Chung cư Thiên Thủy.
Ninh Uyển ngồi trên sofa phòng khách, bồn chồn cạy móng tay, đứng ngồi không yên.
Gần đây cô có chút kỳ lạ.
Không phải con người cô kỳ lạ.
Mà là những chuyện xảy ra trên người cô rất kỳ lạ.
Sáng tỉnh dậy không phải lòng bàn chân đau nhói thì cũng là tay chân xuất hiện những vết bầm tím không rõ nguyên nhân.
Sáng hôm nay còn vô lý hơn, đầu gối không chỉ nóng rát mà lúc soi gương cô còn phát hiện trên trán nổi lên một cục u!
Thế này mà được à?
Ninh Uyển nghi ngờ mình bị mộng du.
Nhưng cô đã xem camera giám sát trong nhà, rõ ràng cả đêm cô đều ngủ trong phòng, chưa từng ra ngoài.
Gặp ma rồi?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, bên tai đúng lúc vang lên tiếng nhạc chuông, dọa Ninh Uyển sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Cô vịn người lại cho vững, thở ra một hơi, cầm lấy điện thoại trên bàn trà rồi nghe máy.
“Ninh Ninh, cậu đang làm gì đấy, trốn việc à? Lão yêu Trương vừa hỏi đến cậu, tớ đã nói đỡ cho rồi, cậu mau đến đây đi! Bà ấy nói có bản thảo muốn giao cho cậu viết đấy! Nhanh lên!”
“Đường Đường, tớ đến ngay đây, giúp tớ cầm cự nhé!” Chợt nhớ ra còn phải đi làm, Ninh Uyển vội vàng vơ lấy ba lô chuẩn bị ra ngoài.
Ánh mắt vô tình lướt qua tờ báo đặt ở một bên bàn trà, Ninh Uyển cứng đờ người.
Trang nhất của tờ báo đăng tin nóng kèm theo ảnh của một người đàn ông, hai mắt anh ta vừa hay nhìn thẳng vào mắt cô.
Hoắc Thanh Thành!
Cô nhớ ra rồi!
Những chuyện kỳ quái bắt đầu xảy ra kể từ khi cô nhặt tờ báo này về!
Hoắc Thanh Thành, ông trùm của những ngành nghề mờ ám.
Một kẻ cuồng đồ với mấy chục mạng người trên tay.
Rõ ràng đang ở đỉnh cao danh vọng, tiền tài như nước, vậy mà lại gây ra một vụ án kinh thiên động địa, gần như xóa sổ toàn bộ cư dân trong một con hẻm ở khu ổ chuột cũ của thành phố.
Cuối cùng nổ súng tự sát.
Vụ việc này quá chấn động, ngay trong ngày đã lan khắp Nam Thành.
Thời đại thông tin thắng ở tốc độ, người làm truyền thông muốn có miếng cơm ăn thì phải nhanh hơn người khác.
Trong chốc lát, trên mạng tràn ngập các loại tin tức, những câu chuyện hậu trường hoang đường đến đâu cũng có người bịa ra được.
Sự việc xảy ra vào trưa hôm đó, ngày hôm sau đã lên trang nhất của Nhật báo Nam Thành.
Hôm đó là ngày mười hai tháng mười.
Tan làm đi ngang qua phố, cô thấy tờ báo này bị người ta vứt dưới đất giẫm đạp lên. Lúc đó chẳng hiểu sao cô lại nhặt nó về, còn lau sạch cả vết chân trên ảnh chân dung của người đàn ông.
Lúc ấy, ngón tay không biết bị cái gì đâm vào, giọt máu rỉ ra in lên khóe miệng anh ta, qua mấy ngày đã biến thành một vết màu nâu sậm.
Kể từ đó, liên tiếp sáu ngày, những chuyện kỳ lạ xảy ra với cô ngày càng nhiều.
Cô bị thứ ma quỷ gì đó để mắt tới rồi sao?
Tên sát nhân cuồng loạn làm ma rồi cũng không chịu buông tha cho người khác ư?
Ninh Uyển chân mềm nhũn không dám nghĩ tiếp, vội vã chạy ra khỏi căn hộ, như thể có ma đuổi theo sau lưng thật.