Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 9: Ừm, mỗi tháng Vương gia sẽ ở cùng nàng sáu đêm.

Trước Sau

break

Năm Triệu Tụy mười tám tuổi đã chủ động xin ra chiến trường, sau đó lập kỳ công, Vĩnh Xương Đế long nhan đại duyệt, phá lệ phong vương cho nhi tử sớm hơn hai năm, ban cho Huệ Vương phủ.

Khi đó, Đại hoàng tử Khang Vương đã được phong vương. Lúc Công bộ xây dựng Huệ Vương phủ, theo chỉ thị của Vĩnh Xương Đế, phần phủ đệ của Huệ Vương phủ có diện tích tương đương với Khang Vương phủ, đều theo quy chế năm gian ba dãy. Thế nhưng hoa viên của Huệ Vương phủ lại lớn gấp đôi hoa viên của Khang Vương phủ, Vĩnh Xương Đế thậm chí còn đích thân tham gia vào việc bố trí cảnh quan sơn thủy cho hoa viên Huệ Vương phủ.

Các quan trong triều bàn tán xôn xao, một bộ phận đoán rằng Hoàng thượng có ý lập Huệ Vương làm Thái tử nên mới thiên vị như vậy. Một bộ phận khác lại cho rằng Hoàng thượng chỉ vì thắng trận nên tâm tình thư thái, mới có nhã hứng chỉ điểm Huệ Vương cách tạo vườn. Lúc Khang Vương được phong vương lại đúng vào dịp Nam địa xảy ra lũ lụt, Vĩnh Xương Đế ngày ngày phải để mắt đến Hộ bộ, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Bất kể nội tình thế nào, Huệ Vương phủ vẫn là tòa vương phủ chiếm diện tích lớn nhất và hao tốn nhiều bạc nhất để xây dựng trong ba tòa vương phủ hiện tại.

Nhà cao cửa rộng dễ khiến người ta ngưỡng mộ, chỉ là nhà cửa vườn tược càng lớn thì càng cần nhiều nha hoàn hạ nhân.

Toàn bộ Huệ Vương phủ, các loại nô bộc cộng lại hơn trăm người, còn chưa tính đến năm mươi thân vệ của Huệ Vương, vì Huệ Vương vốn không thích xa hoa lãng phí.

Nơi ở của Huệ Vương nằm ở gian thứ tư trên trục chính của Vương phủ, tên là Minh An Đường. Hai gian phía trước lần lượt là nơi Huệ Vương tiếp kiến ngoại thần tân khách, xử lý công vụ. Kể từ khi Huệ Vương gặp chuyện, nhàn rỗi ở nhà, từ chối tiếp khách, hai gian đó không còn thấy bóng dáng Huệ Vương đặt chân tới nữa.

Trở lại Minh An Đường, Thanh Ải và Phi Tuyền hầu hạ Triệu Tụy nghỉ ngơi ở tiền viện, Diêu Hoàng dẫn theo A Cát ra hậu viện thay y phục.

Cởi bỏ bộ lễ phục nặng nề, Diêu Hoàng bảo mấy người Họa Mi tạm lui ra, rồi lao thẳng vào chiếc giường bát bộ, trước tiên xua đi sự mệt mỏi toàn thân.

A Cát nửa quỳ trước giường, quan tâm hỏi: "Vương phi mệt lắm sao?"

Diêu Hoàng thở dài: "Đường trong cung dài như vậy, chỉ đi bộ thì không sao, chủ yếu là trước mặt Vương gia phải luôn giữ kẽ, vào cung rồi quy củ càng nhiều hơn. Ngươi nghĩ xem ta ở nhà thế nào, lại bắt ta ngồi nghiêm chỉnh tiếp chuyện Hoàng thượng và các vị hậu phi, vừa nói vừa cười, còn khó chịu hơn cả việc bắt ta chạy một vòng ngoài kia."

A Cát: "Đúng là không thoải mái bằng ở ngõ Trường Thọ. Vậy người nghĩ đến Vương gia xem, người còn có thể đi lại giãn gân cốt, Vương gia cả ngày đều phải ngồi hoặc là nằm. So sánh như vậy, người có thấy dễ chịu hơn chút nào không?"

Diêu Hoàng: "..."

Đúng vậy, Huệ Vương từ lúc thức dậy vẫn luôn ngồi, ngồi lâu như vậy, bên dưới có bị tê không?

Vừa rồi Vương gia bảo nàng cứ từ từ nghỉ ngơi, nghỉ đủ rồi hãy qua tìm hắn để truyền gọi hạ nhân, nói không chừng Vương gia cũng muốn nằm trên giường thêm một lát!

Lần này Diêu Hoàng càng yên tâm nằm hơn.

A Cát liếc nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Vương phi, hay là sau này cứ để một mình nô tỳ trực đêm? Sau khi người và Vương gia ngủ rồi, nô tỳ ở bên ngoài cũng ngủ theo, trực liên tục cũng không mệt."

Diêu Hoàng ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

Nha hoàn trực đêm phải luôn sẵn sàng chờ được gọi vào bất cứ lúc nào. Không có việc gì thì có thể ngủ cả đêm, có việc thì phải dậy giữa đêm, tuyệt đối không nhẹ nhàng. Diêu Hoàng không muốn chỉ một mình A Cát vất vả.

A Cát một tay che miệng, kể lại chuyện ở gian ngoài có thể nghe thấy động tĩnh trong nội thất.

Mặt Diêu Hoàng nóng lên: "Thật sự nghe thấy sao? Nghe thấy hết mọi thứ?"

Những tiếng chậc chậc, hôn hít rồi lại cả tiếng va chạm... do Vương gia tạo ra.

A Cát vội vàng lắc đầu: "Không nghe thấy người và Vương gia nói chuyện đâu, chỉ, chỉ nghe thấy người kêu thôi."

Diêu Hoàng: "..."

Sao nàng lại không biết mình kêu to đến thế nhỉ?

Quay đầu đi, Diêu Hoàng nằm úp mặt vào trong một lúc, cuối cùng vẫn quyết định: "Cứ thay phiên trực đêm đi, lần sau ta sẽ chú ý hơn."

Ngày tháng còn dài, một mình A Cát không chống đỡ nổi, hơn nữa nàng cũng cần từ từ bồi dưỡng những nha hoàn tâm phúc khác.

.

Nằm nghỉ một khắc, thay y phục chải đầu dùng hết một khắc nữa, Diêu Hoàng cuối cùng cũng đến tiền viện.

Phi Tuyền đứng trong sân, thấy Vương phi liền lập tức cung kính hành lễ.

Diêu Hoàng vừa đi vừa đánh giá Phi Tuyền.

Hai vị công công bên cạnh Huệ Vương, Thanh Ải ngũ quan đoan chính trông càng thêm trầm ổn, còn Phi Tuyền lại có một đôi mắt sáng long lanh có hồn, vừa tròn vừa sáng, trông giống kiểu người dám đùa giỡn với chủ tử hơn. Vậy mà cũng bị quy củ trong cung, trong Vương phủ đè ép đến cứng nhắc. Hoặc là không thể trông mặt mà bắt hình dong, tính tình Phi Tuyền vốn dĩ đã quy củ nghiêm trang.

"Vương gia đang nghỉ ngơi trong đó sao?" Diêu Hoàng thuận miệng hỏi.

Phi Tuyền nhìn về phía chính đường.

Lúc này, Diêu Hoàng cũng đã đến cửa chính đường, quay đầu nhìn một cái, Huệ Vương đã thay một bộ cẩm bào màu đỏ sẫm, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa phía bắc.

Phòng khách của những gia đình bình thường, phía bắc sẽ đặt hai chiếc ghế chủ tọa, ở giữa đặt một chiếc kỷ vuông*.

*Kỷ: loại bàn nhỏ, thấp.

Bây giờ Huệ Vương tự mang theo một chiếc xe lăn, cố ý đưa hắn lên ghế chủ tọa quả thực là việc thừa thãi. Hạ nhân không ngại phiền phức, sợ rằng Vương gia sẽ không vui. Nhưng để xe lăn cạnh ghế chủ tọa cũng không thích hợp, sẽ phá vỡ bố cục chỉnh tề của cả phòng khách. Nếu lúc Vương gia không có mặt thì đặt ghế bình thường, Vương gia đến lại dời ghế đi, lại càng nhắc nhở việc Vương gia "ngài không tiện".

Thứ Diêu Hoàng nhìn thấy chính là, phía bắc phòng khách đặt một chiếc trường kỷ có độ cao phù hợp để Huệ Vương lấy trà nước. Huệ Vương ngồi một mình trên xe lăn ở phía bắc. Hai đầu đông tây của trường kỷ lần lượt đặt một chiếc ghế khách quay mặt vào bàn trà. Như vậy bất kể Huệ Vương có ở đó hay không, cách bài trí bàn ghế cũng không ảnh hưởng đến sự ngăn nắp của phòng khách. Cho dù có một vị Vương gia khác đến, ngồi ở hai đầu trường kỷ vẫn là ngồi cùng bàn với Huệ Vương, không tính là thất lễ.

Huệ Vương đã tàn tật, vị Vương gia nào còn đi tính toán chút tiểu tiết này?

Diêu Hoàng không thể che giấu việc mình chú ý đến cách bài trí bàn ghế khác biệt ở đây, nàng cũng không muốn giả vờ mình không thấy mới lạ.

Đối diện với ánh mắt tĩnh lặng như nước tù của Huệ Vương, Diêu Hoàng bảo A Cát ở lại bên ngoài, cười bước vào trong, hướng về phía Huệ Vương hành lễ.

Triệu Tụy: "Nàng và ta là phu thê, sau này gặp mặt những hư lễ này cứ miễn đi."

Diêu Hoàng: "Được, thiếp cũng thấy như vậy thật khách sáo."

Giọng nàng tự nhiên, Triệu Tụy không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh da thịt kề cận tối qua, cụp mắt nói: "Ngồi đi, đây là danh sách hạ nhân các nơi trong Vương phủ, nàng xem trước đi."

Thanh Ải đúng lúc lấy ra một cuốn sổ, cúi người dùng hai tay đặt lên chiếc ghế khách phía dưới bên trái của Vương gia.

Diêu Hoàng khẽ vén váy ngồi xuống, nhìn Vương gia ở vị trí chủ tọa, cười khen: "Cách sắp xếp chỗ ngồi này thật hay, thiếp nhìn Vương gia hay Vương gia nhìn thiếp đều tiện hơn nhiều. Nếu hai chúng ta ngồi cạnh nhau, còn phải ngoảnh đầu lại nói chuyện, lâu rồi cổ cũng mỏi mất."

Thanh Ải: "..."

Hắn căng thẳng nhìn về phía Vương gia.

Triệu Tụy: "Ngươi đi xem người đã đến đủ chưa."

Thanh Ải cúi người rời đi.

Diêu Hoàng cảm thấy Vương gia dường như rất vội vàng muốn làm xong việc này, không trì hoãn nữa, cầm lấy danh sách lật xem.

Trang đầu tiên chỉ ghi ba cái tên, một vị Quách quản sự tổng quản việc trong ngoài Vương phủ, một vị Tào công công quản nam bộc trong Vương phủ, một vị Liễu ma ma quản nữ bộc trong Vương phủ.

Triệu Tụy: "Trong phủ hạ nhân đông, nàng mới đến còn chưa quen thuộc, có nhu cầu gì có thể trực tiếp truyền gọi ba người họ. Nàng là Vương phi, trừ phi yêu cầu của nàng quá bất hợp lý, họ đều sẽ nghe theo nàng."

Diêu Hoàng hiểu, chẳng hạn như việc tiêu tiền, với sự hào phóng của Huệ Vương, nàng một lần lấy từ phòng thu chi cả trăm hay cả nghìn lượng bạc cũng không sao, nhưng nếu nàng muốn một lần lấy hết năm nghìn lượng bổng lộc của Huệ Vương, Quách quản sự chắc chắn phải đi xin chỉ thị của chủ tử lớn nhất Vương phủ là Huệ Vương.

Diêu Hoàng tiếp tục lật về sau.

Danh sách được ghi theo chức vụ cao thấp của hạ nhân. Ví dụ như ba dãy nhà và hoa viên phía sau của Vương phủ đều có một vị quản sự, do họ giám sát việc bảo trì nhà cửa, quét dọn hàng ngày, chăm sóc hoa cỏ cây cối ở bốn nơi.

Tiếp theo là danh sách thống kê theo công việc cụ thể, như nhà bếp, phòng thêu, phòng hoa cỏ, nhà kho, phòng thợ, chuồng ngựa, phòng giặt giũ, v.v., mỗi nơi từ quản sự đến tiểu nha hoàn, tiểu đồng đều được liệt kê rõ ràng.

Ngoài đại đa số nô bộc đã ký khế ước bán thân, Vương phủ còn mời hai vị lang trung ở lại phủ, đều là danh y có y thuật tinh thông.

Diêu Hoàng vừa xem vừa ước lượng số lượng, tính ra trong Vương phủ lại có hơn một trăm hạ nhân. Diêu Hoàng kinh ngạc, gấp danh sách lại, lặng lẽ hỏi Huệ Vương: "Vương gia, nhiều người như vậy, một tháng tiền công phát ra cũng không ít đâu nhỉ?"

Triệu Tụy: "...Dùng được thì nuôi được, không cần lo lắng."

Diêu Hoàng nhanh chóng tính nhẩm một khoản, Vương gia nhận bổng lộc hàng năm là năm nghìn lượng, chia đều cho mỗi tháng là hơn bốn trăm lượng. Tiền tiêu vặt hàng tháng, tiền ăn của đám hạ nhân trong Vương phủ và chi phí bảo trì nhà cửa vườn tược hàng ngày tính là một trăm lượng, bổng lộc hàng tháng của Vương gia chỉ còn lại ba trăm lượng. Tiền ăn mặc thuốc thang của hai phu thê trừ đi một trăm lượng nữa thì...

Với xuất thân là nữ nhi của một Bách hộ như Diêu Hoàng, Vương phủ một tháng dư ra hai trăm lượng đương nhiên là quá đủ rồi. Nhưng theo lời hứa cho nàng tiêu tiền tùy ý tối qua của Huệ Vương và giá thị trường một cây trâm bảo thạch đã mấy trăm lượng, vị Vương phi nàng đây nếu thật sự dám tiêu xài hoang phí, Vương phủ chẳng mấy chốc sẽ hết tiền!

Triệu Tụy nhìn thấy Vương phi của mình cau mày, rất nhanh lại giãn ra, ra vẻ nghiêm túc nói với hắn: "Vương gia yên tâm, thiếp sẽ tiết kiệm chi tiêu, tiền không nên tiêu tuyệt đối không tiêu lung tung."

Nàng thích trang sức châu báu nhưng không phải tháng nào cũng đi mua đồ mới đắt tiền. Chỉ cần Vương gia không để ý, để nàng tiếp tục đeo những món trang sức bình dân đẹp mà rẻ, nàng cũng đeo rất vui vẻ.

Triệu Tụy: "..."

Thanh Ải quay lại: "Bẩm Vương gia, đã đến đủ cả rồi."

Triệu Tụy: "Bảo Phi Tuyền dẫn họ qua đây."

Người đã đợi sẵn bên ngoài Minh An Đường, hơn trăm người rất nhanh đã được ba vị đại quản sự dẫn đến một cách trật tự.

Thanh Ải đẩy Triệu Tụy ra ngoài, Diêu Hoàng đi bên cạnh.

Tổng quản sự Quách Xu cao giọng hô: "Bái kiến Vương gia Vương phi!"

Mọi người liền đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh bái kiến.

Triệu Tụy nhìn về phía Diêu Hoàng.

Diêu Hoàng lĩnh hội được ý, bảo mọi người miễn lễ.

Sau khi đứng thẳng dậy, mọi người dùng ánh mắt cung kính chiêm ngưỡng dung mạo Vương phi, nhận rõ mặt rồi liền giữ lễ cúi đầu xuống.

Triệu Tụy nói: "Các ngươi kính trọng ta thế nào, sau này cũng phải kính trọng Vương phi như vậy. Kẻ nào dám làm trái, xử theo phủ quy."

Mọi người quỳ xuống lĩnh mệnh.

Sau khi lập uy cho Diêu Hoàng, Triệu Tụy liền cho mọi người giải tán, nói với Diêu Hoàng: "Ta cùng nàng đi dạo các nơi trong Vương phủ."

Đây vốn là việc mà tân lang nên làm, trao cho thê tử sự tôn trọng.

Diêu Hoàng rất hứng thú, đây là nhà mới của nàng, đương nhiên phải đi dạo cho kỹ rồi.

Nhưng nàng cảm thấy hai phu thê đi dạo riêng sẽ dễ dàng bồi đắp tình cảm hơn, nói chuyện cũng thoải mái hơn. Vì vậy, nàng không nghĩ ngợi gì mà đi ra sau xe lăn, nói với Thanh Ải: "Các ngươi đều ở lại đây đi, ta chăm sóc Vương gia được rồi."

Thanh Ải: "..."

Hắn thậm chí còn không dám hỏi ý Vương gia thế nào, hơn nữa vì đứng sau xe lăn, hắn cũng không nhận được ánh mắt của Vương gia.

Thấy Vương phi đưa tay muốn tiếp quản Vương gia, tay Thanh Ải vẫn nắm lấy tay vịn phía sau xe lăn không biết có nên buông ra hay không.

Diêu Hoàng thấy vậy, cúi người nghiêng đầu hỏi chính chủ: "Vương gia, được không?"

Triệu Tụy: "Được, Thanh Ải, A Cát đi theo từ xa."

Thanh Ải thở phào nhẹ nhõm.

Diêu Hoàng cười nhận lấy xe lăn: "Vương gia chỉ đường đi, người yên tâm, thiếp chắc chắn sẽ đẩy thật vững."

Triệu Tụy giơ tay chỉ một hướng.

Nhà cửa ở hai dãy đông tây đều có công dụng riêng, hoặc để tiếp khách hoặc đãi tiệc hoặc dùng làm nhà kho, thư viện. Sau khi dạo một vòng đơn giản, chủ tớ bốn người cuối cùng cũng đến hoa viên phía sau.

Cuối tháng tư, trong vườn cây cối um tùm hoa nở rộ, non bộ đá xếp, đình đài lầu các ẩn hiện trong khung cảnh u tịch. Ngay cả không khí hít vào mũi cũng tươi mát hơn hẳn lúc đi trên đường.

Diêu Hoàng thoải mái hít một hơi, vui vẻ nói: "Khu vườn này thật đẹp, nếu không gả cho Vương gia, cả đời này thiếp sợ là không có cơ hội được thấy cảnh đẹp thế này."

Triệu Tụy chỉ về phía đông: "Bắt đầu dạo từ bên này đi."

Diêu Hoàng gật đầu, liếc nhìn con đường đá phía trước, xác định đường đi bằng phẳng, liền yên tâm vừa đẩy xe lăn vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Vương phủ xây dựng cảnh quan vô cùng tinh tế, mỗi một cành hoa, ngọn cỏ, phiến đá đều toát lên vẻ tao nhã.

Đi một lúc, Diêu Hoàng nhìn thấy hai cây du cách nhau một khoảng vừa phải bên tường viện, mắt nàng sáng lên, chỉ vào thân cây nói: "Ở đây có thể buộc một sợi dây để đánh đu, bóng cây vừa hay che được nắng."

Triệu Tụy: "Nếu thích đánh đu, có thể để thợ mộc làm thêm mấy cái giá đu, tùy nàng muốn đặt ở đâu thì đặt, an toàn hơn buộc dây."

Diêu Hoàng nhìn lên đỉnh đầu nam tử: "Thiếp chỉ thấy giá đu trong tranh thôi, ở nhà toàn buộc dây chơi."

Triệu Tụy không nói gì.

Phía trước là một hồ nước, giữa hồ là một cây cầu gỗ uốn lượn, thân cầu hơi rộng hơn xe lăn một chút, miễn cưỡng đủ cho hai người đi song song, hai bên không có lan can.

Thanh Ải đi theo xa xa phía sau lại lo lắng. Hắn đã nhìn thấy, Vương phi cứ luôn nhìn đông ngó tây ngắm cảnh, lát nữa đừng có phân tâm đẩy Vương gia xuống nước!

Ngay lúc hắn đang do dự có nên chạy qua hay không, Diêu Hoàng nhìn mặt hồ lăn tăn sóng nước, vẻ mặt hướng tới nói với Huệ Vương: "Vương gia, thiếp thích cảnh sắc bên này, có thể ở đây thêm một lát được không?"

Triệu Tụy gật đầu.

Diêu Hoàng vui mừng, đẩy xe lăn đến dưới bóng liễu bên bờ hồ, hạ cơ quan cố định của xe lăn xuống, lúc này mới đến sát mép nước, quan sát mặt hồ.

Giữa hồ có mấy con cá chép gấm màu đỏ đang thong thả bơi lội, trong làn nước trong veo thỉnh thoảng có những con cá nhỏ dài bằng ngón tay vui vẻ lượn qua lượn lại.

Làn nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh biếc, Diêu Hoàng càng nhìn càng thích: "Trước đây lúc học lễ nghi ở Trữ Tú Các, thiếp còn tiếc nuối bỏ lỡ cảnh xuân ngoại ô năm nay. Đến vườn của Vương gia rồi, thiếp mới biết phúc khí của mình đều ở phía sau."

Đi ngoại ô ngắm cảnh xuân còn phải cưỡi ngựa đi một đoạn đường dài, đi về khá tốn công sức. Đến hoa viên Vương phủ thì tiện hơn nhiều, lại không cần tranh giành chỗ với những du khách khác!

Thế nhưng trong mắt Triệu Tụy, những cảnh sắc này hắn đã nhìn quen rồi, nên thần sắc rất thờ ơ.

Diêu Hoàng nhận ra, ngắm đủ rồi vội vàng đẩy Huệ Vương đi tiếp.

Trong tầm mắt xuất hiện một rừng trúc xanh mướt, trong rừng có con đường lát đá, bên trong thấp thoáng thấy một tiểu viện.

Diêu Hoàng đứng ở ngã rẽ, tò mò nhìn vào trong: "Vương gia, đó là nơi nào vậy?"

Triệu Tụy: "Trúc Viện, từ khi ta bị bệnh, thường ngày đều ở bên đó."

Diêu Hoàng: "...Vậy bây giờ..."

Triệu Tụy không quay đầu lại, giọng điệu bình thản như thể chỉ đang nói chuyện phiếm: "Ba ngày tân hôn ta sẽ ở cùng nàng. Mỗi tháng vào ngày mùng năm, mùng mười hoặc lễ tết ta cũng sẽ ở lại Minh An Đường cùng nàng qua đêm. Những lúc khác sẽ ở bên này. Nếu nàng có việc có thể đến tìm ta, không có việc gì thì thôi."

"Không phải nhằm vào nàng, chỉ là bây giờ ta thích ở một mình hơn. Ngay cả Thanh Ải, Phi Tuyền hầu hạ bên cạnh ta cũng không nhiều."

"Hạ nhân đều biết, sẽ không vì chuyện này mà lắm lời."

Diêu Hoàng hiểu rồi, liếc nhìn tiểu viện sâu trong rừng trúc. Nàng đẩy xe lăn đi về phía trước, bối rối hỏi: "Vậy lúc Vương gia không ở Minh An Đường, thiếp làm gì?"

Triệu Tụy: "Dạo vườn hoặc ra ngoài, tùy ý nàng."

Diêu Hoàng đột nhiên không biết nên vui hay nên buồn.

Vương gia không quản nàng, nàng dường như có thể sống tự do hơn cả lúc ở nhà mẹ đẻ. Nhưng Vương gia ẩn mình trong Trúc Viện, sao nàng lại có cảm giác như đang phải chịu cảnh góa bụa vậy?

Cũng không đúng, Vương gia cách một khoảng thời gian sẽ đến qua đêm cùng nàng.

Mùng năm, mùng mười, rằm, hai mươi, hăm lăm, cuối tháng... Ừm, mỗi tháng Vương gia sẽ ở cùng nàng sáu đêm, lễ tết còn có thể thêm vài đêm.

Trong thoại bản thường nói nam nhân phóng túng dục vọng dễ tổn hại thân thể, một tháng sáu lần có lẽ là vừa đủ? Vương gia chân cẳng bất tiện, càng phải chú ý tiết chế hơn người thường.

Ra khỏi Trúc Viện không xa, nửa mẫu đất ruộng bỏ trống xuất hiện bên đường.

Bước chân Diêu Hoàng vừa chậm lại, Triệu Tụy đã biết nàng muốn hỏi gì, giải thích: "Đây là thái phố (vườn rau)."

Thái phố, tất nhiên là nơi trồng rau. Người giàu có bỏ chút công sức cày cấy để thể hiện sự gần gũi với nông dân và trải nghiệm niềm vui điền viên.

Lúc chân cẳng Triệu Tụy còn tốt, hàng năm hắn đều tự tay trồng một ít rau. Sau khi xảy ra chuyện, hắn không đến thì thôi, hắn không mở lời, hạ nhân cũng không dám tự ý thay đổi nửa mẫu đất này.

Diêu Hoàng có thể đoán được câu chuyện đằng sau mảnh đất này, nhưng nếu Vương gia vẫn tiếp tục giữ lại mảnh đất này, chứng tỏ Vương gia không hẹp hòi như vậy.

Nàng xin chỉ thị: "Hậu viện nhà thiếp cũng trồng hai mảnh vườn rau, thiếp từ nhỏ đã giúp mẹ thu dọn, biết trồng bảy tám loại rau. Nếu Vương gia yên tâm, mảnh đất này giao cho thiếp trồng được không?"

Triệu Tụy: "Tùy nàng, ngoài Trúc Viện ra, cả hoa viên này đều có thể tùy ý nàng thay đổi."

Lời này nghe có chút hờn dỗi, Diêu Hoàng thông minh không đáp lại.

Phía bắc hoa viên là một dải gò thấp nhấp nhô liên tiếp, trên núi cây cối xanh tươi. Hai phu thê đi dọc theo chân núi, lần lượt đi qua bốn lối nhỏ dẫn lên đỉnh núi, hai lối lát bậc đá, hai lối lát phiến đá.

Diêu Hoàng càng đi càng cảm nhận được sự nơm nớp lo sợ của đám người trong Vương phủ khi hầu hạ Huệ Vương. Dỡ bỏ bậc đá thì sợ Vương gia nổi giận, không dỡ thì xe lăn khó đi Vương gia càng tức giận hơn, đành phải lát thêm hai lối mới.

Ngắm cảnh thôi đã như vậy, nếu thật sự sớm tối ở cùng nhau, chỉ riêng việc chăm sóc tâm trạng của Huệ Vương thôi nàng cũng phải tốn không ít tâm tư rồi!

Nhanh chóng rời khỏi khu vực gò thấp, hai người đến phía tây hoa viên. Nơi đây tầm nhìn thoáng đãng, bị một hồ nước trong trẻo mênh mông chiếm giữ. Bờ hồ trồng xen kẽ đào liễu, trong hồ xây dựng châu đình*, lại có cầu hành lang nối liền với thủy tạ**.

*Châu đình: đình nhỏ xây trên cù lao giữa hồ.
**Thủy tạ: nhà xây bên bờ nước hoặc trên mặt nước để nghỉ ngơi, ngắm cảnh.

Tâm trạng Diêu Hoàng lại trở nên vui vẻ. Hai ngày nữa nhất định phải ra hồ chèo thuyền câu cá.

Gần đến trưa, khu vực giữa hoa viên Diêu Hoàng cũng không muốn đi dạo nữa, đợi lần sau tự mình đi sẽ khám phá thật kỹ một lượt, mỗi hang động non bộ đều không bỏ qua.

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc