng.

Màn đêm dần buông, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

Đèn trong nhà các hộ dân lần lượt tắt, ánh sáng mờ dần.

Thẩm Ký Bạch ngẩng đầu, nhìn vầng trăng lơ lửng trên bầu trời đêm, ngẩn ngơ: “Đúng là rất buồn cười, ngay cả bản kế hoạch làm thế nào để lấy lòng ông anh vợ như cậu, tôi cũng đã làm đến bốn bản rồi.”

Ninh Diệc nghiêng đầu, vừa nhìn đã biết tên khốn này sắp say rồi, chắc chắn là uống rượu khi bụng đói.

Không uổng công anh ăn xong mì mới xuống.

“Đừng nghĩ nữa, nhà họ Thẩm không xứng với Ninh Ninh nhà tôi.”

Không phải Thẩm Ký Bạch không xứng.

Nói rồi anh đưa hai ngón tay ra huơ huơ trước mặt Thẩm Ký Bạch: “Đây là mấy?”

“Hai? Ba?”

“Uống nữa đi! Đây là mấy?”

“Năm!”

Ninh Diệc cười lạnh, nhân lúc Thẩm Ký Bạch say, anh lại bồi thêm vài cú đấm lên mặt anh ta, rồi phủi mông đi lên lầu.

“Uống xong thì cút về nhà cậu đi, đừng để mẹ cậu lại đến tìm em gái tôi gây sự. Thứ tôi không thiếu nhất chính là anh em, Thẩm Ký Bạch, chọc tôi điên lên là tôi giết cậu thật đấy.”

“Diệc.” phía sau, người đàn ông nằm trên đất lẩm bẩm: “Cái bánh bao ngon nhất tôi từng ăn, là Ninh Ninh cho... Đôi găng tay ấm nhất, là bác gái Ninh cho... Sự tôn trọng bình đẳng nhất, là bác trai Ninh cho... Xin lỗi...”

Bước chân Ninh Diệc khựng lại một chút, rồi mở cửa lên lầu.

Anh xuống đây, chỉ là muốn đánh thêm một trận mà thôi.

Nợ mẹ con trả.

Cánh cửa sắt cũ kỹ kêu lên một tiếng loảng xoảng.

Thẩm Ký Bạch đưa tay che mắt, có dòng nước trượt dài trên má.

Năm đó bố anh ta mắc bệnh ung thư, vật lộn trong bệnh viện hai năm rưỡi rồi qua đời.

Để lại không ít nợ nần.

Họa vô đơn chí, mẹ anh ta lại bị công ty sa thải.

Khi đó gia đình rất khó khăn, một nắm mì cũng phải ăn dè sẻn.

Anh ta hiểu chuyện sớm, biết nhà khó khăn, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, anh ta bắt đầu tiết kiệm tiền ăn của mình.

Không ăn sáng, buổi trưa gặm một cái bánh bao là chuyện thường tình.

Khi khó khăn, mới thấy rõ lòng người ấm lạnh.

Họ hàng bạn bè đều tránh né hai mẹ con anh ta như tránh tà.

Trong khu cũng có một số người thích nói xấu sau lưng mẹ góa con côi.

Chỉ có nhà họ Ninh là vẫn giữ thái độ như cũ.

Khi đó anh ta và Ninh Diệc học cùng lớp.

Anh ta là học sinh giỏi, Ninh Diệc là học sinh kém.

Bác trai Ninh mời anh ta đến dạy kèm cho Ninh Diệc, trả anh ta tiền học phí.

Khi đó điều kiện nhà họ Ninh vẫn còn tốt, nếu thật sự muốn mời gia sư cho Ninh Diệc, thế nào cũng không đến lượt một người bạn cùng lớp như anh ta ra múa rìu qua mắt thợ.

Bác trai Ninh đã dùng cách đó để bảo toàn chút lòng tự trọng đáng thương của một thiếu niên nhạy cảm.

Là Ninh Uyển phát hiện ra anh ta không ăn sáng, đói bụng đến trường đầu tiên.

Sau đó, khi cô ăn sáng, luôn vô tình tính sai khẩu phần của mình, mua thừa hai cái bánh bao, gọi sữa đậu nành quẩy rồi lại đột nhiên muốn ăn hoành thánh...

Những thức ăn thừa đó, cuối cùng đều vào bụng anh ta.

Cô gái mỗi trưa đều ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, lại đột nhiên bắt đầu thích nằng nặc đòi anh trai mang cơm hộp, cuối cùng Ninh Diệc luôn cau có, nhét hộp cơm vào tay anh ta.

Những lần nhà họ Ninh giúp đỡ gia đình anh ta, mười đầu ngón tay cũng không đếm hết.

Cái tát đó, anh ta chỉ dùng một câu xin lỗi, làm sao đủ để bù đắp?

...

Ninh Uyển đã chôn vùi tâm sự cùng với quá khứ, sau khi gạt bỏ những chuyện phiền lòng đó, cô đã ngủ từ sớm.

Chuyện xảy ra dưới lầu, cô hoàn toàn không biết.

Sau khi vào giấc mơ, quả nhiên đúng như cô dự đoán, cô đã thoát khỏi cơ thể của cô bé kia.

Lần này mở mắt trong mơ, cô lại thấy mình đang lơ lửng gần Hoắc Thanh Thành, bên tai là tiếng đọc bài sang sảng.

Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi tỉnh giấc, cô đã cố ý “đưa” Kỷ Ninh Ninh về ngủ ngoan, cô bé chắc sẽ không nhận ra điều gì bất thường.

Hoắc Thanh Thành vẫn ngồi ở vị trí đó, một mình một bàn.

Sách giáo khoa đang dùng...

Toán lớp sáu tập hai.

Ninh Uyển: “!”

Cô nhắm mắt mở mắt một cái, thời gian trong mơ đã trôi qua hai năm?

Cô vội vàng chạy đến trước mặt Hoắc Thanh Thành, cúi người quan sát kỹ gương mặt đang hơi cúi xuống của cậu.

Vì đối phương đang cúi đầu, để nhìn cho rõ, cô đã ghé sát lại hơi gần, bản thân lại không nhận ra có gì không ổn.

Dù sao cũng không ai nhìn thấy cô.

“Tóc dài rồi, mái che cả mắt rồi, cũng không cắt đi.”

“Hình như lại gầy đi một chút, trổ giò cao lên rồi.”

“Quần đồng phục ngắn đi một đoạn rồi này, xem ra đúng là đã qua hai năm rồi, thời gian ở đây trôi nhanh thật.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc