Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 3: Hình như tớ gặp ma rồi

Trước Sau

break

Ninh Uyển cầm tờ giấy, ánh mắt dừng lại trên những dòng chữ đen in ngay ngắn.

[Hoắc Thanh Thành, sinh năm 1994, người Nam Thành, từng sống tại số 189, hẻm Đồng Cổ, khu phố cũ. Lúc nhỏ mẹ bỏ nhà đi, bố mất sớm, không vợ không con.]

[Tốt nghiệp trung học cơ sở thì bỏ học, khởi nghiệp bằng nghề buôn lậu, lăn lộn ở vùng biên Tam Giác Vàng, nhiều lần bị chính quyền điều tra vì liên quan đến buôn bán vũ khí, nhưng lần nào cũng thoát thân.]

Phía dưới tờ giấy là hai tấm ảnh.

Một là ảnh thẻ học sinh cấp hai của Hoắc Thanh Thành.

Cậu thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan chưa phát triển hết còn non nớt, đối diện với ống kính là một vẻ mặt thờ ơ không chút sức sống, mái tóc dài gần như che hết nửa khuôn mặt, tạo cho người ta cảm giác rất u uất.

Tấm còn lại là ảnh tốt nghiệp tập thể của lớp 9/6 khóa 09 trường Trung học số 13 Nam Thành.

Dưới ống kính, thầy cô và học sinh ai nấy đều cười rạng rỡ, chỉ riêng cậu thiếu niên gầy gò ở góc phải hàng cuối cùng cúi đầu không rõ mặt, khiến bức ảnh trông có vẻ thiếu hài hoà.

Những học sinh khác đều đứng sát vào nhau, chỉ có cậu và người bên cạnh cách nhau một khoảng bằng nửa cánh tay, càng chứng tỏ cho điều đó.

Giống như không hòa đồng, mà giống bị tẩy chay hơn.

Nghĩ đến tờ báo đang nằm ở nhà, rồi lại nhìn tờ giấy trước mắt, Ninh Uyển chán nản rũ vai.

Thôi xong, sắp tới sẽ có một khoảng thời gian dài dây dưa không dứt rồi.

...

Trưa tan làm, Ninh Uyển thu dọn tài liệu vương vãi trên bàn làm việc, đứng dậy đi đến nhà ăn của tòa soạn.

Vừa chọn một chỗ ngồi ở góc, một bóng người vội vã đã ngồi xuống đối diện.

“Ninh Tiểu Uyển, nghe nói cậu nhận bản thảo về Hoắc Thanh Thành rồi!”

Ninh Uyển liếc cô bạn, không muốn nói chuyện.

Kiều Nhược Đường hai tay vươn qua bàn ăn, véo véo hai bên má mềm của cô: “Xem cái mặt nhỏ nhắn này nhăn nhó chưa kìa. Đừng lo, chị đây giúp cậu!”

Lời nói hào hùng này, Ninh Uyển chỉ nghe cho vui, chậm rãi đáp lại một cách phũ phàng: “Kiều Đường Đường, cậu cũng giống tớ, là người mới của tòa soạn, một biên tập viên tập sự.”

Kiều Nhược Đường lập tức bị đả kích đến tả tơi, nhưng cũng không thù dai.

Hai người là bạn ba năm cấp ba, bốn năm đại học, ba tháng đồng nghiệp.

Cùng vào tòa soạn Hôm Nay, chỉ là được phân vào các phòng ban khác nhau.

Quan hệ thân thiết, nói là người nhà cũng không quá.

Lấy cơm xong, trong lúc ăn, Kiều Nhược Đường ngẩng đầu liếc người đối diện đang im lặng dùng bữa, hắng giọng: “Uyển Uyển, cậu xem nhóm chat cựu sinh viên chưa? Cuối tuần này họ định tổ chức một buổi họp mặt...”

Ngừng một chút: “Thẩm Ký Bạch về rồi, anh ấy có liên lạc với cậu không?”

Ninh Uyển ngẩn người, cơm trong miệng bỗng nhạt đi đôi chút.

Mấy ngày nay bị chuyện kỳ quái ám ảnh, cô cứ thấp thỏm không yên, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến nhóm chat cựu sinh viên.

Thì ra Thẩm Ký Bạch... đã về rồi.

“Ninh Ninh?”

“Ninh Ninh?”

Đè nén tâm trạng đột nhiên rối bời, Ninh Uyển ngẩng đầu, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Đường Đường, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì? Nói đi!”

Vừa thuận miệng bịa ra một lý do để chuyển chủ đề, nhất thời Ninh Uyển đâu thể nói ra chuyện gì nghiêm túc được.

Trong lúc cấp bách, Ninh Uyển đành phải cứng rắn nói: “Hình như tớ gặp ma rồi.”

Đối diện, Kiều Nhược Đường ngồi thẳng người, nghe bạn thân kể lại chi tiết chuyện gần đây xong, mặt không biểu cảm.

“Gặp ma? Bóng đè? Bị ma đánh? Sáu ngày rồi?”

“Gì vậy trời, đại ca ma cũng phải đợi đến tuần đầu à?”

“Tớ ghi âm lại những gì cậu nói nhé, hay là cậu tự nghe xem mình đang nói gì đi?”

Ninh Uyển: “...”

Ninh Uyển: “Nói tuần đầu gì đó nghe không được lịch sự cho lắm, cẩn thận cậu cũng bị ám đấy, đổi từ khác đi.”

Kiều Nhược Đường trợn mắt, rút điện thoại ra, tìm đến ảnh đại diện của ai đó trong danh sách trò chuyện, lạch cạch gõ mấy chữ:

[Em gái cậu điên rồi, đưa nó đi khám đi.]

Hộp thoại nhanh chóng hiện ra câu trả lời.

Ninh Uyển thò đầu qua nhìn lén.

Đối phương gửi qua một địa chỉ.

[Phòng khám 601, Khoa Tâm thần, tầng 6, Bệnh viện Nam Sơn, tìm lão Mạc.]

[Tự trả phí.]

Ninh Uyển, Kiều Nhược Đường: “...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc