Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 12: Báo ứng

Trước Sau

break

Nhà ăn buổi trưa.

Kiều Nhược Đường lấy cho bạn mình một phần sườn xào chua ngọt, thấy cô uể oải, mắt thâm quầng, lại mua thêm cho cô một ly cà phê.

“Lại mơ à?”

Ninh Uyển dùng hai tay chống hai mí mắt đang muốn đánh nhau lên: “Nửa đêm sau không ngủ được.”

“... Cậu cứ thế này sao được, định sau này không ngủ nữa à? Vì sợ nghẹn mà bỏ ăn sao?”

“Không chịu nổi nữa thì ngủ.”

“Bảo cậu đến nhà tớ ở thì không chịu, anh trai cậu cũng chẳng thèm quan tâm gì cậu!” Kiều Nhược Đường tức giận, lấy điện thoại ra tìm avatar, chuẩn bị mắng người: “Làm anh kiểu gì mà suốt ngày không thấy mặt, không mắng anh ta một trận tớ không hả giận!”

Ninh Uyển mỉm cười, đè tay cô bạn đang gõ chữ lại: “Không phải không quan tâm, tối qua anh tớ gửi cho tớ lì xì.”

Kiều Nhược Đường lập tức cất điện thoại: “Bao nhiêu?”

“Hai nghìn.”

“Hỏi xem anh cậu có cần em gái nữa không?”

Hai người nói vài câu, rồi lại dựa đầu vào nhau cười ngớ ngẩn.

Trong lòng Ninh Uyển ấm áp. Bên cạnh luôn có bạn tốt đồng hành, anh trai tuy bận rộn nhưng cũng chưa bao giờ bỏ mặc cô.

Họ đều đang dùng cách riêng của mình để quan tâm cô.

Thật ra, cô cũng rất hạnh phúc.

“Tối qua sau khi về, tớ đã hỏi hết một lượt bảy dì tám cô trong nhà, nghe họ nói trong đạo quán Thập Phương ở núi Vấn Thiên ngoại ô phía nam có một lão đạo sĩ trừ tà rất giỏi.”

Kiều Nhược Đường xúc một thìa cơm lớn cho vào miệng, nhai nhai: “Cuối tuần chúng ta đến núi Vấn Thiên, tớ không tin người lại không đấu lại được ma?”

Ninh Uyển không để tâm lời này, thời buổi này làm gì còn đạo sĩ đắc đạo nào.

Nhưng cũng không phụ lòng tốt của bạn: “Có đáng tin không?”

“Nếu không đáng tin, Tết năm nay tớ sẽ không tặng quà cho bảy dì tám cô nữa!”

“Phụt!”

Hôm nay là thứ Tư, còn hai ngày nữa là đến cuối tuần.

Ninh Uyển đã được giao nhiệm vụ viết bản thảo, đương nhiên không thể không làm gì.

Tài liệu vẫn phải tra.

Tài liệu xác thực có thể tìm thấy trên mạng có hạn, Ninh Uyển nghiến răng, đến một chuyến ở khu phố cổ, hẻm Đồng Cổ.

Bên ngoài hẻm Đồng Cổ đông nghịt người.

Chuyện vừa xảy ra được một tuần, vành đai cảnh giới vẫn chưa được dỡ bỏ, nhưng không ngăn được quá nhiều phương tiện truyền thông từ khắp cả nước đổ về, vây kín con hẻm đến mức không kẽ hở.

Cách ba bước có một máy quay, cách năm bước có một chiếc micro.

Khắp khu ổ chuột chằng chịt ống kính dài ngắn, đâu đâu cũng là blogger, YouTuber, phóng viên đang phân tích sự thật, lên tiếng vạch trần.

Nhìn từ ngoài vành đai cảnh giới, hẻm Đồng Cổ nơi xảy ra vụ án ngập trong vòng hoa và cờ tang trắng. Trong không khí sặc nồng mùi giấy tiền vàng mã cháy, nồng đến mức khó thở.

Bầu không khí lan tỏa ra khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và nặng trĩu trong lòng.

Việc phỏng vấn vô cùng khó khăn. Hầu hết các gia đình trong khu ổ chuột đều đóng chặt cửa, từ chối phỏng vấn. Dù bị phóng viên chặn lại, đa số cũng đều kín miệng như bưng về chuyện này, vẻ mặt ẩn chứa sự kiêng dè.

Ninh Uyển đi trong khu ổ chuột cả buổi trời, chỉ nghe được chút thông tin hữu ích từ miệng hai người.

Một là bà lão xông ra từ hẻm Đồng Cổ, hất nước vo gạo vào đám phóng viên đang vây bên ngoài.

Hất xong một xô nước, bà lão ném cái xô xuống đất rồi ngồi bệt xuống vừa khóc vừa cười, tóc tai bù xù, mắt đỏ ngầu.

Bà ta điên dại chửi mắng.

“Tao đã nói nó là thằng chết bằm rồi mà! Là tai họa, tai họa đó!”

“Chí Vĩ của tôi ơi, con ơi hu hu hu!”

“Ha ha ha, thằng con hoang đó giết người rồi, nó bị bắn rồi!”

“Nhà chú hai nó xây lầu, cất biệt thự, con dâu sinh cho thằng cháu đích tôn bụ bẫm, tiệc trăm ngày vui vẻ biết bao, cả xóm đều đến, chết hết rồi! Thằng con hoang đó cố tình chọn ngày này về báo thù!”

“Giết người rồi, nó chết chắc rồi! Cả nhà nó chết sạch, đáng đời!”

“Nhà họ Hoắc chết sạch rồi! Lẽ ra phải chết từ lâu rồi ha ha ha! Hu hu hu, Chí Vĩ, Chí Vĩ ơi...”

Còn một người nữa, cũng là một ông lão sống trong khu ổ chuột.

Mái đầu bạc trắng, ông đứng bên cạnh nhìn bà lão nổi điên một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài:

“Nếu ngày đó không đối xử tuyệt tình với nhà thằng cả Hoắc như vậy, thì đã không xảy ra chuyện thế này. Báo ứng, tất cả đều là báo ứng cả.”

Ninh Uyển cầm bút ghi âm, muốn tìm hiểu thêm những bí mật đằng sau, nhưng ông lão kia nhất quyết không nói nữa, xua tay rồi vội vã rời đi.

Trước khi đi, ông lão còn dặn cô:

“Cô gái, đừng đến đây nữa, cẩn thận rước họa vào thân.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc