Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 2: Kẻ cuồng đồ

Trước Sau

break

Tháng mười ở Nam Thành, không khí vẫn còn mang theo cái nóng nực của mùa hè.

Chỉ có thể cảm nhận được chút hơi thu qua sắc vàng hoe trên những hàng cây ngô đồng ven đường.

Ninh Uyển phóng chiếc xe máy điện, vội vã chạy một mạch, vừa kịp lúc đến tòa soạn để quẹt thẻ chấm công.

Lên tầng ba, còn chưa kịp ngồi xuống ghế, cửa văn phòng trong cùng đã mở ra.

Tổng biên tập Trương Sở bước ra.

Bà ta đẩy gọng kính đen to bản trên sống mũi, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Uyển.

“Ninh Uyển, bắt đầu từ hôm nay, vụ án ở hẻm Đồng Cổ sẽ do cô phụ trách, viết một bài phóng sự chân dung về Hoắc Thanh Thành. Yêu cầu phải thực tế, nộp bản thảo càng sớm càng tốt.”

Bên ngoài văn phòng lập tức im phăng phắc, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Ninh Uyển chết trân tại chỗ.

Như bị sét đánh.

Toàn thân tê dại.

Sợ cái gì thì cái đó đến.

Lại là Hoắc Thanh Thành.

Đợi đến khi cánh cửa văn phòng trong cùng đóng lại, lập tức có người vây quanh bàn làm việc của Ninh Uyển, tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.

“Bản thảo về đại ca Hoắc không dễ viết đâu. Thấy chỗ trống bên kia không, có biết tại sao hôm nay người đẹp Lâm không đi làm không?”

“Trước đó cô ấy nhận viết bài về vụ án ở hẻm Đồng Cổ, tối qua bị xe tông, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện nối xương đấy!”

“Vì chuyện này ầm ĩ lên, nên bây giờ trong tòa soạn chẳng ai dám nhận bản thảo liên quan đến Hoắc Thanh Thành cả.”

“Tiểu Ninh Ninh, vận may của cô tệ thật, bị lão yêu Trương tóm được rồi!”

“Nhiệm vụ này mấy người lão làng còn không dám nhận, có nhận cũng làm cho qua loa, lão yêu Trương chỉ có thể tóm Tiểu Ninh thôi, ai bảo cô là người mới chứ?”

Chú Triệu, người đã làm việc ở tòa soạn gần mười năm, cậy mình cao, vươn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Ninh Uyển với ánh mắt đầy thương hại.

“Ôi, vụ án ầm ĩ như thế, bây giờ cả nước đều đang đổ dồn vào các bài báo của truyền thông.

“Bài phóng sự cá nhân viết ra chỉ cần một câu không hợp lẽ là có thể bị các bên công kích, bị bạo lực mạng.

“Huống hồ còn phải đi thu thập thông tin chi tiết về Hoắc Thanh Thành...”

“Tiểu Ninh, anh chỉ có một câu tặng em thôi, cố lên.”

“Tôi nghe đến ba chữ Hoắc Thanh Thành là đã thấy rợn người rồi.

“Chưa nói đến những chuyện mờ ám sau lưng anh ta, chỉ riêng thảm án nhà họ Hoắc ở hẻm Đồng Cổ thôi, đã là năm mươi tư mạng người rồi...”

“Đúng là tội ác tày trời! Loại người này sinh ra đã là mầm mống xấu xa, chết đi cũng còn quá hời cho anh ta!”

“Nổ súng tự vẫn.”

“Bên ngoài đều nói anh ta cùng đường mạt lộ, sợ tội tự sát.”

“Nhưng tôi lại thấy anh ta không phải sợ đối mặt với hậu quả, mà giống như không muốn sống nữa hơn, mọi người có thấy vậy không?”

“Nếu không thì với khối tài sản trăm tỷ, có nhiều tiền như vậy đi đâu hưởng thụ mà chẳng được?”

“Cần gì phải ôm cả gia sản kếch xù đi tìm đường chết? Đầu óc có vấn đề à?”

“Mấy người lạc đề đi đâu rồi?”

“Bây giờ đang nói chuyện Ninh Ninh phải viết bài phóng sự cá nhân này!”

“Phải đi điều tra chứ? Phải tiếp xúc với các mối quan hệ lúc sinh thời của Hoắc Thanh Thành để tìm tư liệu chứ?”

“Hoắc Thanh Thành thì chết rồi, nhưng đám đàn em xã hội đen dưới trướng anh ta vẫn còn sống sờ sờ, đủ mọi thành phần...”

“Tóm lại, Ninh Ninh, em tự mình cẩn thận một chút, đừng để bị để mắt tới.”

Nếu có kẻ nào muốn báo thù, không tóm được đám anh hùng bàn phím trên mạng ảo, nhưng một biên tập viên nhỏ bé của tòa soạn thì tóm một cái là dính ngay.

Những kẻ mất hết nhân tính đó có chuyện gì mà không dám làm?

Người đẹp Lâm chẳng phải là một ví dụ đó sao?

Ninh Uyển bị mọi người vây quanh, nghe người này nói một câu, người kia bàn một câu, cố gắng gượng cười:

“Cảm ơn các anh chị đã quan tâm, em sẽ làm việc thật tốt.”

Mọi người trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ninh Uyển là người Nam Thành, giọng nói mang âm điệu đặc trưng của nơi đây.

Nhẹ nhàng, mềm mại, tốc độ nói hơi chậm hơn người thường, nghe như dòng suối nhỏ lững lờ trôi, lướt qua tai vô cùng dễ chịu.

Thảm án hẻm Đồng Cổ mới qua sáu ngày, nhắc đến vụ án lớn này, người trong tòa soạn vẫn còn thấy lợm giọng, cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp, ai nấy đều trở về vị trí làm việc của mình.

Đợi mọi người tản đi, Ninh Uyển mới lặng lẽ thở dài, mở trình duyệt trên máy tính, gõ ba chữ “Hoắc Thanh Thành”.

Nhờ sự phát triển của mạng Internet, thảm án hẻm Đồng Cổ mới xảy ra mấy hôm trước, chưa đầy một tuần, trên mạng đã tràn ngập các bài báo liên quan, mức độ chấn động kinh hoàng cả nước.

Thậm chí có những cư dân mạng thần thông quảng đại đã đào bới được không ít thông tin.

Chỉ là phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức về vụ án, nên phần lớn thông tin trên mạng đều không đáng tin.

Ninh Uyển tự động bỏ qua một đống tin tức kiểu “bạn tôi có mặt tại hiện trường”: “công dân X tận mắt chứng kiến”: “người quen của Hoắc Thanh Thành”: “theo lời đồn”...

Cô chọn đọc một vài bài báo có vẻ đáng tin hơn, tạo một tệp tài liệu để ghi lại những thông tin hữu ích rồi in ra, sắp xếp thành một bộ hồ sơ.

Nói là một bộ, nhưng thực ra in ra cũng chỉ là một tờ giấy mỏng dính.

Vỏn vẹn vài câu, đã là tất cả những thông tin có thể tìm thấy trên mạng về Hoắc Thanh Thành.

Nhưng cũng đủ để tóm lược cả cuộc đời của tên hung đồ này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc