“Anh trai cậu vô tình thật.”
“Chứ còn gì nữa?”
Hai biên tập viên tập sự nhìn nhau, cùng thở dài.
Trở lại chuyện chính.
Kiều Nhược Đường dẹp đi vẻ đùa giỡn, nghiêm túc trở lại.
Quen Ninh Tiểu Uyển bao nhiêu năm, tính cách cô thế nào Kiều Nhược Đường biết rõ, không phải là người hay nói năng linh tinh.
“Cậu nói thật à?”
Ninh Uyển ủ rũ, vén tóc mái trên trán lên, để lộ cục u nhỏ.
Nếu không phải nhà ăn đông người không tiện, cô còn muốn vén ống quần lên, khoe vết thương trên đầu gối.
Kiều Nhược Đường thực ra không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng cô tin Ninh Uyển.
Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, kéo Ninh Uyển đi: “Đi tìm lão yêu, tổng biên tập của các cậu, từ chối nhiệm vụ viết bài đi, tối nay chuyển đến nhà tớ ở!”
Tính cách nói là làm của cô bạn thân khiến Ninh Uyển dở khóc dở cười, vội kéo cô ấy lại.
Người đi làm thuê làm gì có tư cách kén chọn?
Nói hết lời, mãi mới dỗ được cô bạn thân sắp nổi đóa, nhất thời Ninh Uyển không biết rốt cuộc là mình cần được an ủi hay là bạn mình cần được an ủi.
Đúng là một màn dở khóc dở cười.
Cho đến tối tan làm, Kiều Nhược Đường vẫn còn nhớ chuyện gặp ma, đã đứng đợi Ninh Uyển ở cổng tòa soạn từ trước, lẽo đẽo theo sau cô lải nhải không ngừng.
“Thật sự không đến nhà tớ ở à?”
“Không, đừng xem tớ nhát gan như thế. Nếu là người khác, chắc đã sợ vỡ mật rồi, tớ vẫn còn đi làm bình thường được mà.”
“Thế tớ đến nhà cậu ở, bà đây muốn tận mắt xem đại ca ma giở trò quỷ gì, để xem nó có đến mà không có về không!”
Câu trả lời của Ninh Uyển là dùng ba lô quất vào mông cô bạn, đuổi người: “Tớ có bệnh sạch sẽ, không quen ngủ chung với người khác.”
Thực ra cô lo sẽ làm liên lụy đến Đường Đường.
Những thứ như ma quỷ, trước đây cô cũng không tin.
Nhưng khi thật sự gặp phải, lại không thể không tin.
Cô cũng không thể vì một chuyện hiện tại vẫn còn đang trong vòng “nghi ngờ” mà ngay cả nhà mình cũng không dám về.
Chiếc xe máy điện phóng đi như bay, hòa vào dòng xe cộ, bỏ lại cô bạn thân đang giậm chân tức tối ở phía sau.
Chung cư Thiên Thủy không cách tòa soạn quá xa, chỉ mất mười lăm phút đi xe.
Vị trí nằm sau khu đại học Nam Thành, là một khu chung cư cũ, tường nhà xám trắng loang lổ vết thời gian, nhìn là biết đã có tuổi.
Khóa xe máy điện vào nhà xe của chung cư để sạc, Ninh Uyển cầm ba lô đi về phía tòa nhà mình ở.
Dưới gốc cây tương tư không xa nhà xe, một nhóm người già trong khu đang tụ tập đánh cờ, trò chuyện.
“Ký Bạch nhà bác có tương lai quá! Nghe nói lần này về được nhận vào công ty lớn, vừa vào đã làm quản lý cấp cao rồi?”
“Chà, cũng chỉ là một chức quản lý nhỏ thôi, vào tập đoàn Hương Giang ấy mà.”
“Tập đoàn Hương Giang? Đây là doanh nghiệp hàng đầu ở Nam Thành đấy, làm quản lý ở đó lương năm ít nhất cũng phải cả triệu tệ nhỉ? Chị Thái ơi, những ngày tháng khổ cực của chị cuối cùng cũng qua rồi, sau này có thể hưởng phúc rồi.”
“Đã đến đâu mà đến, còn lâu mới được hưởng phúc. Chưa cưới thì lo nó cưới, cưới rồi thì lo nó sinh con, còn nhiều chuyện phải lo lắm.”
“À đúng rồi, trước kia không phải nghe chị nói có cô chủ nhà giàu nào đó theo đuổi Ký Bạch nhà chị à, hai đứa thành đôi chưa?”
“Chính là con gái của ông chủ tập đoàn Hương Giang đấy, thành hay không thì, chuyện của bọn trẻ bây giờ chúng nó cũng không thích nói với người già chúng ta...”
Có người nhìn thấy bóng dáng Ninh Uyển, liền hất cằm ra hiệu.
Người phụ nữ đang quay lưng lập tức quay đầu lại, khi ánh mắt dừng trên người Ninh Uyển, nụ cười trên mặt thoáng nhạt đi.