Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 31: Chôn vùi quá khứ

Trước Sau

break

Về đến nhà, Ninh Uyển vội lôi hộp thuốc ra, muốn bôi thuốc lên tay cho Ninh Diệc.

Ngược lại bị anh giật lấy tăm bông và cồn i-ốt.

Ninh Diệc ấn mạnh tăm bông thấm cồn lên mặt cô gái, vừa giận vừa thương: “Em là đồ ngốc à? Đứng đó cho người ta đánh?”

Ninh Uyển: “Anh cũng đâu có thông minh hơn, đánh người cũng làm rách cả da tay mình.”

Hai anh em nhìn nhau, mỗi người đều tỏ vẻ chán ghét, rồi lại cùng đưa tay ra ôm lấy đối phương.

Căn nhà cũ này chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, không lớn, tổng cộng hơn năm mươi mét vuông.

Phòng khách lại càng nhỏ.

Hai anh em ngồi trên sofa, anh thì chọc vào má sưng đỏ của tôi, tôi lại ấn vào bàn tay rách da của anh.

Tiếng kêu đau liên tục khiến phòng khách nhỏ yên tĩnh trở nên sống động hơn.

Sau khi “dạy dỗ” em gái xong, chắc chắn rằng cô đã khắc sâu bài học và sau này sẽ không tái phạm lỗi tương tự, Ninh Diệc duỗi chân dài, một cước đá Ninh Uyển xuống sofa, một mình chiếm trọn giang sơn.

“Chuyện của anh tạm thời xong rồi, có thể ở nhà một thời gian.”

“Ngày mai xin nghỉ một hôm, cùng anh đi xem nhà.”

“Mua một căn hộ trang bị đầy đủ, dọn vào ở ngay, cái chỗ rách nát này, anh đây chướng mắt rồi.”

Ninh Uyển ngẩn ra, vơ lấy gối tựa ném tới tấp vào người anh trai:

“Trước khi đi xem nhà thì đi tắm rửa sạch sẽ đi đã, anh đi công tác có phải không tắm không thế? Hôi đến mức ruồi cũng phải bay đi rồi.”

Đợi đến khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, nụ cười trên mặt Ninh Uyển mới biến mất.

Trở về phòng mình, cô mở ngăn kéo dưới cùng của bàn học, lấy ra từng món đồ nhỏ được cất giữ cẩn thận bên trong như kẹp tóc ngọc trai, vòng tay pha lê, tranh phác thảo hoạt hình đơn giản, cuối cùng là một cuốn sổ ghi chép chi tiết các điểm kiến thức quan trọng của tất cả các môn.

Tất cả những thứ này đều là Thẩm Ký Bạch tặng cô, cô đã từng coi như báu vật.

Mười sáu, mười bảy tuổi, mùa hoa ngây thơ trong trắng, cô cũng từng có những rung động thiếu nữ.

Lặng lẽ thích một người nào đó, chỉ cần mỗi ngày được gặp một lần, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Một ánh mắt vô tình chạm nhau, một nụ cười nhạt, một cái tiến lại gần giả vờ tự nhiên... đều có thể khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Đều được trân trọng ghi lại trong nhật ký.

Khi đó có rất nhiều chuyện không thể nói ra, cũng không cần phải nói ra.

Khi đó, họ cứ ngỡ bầu trời sẽ mãi xanh như vậy, và nắng sẽ mãi rực rỡ như thế.

Khi đó, họ đều chưa từng trải qua thế thái nhân tình, vật đổi sao dời.

Ninh Uyển cho những thứ này vào một thùng giấy, dùng băng dính dán kín lại, đặt vào kho chứa đồ phía sau nhà bếp.

Lần sau vứt rác, sẽ vứt đi cùng một lúc.

Thời gian như một dòng lũ, cuối cùng chôn vùi quá khứ.

Ninh Diệc tắm xong đi ra, trong phòng khách đã không còn ai.

Cửa phòng bên cạnh đóng chặt.

Trên bàn trà nhỏ trước sofa đặt một bát mì trứng vẫn còn bốc hơi nóng, dưới bát có một tờ giấy nhỏ.

[Dân công sở Ninh Uyển đang chạy deadline, đừng làm phiền. Tái bút: Ăn mì xong nhớ rửa bát cho sạch! Nhà mình có gián là do anh mang về đấy!]

Ninh Diệc khịt mũi một tiếng, nhà có gián lại đổ tại anh?

Ngày mai anh sẽ đặt xác gián trước cửa phòng con bé.

Lật trời rồi, không biết trong nhà này ai là đại ca à?

Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn.

Tiếng rung rè rè, một âm thanh rất nhẹ.

Ninh Diệc liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, rồi mới cầm điện thoại lên mở ra, đúng như dự đoán, là tin nhắn của Thẩm Ký Bạch.

[Xuống đây, làm vài chai không?]

“Xì.” Ninh Diệc cúi đầu, lười nhác gõ phím.

[Đợi đấy.]

Anh thong thả ăn hết bát mì, thong thả thay quần áo, rón rén mở cửa chính, chậm rãi đi xuống lầu.

Từ lúc anh trả lời tin nhắn đến khi xuống dưới lầu đã mất đúng nửa tiếng.

Thẩm Ký Bạch ngồi ngay bên bồn hoa đối diện tòa 8, dưới chân là một túi ni lông trắng của siêu thị, miệng túi mở hờ.

Bên trong là mấy lon bia.

Ngoài túi vương vãi mấy lon đã uống cạn.

Ninh Diệc hùng hổ bước tới, lấy một lon bia mở ra, ngửa cổ uống ừng ực cạn sạch một lon.

Lạnh lùng nhìn đối phương: “Uống xong rồi hẵng nói.”

Thẩm Ký Bạch cũng không nói lời nào, ngửa cổ uống.

“Bây giờ chưa đến 9 giờ, vẫn có người qua lại, ngồi đây nửa tiếng rồi mà mẹ cậu không đuổi theo à?” Ninh Diệc tự tay mở một lon đưa cho anh ta.

Thẩm Ký Bạch cười khổ: “Bao nhiêu năm không gặp, tìm cậu đến ôn lại chuyện cũ, được không?”

“Tốt nhất là đừng, tôi sợ nắm đấm của tôi không nghe lời.”

“Cậu muốn đánh thì cứ đánh đi, tôi không đánh trả.”

“Buồn cười thật, nói cứ như cậu đánh lại được tôi vậy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc