Lúc rời khỏi khu ổ chuột, trong lòng Ninh Uyển nặng trĩu như có tảng đá đè.
Không nói nên lời.
Rõ ràng, vụ án của Hoắc Thanh Thành có uẩn khúc.
Nhưng việc anh nhuốm máu bao nhiêu mạng người cũng là sự thật.
Trong vụ thảm sát ở hẻm Đồng Cổ, hiện trường chỉ có ba người may mắn thoát chết.
Đó là con dâu của “chú hai họ Hoắc” và hai đứa con song sinh vừa đầy trăm ngày tuổi của cô ta.
Hoắc Thanh Thành đã tha cho họ.
Anh đã tha cho những người vô tội.
Nói cách khác, năm mươi tư người đã chết trong vụ án đó...
Năm ấy, không một ai vô tội.
Trong quá khứ bị chôn vùi của anh, rốt cuộc đã ẩn giấu câu chuyện như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Uyển cảm thấy mông lung.
Có lẽ, chỉ khi có kết quả điều tra chính thức từ phía cơ quan chức năng, công chúng mới biết được sự thật.
Khi cô về đến tòa soạn thì trời đã rất muộn, mọi người đều đã tan làm.
Văn phòng tối om, không một bóng người.
Ninh Uyển bật đèn, đi đến chỗ làm của mình, ngồi trên ghế ngẩn người một lúc.
Sau đó, cô mở máy tính, những ngón tay vô thức gõ tìm cái tên Hoắc Thanh Thành.
Nhấp vào bài báo mới nhất hiện ra, ánh mắt Ninh Uyển dừng lại trên bức ảnh đính kèm.
Hai ngày nay cô đã thu thập không ít tài liệu, nhìn ảnh là biết được cắt ra từ một tờ báo tài chính.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest đen được cắt may vừa vặn, dáng vẻ tùy ý ngồi trên ghế sofa da màu nâu, đầu hơi nghiêng nhìn về phía ống kính.
Ngũ quan góc cạnh, mày mắt sâu thẳm, đường viền hàm sắc bén.
Đó không phải là vẻ đẹp trai của những chàng trai mỹ miều thời nay, anh toát lên một cảm giác rất lạnh lùng, cứng rắn.
Ánh sáng và bóng tối làm mờ đi sự thờ ơ trong đáy mắt, nhưng ánh nhìn sắc bén vẫn khiến người ta không dám dễ dàng đối diện.
Chỉ ngồi như vậy thôi, khí chất mạnh mẽ toát ra từ người anh dường như có thể xuyên qua màn hình ập tới.
Ninh Uyển khó mà tưởng tượng được, một người đàn ông trông bất khả chiến bại như vậy, cuối cùng lại chọn cách kết thúc cuộc đời mình theo kiểu đó.
Một nỗi bi thương mơ hồ chợt lan tỏa trong lòng.
Cô đột nhiên không còn sợ anh nữa.
Dù biết rằng, hồn ma của anh có thể vì một lý do nào đó mà đang ở ngay bên cạnh cô.
“Nhưng mỗi đêm em mất ngủ, đều là nỗi nhớ nhung giày vò...”
“Nhưng anh cứ xuất hiện trong giấc mơ của em, báo hiệu rằng em không thể quên được những hình ảnh, những khoảnh khắc ấy...”
Nhạc chuông quen thuộc vang lên, Ninh Uyển thu hồi suy nghĩ, cầm lấy điện thoại.
Là một dãy số quen thuộc.
Tối hôm qua cũng có một cuộc gọi đến.
Là Thẩm Ký Bạch.
Ninh Uyển sững sờ nhìn màn hình điện thoại, nhìn dãy số quen thuộc ấy.
Cho đến khi tiếng chuông tắt, cuộc gọi tự động ngắt.
Cô cười khổ, đặt điện thoại xuống.
Anh về nước vẫn dùng số cũ, dường như anh chưa từng thay đổi.
Nhưng cô đã thay đổi rồi.
Văn phòng tầng mười sáu, tòa nhà tập đoàn Hương Giang.
Thẩm Ký Bạch nhìn cuộc gọi vừa tự động ngắt, cũng thất thần.
Anh có thể cảm nhận được, Ninh Uyển đang trốn tránh anh.
Nhưng dù cô giận anh hay có hiểu lầm gì đi nữa, anh cũng phải có cơ hội gặp mặt thì mới giải thích được.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Ký Bạch mở nhóm lớp, nhắn tin riêng cho một tài khoản.
Sau khi nhắn tin một lúc với người bên kia, giải quyết xong xuôi mọi chuyện, bờ vai căng cứng của anh mới thả lỏng đôi chút.
Không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng anh cong lên một nụ cười.
Lúc Tống Hương Vân tìm đến, vừa hay nhìn thấy sườn mặt đang cười mỉm của anh.
“Vừa đến đã thấy anh cười, có chuyện gì vui vậy?”
Cong ngón tay gõ nhẹ lên cửa, Tống Hương Vân duyên dáng bước vào.
Người đàn ông trước bàn làm việc nghe tiếng liền ngẩng đầu.
Ánh đèn bàn ấm áp chiếu lên gương mặt, soi rõ ngũ quan của anh.
Thanh tú, lịch lãm, như một viên ngọc ngâm trong nước, vừa ấm áp dịu dàng lại phảng phất đôi nét lạnh lùng.
Khiến người đến gần bất giác chìm đắm.
Thấy là cô ta, Thẩm Ký Bạch không hề ngạc nhiên.
Vốn dĩ anh không định trả lời, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư.
Nhưng mùi nước hoa xộc vào mũi nhắc nhở anh rằng, khoảng cách của đối phương đã vượt quá phạm vi giao tiếp thông thường.
“Đúng là có chuyện vui.” Anh lên tiếng, nụ cười trên mặt rất đúng mực, vừa lịch sự vừa xa cách. “Cuối tuần này các bạn học cũ có buổi họp mặt, có lẽ tôi sẽ gặp được người mình muốn gặp.”
Tống Hương Vân sững sờ, giả vờ tự nhiên dò hỏi: “Người mà anh muốn gặp... là bạn gái sao?”
“Không phải.”
Người đàn ông lên tiếng phủ nhận.
Nhưng Tống Hương Vân nhìn rất rõ, khi anh nhắc đến người này, vẻ lạnh lùng trong mắt tan đi, thay vào đó là đôi chút dịu dàng.
Ngay sau đó, cô ta nghe thấy anh lại cất lời, nụ cười nhàn nhạt: “Là người trong lòng.”
Sắc mặt Tống Hương Vân thoáng chốc tái đi, nụ cười bên môi khó mà duy trì được.
“Người... trong lòng?”
“Ừm, đang theo đuổi.”