Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 14: Trốn tới núi Vấn Thiên

Trước Sau

break

Thẩm Ký Bạch đứng dậy khỏi ghế làm việc, lắc nhẹ màn hình điện thoại ra hiệu về thời gian:

“Cũng không còn sớm nữa, tôi tan làm trước đây, cô Tống cũng đừng ở lại muộn quá.”

Nói xong, anh đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

Trong văn phòng rộng lớn, thoáng chốc chỉ còn lại một ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp, và người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng chết trân trước bàn làm việc.

Tống Hương Vân nghe tiếng bước chân của anh xa dần, đáy mắt có ánh sáng vụt tắt rồi lại lóe lên.

Rõ ràng là một người ấm áp như vậy, nhưng lại luôn khó gần.

Cùng du học ở một trường, Thẩm Ký Bạch luôn lịch sự gọi cô ta là đàn em Tống.

Cùng làm việc trong một công ty, Thẩm Ký Bạch luôn lịch sự gọi cô ta là cô Tống.

Cô ta cố gắng đến gần, anh luôn ngay lập tức kéo giãn khoảng cách trở lại.

Hóa ra anh có người trong lòng.

Cô ta chưa bao giờ biết anh có người trong lòng.

Chẳng trách mấy năm nay, bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh, không một ai thành công.

Thẩm Ký Bạch quả thật trong sạch, nhưng sự trong sạch đó là vì một người phụ nữ khác.

Tống Hương Vân cười lạnh, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số:

“Alo, dì Lý, con là Hương Vân đây, trang sức Ngũ Phúc gần đây mới ra mẫu dây chuyền ngọc phỉ thúy mới, con vừa nhìn đã thấy rất hợp với dì, ngày mai mình cùng đi xem nhé?”

...

Thoáng chốc đã đến thứ Bảy.

Không biết có phải con rùa cô vẽ trên mặt Hoắc Thanh Thành đã có tác dụng hay không.

Ninh Uyển liên tiếp hai ngày không còn mơ nữa, buổi sáng thức dậy trên người cũng không còn chỗ này khó chịu, chỗ kia đau nhức.

Nhưng cũng không được yên tĩnh.

Nhóm cựu học sinh trong điện thoại cứ ting ting suốt ngày, dù đã bật chế độ không làm phiền, nhưng không ngăn được những người nhắn tin riêng cho cô cứ lần lượt xuất hiện.

Tất cả đều mời cô tham gia buổi họp mặt cuối tuần.

Thậm chí có những người không cùng khóa, không cùng lớp, trước đây chưa từng nói chuyện cũng gửi tin nhắn mời cô.

Ninh Uyển chỉ cần nghĩ một chút là biết nguyên nhân đằng sau.

Nhóm đó là nhóm cựu học sinh trung học.

Tính cách của cô lúc học trung học không hề năng nổ, là một người khá mờ nhạt trong trường.

Bỗng nhiên có nhiều người xuất hiện, nhiệt tình với cô chưa từng thấy, ngoài Thẩm Ký Bạch ra, cô không nghĩ ra ai có sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Thẩm Ký Bạch lớn hơn cô hai tuổi, hai người học cùng một trường trung học.

Chỉ là khi Thẩm Ký Bạch tốt nghiệp lớp mười hai, cô mới chuẩn bị lên lớp mười một.

Khác với sự im lặng và mờ nhạt của cô ở trường, Thẩm Ký Bạch luôn là niềm tự hào của các giáo viên, học giỏi, đẹp trai, những cuộc thi anh tham gia chưa bao giờ không đoạt giải.

Trên tường tỏ tình của trường, tên anh chiếm hết nửa giang sơn.

Sau này anh tốt nghiệp trung học liền đi du học nước ngoài.

Còn cô, cùng năm đó, gia đình gặp phải tin dữ, suýt chút nữa không được học đại học.

Nhóm cựu học sinh này là do Đường Đường mời cô vào, cô chưa từng nói chuyện trong đó.

Trả nợ, làm thêm, học hành, chiếm hết tất cả thời gian của cô.

Trong khoảng thời gian dài tăm tối đó, cô không dám cũng không thể dừng lại để quan tâm đến những chuyện ngoài việc sinh tồn.

Những buổi họp mặt cựu học sinh hàng năm, cô cũng chưa từng tham gia.

Không cần phải đối mặt với những ánh mắt thương hại hay đồng cảm khác thường của người khác.

Ngồi dậy khỏi giường, ngẩn người một lúc, Ninh Uyển gọi điện cho Kiều Nhược Đường: “Đường Đường, cậu không phải nói cuối tuần đưa tớ đến núi Vấn Thiên sao? Hôm nay đi nhé, cậu rảnh không?”

“Nhóc con, chuyện của cậu tớ mà quên được à? Hai phút nữa xuống dưới lầu, chị đây sắp đến cửa nhà cậu rồi.”

“...” Ninh Uyển cong mắt cười: “Được.”

Bây giờ mới tám giờ sáng.

Buổi sáng tháng Mười có chút se lạnh, lúc ra ngoài Ninh Uyển mặc áo thun trắng, quần jean, đi giày thể thao, khoác thêm một chiếc áo mỏng bên ngoài.

Mái tóc dài được tết bím đơn giản, cô sảng khoái ra khỏi nhà.

Xuống dưới lầu, trong chiếc xe cổ màu xanh lam đỗ bên cạnh bồn hoa đối diện cổng, Kiều Nhược Đường thò đầu ra huýt sáo: “Đẹp mê hồn, bạn nhà tớ đúng là xinh đẹp! Lên xe đi, tớ mang bữa sáng cho cậu rồi này!”

Ninh Uyển mỉm cười, ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, bữa sáng đã được đặt vào lòng cô.

Sữa đậu nành, bánh bao nhỏ của tiệm Lý Ký ở đầu phố cổ phía Tây thành phố, đều là những món cô thích ăn.

Nhà họ Kiều và nhà cô đều ở phía Bắc thành phố, Đường Đường vì mua cho cô phần bữa sáng này mà đã đi một vòng rất lớn.

Nuốt lại lời cảm ơn, cô trêu chọc: “Cậu lại trộm xe của bác Kiều ra ngoài à?”

Kiều Nhược Đường lập tức xù lông.

“Trộm cái gì mà trộm? Biết tớ muốn đưa cậu đến núi Vấn Thiên, ông Kiều chủ động đưa xe cho tớ lái đó.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc