Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 10: "Vương gia dùng hương liệu tắm gội gì thế, thơm thật đấy."

Trước Sau

break

Đại trù mà Huệ Vương quen dùng là Khổng sư phụ, thường ngày đều làm việc ở bếp nhỏ tại Trúc Viện. Ba ngày nay Vương gia đổi sang dùng bữa tại Minh An Đường, Khổng sư phụ liền theo về đây. Cao nương tử là người Vương phủ đặc biệt chọn tới hầu hạ Vương phi, sẽ luôn ở lại Minh An Đường.

Diêu Hoàng hỏi Khổng sư phụ: "Một ngày ba bữa của Vương gia, mỗi bữa bao nhiêu món có quy định gì không?"

Khổng sư phụ đáp: "Có. Nếu không có dặn dò đặc biệt, buổi sáng Vương gia sẽ dùng hai món chính, hai món ăn kèm, bữa trưa bốn món mặn ngọt một canh, bữa tối hai món mặn ngọt một canh."

Diêu Hoàng hỏi: "Sức ăn của Vương gia thế nào?"

Khổng sư phụ thở dài: "Gần một năm nay khẩu vị Vương gia không tốt, đồ ăn dọn lên bàn người dùng được ba phần đã là nhiều lắm rồi."

Diêu Hoàng trong lòng đã rõ, dặn dò hai người: "Vương gia không thích phô trương, ta cũng không ăn nhiều đến thế. Sau này cứ tiếp tục theo thói quen của Vương gia đi. Bữa sáng đổi thành bốn món ăn kèm, bữa tối ba món mặn ngọt một canh. Nếu ta có món nào muốn ăn sẽ báo trước cho các ngươi."

Hai vị đại trù gật đầu, Cao nương tử nhân cơ hội hỏi thăm sở thích món ăn của Vương phi.

Giải quyết xong việc này, Diêu Hoàng đến gian nhà phụ nằm nghỉ trên sập. Ngoài cửa sổ nắng gắt, lúc này không phải thời điểm tốt để dạo vườn.

Năm đại nha hoàn quay về, Diêu Hoàng gọi Họa Mi, Bách Linh lại gần trông coi, ba người A Cát thì lui về phòng phía sau nghỉ trưa.

Họa Mi vẫn là người dám nói, thấy Diêu Hoàng mi mắt ngày càng nặng trĩu, thăm dò hỏi: "Vương phi, sao Vương gia không ở lại cùng người nghỉ trưa?"

Diêu Hoàng liếc nàng ta một cái, nói: "Vương gia đã tự mình nói, người thích yên tĩnh. Sau này những lúc Vương gia ở một mình sẽ chỉ càng nhiều hơn, các ngươi sớm quen đi, bớt hỏi dò lung tung."

Bách Linh liền gật đầu.

Diêu Hoàng xoay người, quay lưng về phía hai người nói: "Ra ngoài canh đi, nửa canh giờ sau thì gọi ta dậy."

Họa Mi: "..."

Bách Linh kéo nàng ta ra ngoài.

.

Sau khi ngủ dậy, Diêu Hoàng rửa mặt lại lần nữa, dẫn theo cả năm đại nha hoàn đi một mạch ra hậu hoa viên, cũng là để bọn họ nhận biết đường đi.

Lần này, Diêu Hoàng bắt đầu dạo từ phía Tây. Bất kể là đường nhỏ trong vườn hay lối đi lát đá dẫn đến đình đài, hễ nơi nào có đường là Diêu Hoàng đều muốn đến xem thử.

Nàng lần thứ hai đến đây, còn A Cát lần đầu tới thì cứ như lạc vào tiên cảnh trong mơ, Vương phi chạy đi đâu là nàng chạy theo đó. Họa Mi thấy vậy lúc thì thầm chế nhạo, lúc lại thầm mỉa mai, cuối cùng đến độ mỉa mai cũng thấy tê tái cả người.

Đợi đến khi Diêu Hoàng dẫn A Cát leo một mạch lên ngọn đồi thấp Thúy Bình Sơn ở phía Bắc, Họa Mi chỉ còn biết thở hổn hển, eo đau chân mỏi.

Đứng trong đình nghỉ mát trên đỉnh núi, Diêu Hoàng cởi giày, chân trần leo lên chiếc tháp mỹ nhân, tay vịn vào cột đình sơn son đỏ thắm, phóng tầm mắt nhìn xuống toàn bộ hoa viên phía Nam, mừng rỡ nói: "Chỗ này thật tốt, nhìn đâu cũng thấy."

A Cát há hốc miệng, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Ngay cả Họa Mi đã quen nhìn Ngự hoa viên cũng phải kinh ngạc. Người ta đều nói hoa viên của Huệ Vương phủ lớn hơn Khang Vương phủ, là do Vĩnh Xương Đế¹⁷ thiên vị. Nhưng Ngự hoa viên của chính Vĩnh Xương Đế xem ra cũng chỉ lớn bằng một nửa nơi này thôi.

Thúy Bình Sơn gần như trải dài khắp phía Bắc hoa viên, trên núi cũng tạo dựng đủ loại cảnh núi non thường thấy như vách đá, thác nước, suối nguồn, đầm sâu tĩnh lặng.

Diêu Hoàng đi theo cảnh sắc, lúc lên núi lúc xuống núi, đi từ phía Tây sang phía Đông, cũng mất hơn nửa canh giờ.

Xuống núi, Diêu Hoàng đi ngược lại một đoạn rồi rẽ sang dạo chơi khu vực giữa hoa viên.

Khi mặt trời ngả về tây, Diêu Hoàng mới vòng đến chân núi Thúy Bình Sơn, men theo con đường lát đá phía Đông đi về hướng Nam.

Đầu tiên đi ngang qua mảnh vườn rau đã bỏ hoang.

Diêu Hoàng đi một vòng trong vườn rau, hai đế giày dính đầy đất vàng, lòng đầy thỏa mãn bước ra.

Đi tiếp về phía Nam chính là rừng trúc.

Mặc dù Diêu Hoàng rất tò mò không biết Huệ Vương ở một mình trong đó làm gì, nhưng nàng cũng không hề ngó nghiêng dòm ngó vào trong, rất nhanh đã bỏ lại rừng trúc phía sau.

Phía Trúc Viện này có ba gian nhà chính, một nhà bếp, một y đường và một phòng cho hạ nhân. Tường đá sân trước sân sau đều cao khoảng mười thước, sát mép tường bên ngoài lại trồng thêm một vòng trúc xanh, bao bọc Trúc Viện kín mít không kẽ hở, chỉ có cổng chính phía Nam là có thể đi vào.

Khi chủ tớ Diêu Hoàng vừa bước vào hoa viên, tại gian nhà phía Đông của nhà chính, Liêu lang trung đang giúp Triệu Tụy xoa bóp đôi chân sau giấc ngủ trưa.

Người bị liệt hai chân, nếu không được xoa bóp, cơ bắp hai chân sẽ dần teo lại. Dân thường bị tàn tật có lẽ không có điều kiện xoa bóp hàng ngày nhưng Triệu Tụy là hoàng tử long tôn, từ khi hắn chấp nhận để lang trung lại gần, ngoại trừ ngày hôm qua đón dâu không có thời gian, việc xoa bóp ba lần mỗi ngày của Triệu Tụy chưa từng bỏ sót. Nhờ vậy mà đôi chân hắn trông không khác gì người thường.

Suốt hai khắc xoa bóp, Triệu Tụy luôn nhắm mắt, Liêu lang trung cũng phối hợp giữ im lặng cho đến khi kết thúc.

Đặt chân Vương gia xuống, Liêu lang trung thành thạo thu dọn đồ đạc của mình, khom người cáo lui.

Lúc này, Triệu Tụy chỉ mặc trung y và một chiếc quần ngắn được may để phối hợp với việc xoa bóp, về cơ bản chỉ che những chỗ kín đáo.

Không phải Liêu lang trung không biết ý tứ, bỏ mặc Vương gia mà đi, mà là Huệ Vương điện hạ ngay ngày đầu tiên chuyển vào Trúc Viện đã đặt ra quy củ: khi hắn có lệnh thì mọi người phải tuân theo, khi hắn không ra lệnh, dù hắn có ngã xuống đất cũng không ai được phép tới giúp.

Người được vào Trúc Viện hầu hạ chỉ có Thanh Ải, Phi Tuyền, hai vị lang trung và Khổng đại trù. Khổng đại trù không cần diện kiến Huệ Vương. Bốn người còn lại sau vài lần phạm quy cũng đã sớm biết điều, chỉ cần Huệ Vương không mở lời, bọn họ tuyệt không nói thừa một chữ, cũng không làm thừa một việc.

Lúc Liêu lang trung bước ra khỏi nhà chính, còn tiện tay khép cửa lại từ bên ngoài, khép hờ.

Thanh Ải tiếp tục canh giữ trong sân, Phi Tuyền tiễn Liêu lang trung ra cửa, sau đó vào phòng gác cổng nhỏ nghỉ ngơi.

Trong phút chốc, cả Trúc Viện chìm vào tĩnh lặng.

Gian Đông, Triệu Tụy chống giường ngồi dậy.

Sau khi xoa bóp, trên chân hắn vẫn còn lưu lại một lớp dầu thuốc, cần phải rửa sạch. Trong phòng có giá để đồ rửa mặt, hai hàng tay vịn bằng gỗ cho Triệu Tụy chống hai tay kéo dài từ đầu giường đến trước giá rửa mặt. Đến chỗ này, Triệu Tụy có thể ngồi xuống ghế để tự mình tắm rửa toàn thân. Thùng nước, chậu nước đã được Thanh Ải, Phi Tuyền chuẩn bị sẵn.

Còn có hai hàng lan can bảo vệ khác kéo dài từ gian Đông, đi qua gian chính giữa, thông đến gian Tây và hậu viện.

Gian Tây là thư phòng của Triệu Tụy. Khi đọc sách mệt hoặc muốn giải khuây, hắn sẽ chống tay vịn, chỉ dựa vào sức hai cánh tay từ từ di chuyển ra hậu viện, ngắm trời, ngắm biển trúc ngoài tường, ngắm đủ rồi lại quay về phòng.

Ban đầu Triệu Tụy không hề có nhu cầu đọc sách hay giải khuây, hắn chỉ muốn nằm mãi trên giường ở Minh An Đường, không gặp ai, không làm gì cả.

Thế nhưng bệnh ở chân không chỉ là vấn đề của đôi chân, cũng không phải hắn muốn nằm trên giường cả ngày là được. Lòng như tro tàn thì dễ nhưng cơ thể vẫn còn sống.

Nếu hắn không muốn da thịt lở loét, không muốn hai tay yếu đến mức không nhấc nổi bát, không muốn lên xuống giường đều cần người dìu đỡ, không muốn hoàn toàn để người khác hỗ trợ tắm rửa hay đi vệ sinh, không muốn mất hết thể diện, hắn bắt buộc phải phối hợp với lời khuyên của lang trung: hoặc giao cơ thể cho lang trung chăm sóc, hoặc tự mình tìm cách rèn luyện, để cuối cùng thứ bị phế chỉ có đôi chân.

.

Sau khi Diêu Hoàng về lại Minh An Đường, nàng vào thư phòng của mình.

Mấy dãy kệ sách chỉ được Vương phủ chọn vài cuốn sách bày biện cho có lệ, cần Diêu Hoàng từ từ bổ sung theo sở thích của mình. Nhưng bút mực giấy nghiên thì rất đầy đủ, lại toàn là đồ tốt mà chỉ nhà quan lại quyền quý mới dùng nổi.

Phụ tử Diêu Chấn Hổ đều là võ phu, Diêu Hoàng lúc học với nữ tiên sinh cũng không quá chuyên tâm. Những gì nữ tiên sinh dạy thì nàng cố gắng học, những gì không dạy thì nàng cũng chẳng tìm hiểu thêm, cùng lắm là đọc mấy cuốn thoại bản mà hai mẫu nữ chọn về từ hiệu sách.

Là một người hết sức tầm thường, dù bút mực giấy nghiên tốt đến đâu đặt trước mặt Diêu Hoàng cũng chỉ có giá trị thực dụng, nàng chẳng hề vì giấy Tuyên vừa quý vừa đẹp mà không nỡ dùng.

"Họa Mi, mài mực."

Dặn dò xong, Diêu Hoàng liếc mắt ra hiệu cho A Cát, bảo nha hoàn tầm thường nhà mình nhìn kỹ xem Họa Mi mài mực thế nào, sau này có lẽ dùng tới.

A Cát chớp mắt, cố ý đứng ở phía sau bên phải Họa Mi để tiện học lỏm.

Họa Mi tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, nàng càng tò mò xem Diêu Hoàng định làm gì.

Mực đã mài xong, Diêu Hoàng chọn một cây bút lông nhỏ từ giá bút, suy nghĩ một lát rồi vung bút một nét lớn, bắt đầu vẽ những đường thẳng trên tờ giấy Tuyên trắng như ngọc. Vẽ xong đường ngang lại vẽ đường dọc, vẽ sai thì bôi đi vẽ lại bên cạnh, làm trên giấy xuất hiện mấy chỗ đen sì sì.

Họa Mi: "..."

A Cát vừa xem đã hiểu: "Vương phi đang chia đất cho vườn rau?"

Họa Mi: "..."

Diêu Hoàng cười nói: "Đúng vậy, chia trước cho xong, ngày mai sẽ cho người xới đất trồng rau."

Tờ này coi như bản nháp, sửa xong hoàn chỉnh, Diêu Hoàng vẽ lại hai bản mới, đến lúc đó một bản tự mình giữ, một bản đưa cho tổng quản Quách Xu.

Vừa vẽ xong, mực còn chưa khô, Bách Linh ở ngoài đã bẩm báo: "Vương phi, Vương gia đã đến tiền viện."

Diêu Hoàng: "Biết rồi."

Đã đến giờ ăn tối, Diêu Hoàng định đi thẳng qua đó. Bách Linh mím môi, lấy hết can đảm nhắc nhở: "Vương phi, để nô tỳ lấy cho người đôi giày mới."

Diêu Hoàng cúi đầu, lúc này mới phát hiện đôi giày thêu mặt lụa màu đỏ hải đường của mình dính một vòng đất, hẳn là vết bẩn lúc vào vườn rau.

Lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bách Linh, Diêu Hoàng cười nói: "Vẫn là ngươi cẩn thận, tránh cho ta bị mất mặt trước Vương gia. Mau đi đi."

Thật ra ở nhà mình, giày dính chút đất chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng phu quân của nàng lại là một vị Vương gia từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, e rằng không chịu nổi việc y phục Vương phi không sạch sẽ.

Bách Linh lập tức vào nội thất.

A Cát liếc nhìn giày của Vương phi, thầm ghi nhớ sau này phải cẩn thận hơn, mọi phương diện đều phải nghĩ cho Vương phi.

Họa Mi rũ mắt, nàng sớm đã thấy giày Vương phi bẩn, cố ý không nói, không ngờ Bách Linh lại nhiều lời, thành ra lại khiến nàng có vẻ không làm tròn bổn phận.

Thay giày mới xong, Diêu Hoàng nhìn năm người bên cạnh, nói với Bách Linh: "Ngươi theo ta ra tiền viện."

Mặc dù đến tiền viện thì Bách Linh cũng chỉ có thể đứng trong sân, nhưng được theo Vương phi ra ngoài lại là biểu hiện của việc nha hoàn được sủng ái.

Họa Mi trừng mắt nhìn Bách Linh, lẽ nào nha đầu này muốn cướp vị trí đại nha hoàn số một của nàng?

Bách Linh nhận được ánh mắt sắc như dao của nàng, nhưng không kịp đáp lại, xoay người đi theo bên cạnh Vương phi.

Họa Mi đảo mắt, cười như không cười nhìn A Cát cũng bị bỏ lại: "Xem kìa, Bách Linh vừa lập công một cái đã vượt mặt ngươi rồi."

A Cát: "...Chỉ đi tiền viện một chuyến thôi mà, ngươi nghĩ nhiều thật đấy."

Họa Mi: "..."

Tiền viện, bàn ăn đã dọn xong, chỉ đợi Vương gia và Vương phi đến đủ là dọn món lên.

Diêu Hoàng bắt đầu quen với vẻ tử khí bao trùm Huệ Vương, chào hỏi xong, nàng tự ngồi xuống phía dưới bên tay phải của Vương gia.

Vừa ngồi yên, Triệu Tụy liền nói: "Truyền bữa đi."

Thanh Ải ra ngoài sắp xếp, thuận thế ở lại bên ngoài.

Diêu Hoàng cười nói với Huệ Vương: "Vương gia, thiếp đã nghĩ xong vườn rau trồng gì rồi, vừa mới vẽ bản đồ xong, lát nữa mang cho người xem nhé?"

Triệu Tụy gật đầu.

Diêu Hoàng: "Còn nữa, bữa trưa nhiều món như vậy chúng ta ăn không hết, bỏ đi thì thật đáng tiếc, nên thiếp đã nói với nhà bếp, bảo họ làm ít món đi một chút, người thấy có được không?"

Triệu Tụy: "Được."

Diêu Hoàng đang thầm oán người này kiệm lời như vàng thì nhà bếp đã bưng lên một đĩa gan heo trộn nguội, một đĩa những lát quả màu vàng óng.

Diêu Hoàng ngửi thấy mùi thơm chua ngọt của hoa quả, liếc nhìn tiểu nha hoàn bưng đồ ăn. Nàng giữ im lặng, đợi tiểu nha hoàn đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Huệ Vương: "Vương gia, đây là quả gì vậy?"

Triệu Tụy liếc nhìn đĩa quả, nói: "Mật vọng*, cống phẩm từ Giao Châu gửi tới."

*Mật vọng: có vẻ là chỉ trái xoài, từ cổ.

Diêu Hoàng biết Giao Châu, đó là hành tỉnh cực Nam của triều ta, nghe nói khí hậu nóng nực, mùa đông cũng ấm áp như mùa xuân ở kinh thành.

"Ngon không?"

"Ừm."

Diêu Hoàng dùng nĩa ghim một lát, vừa định đưa về phía mình, chợt nảy ra ý hay, cười đưa đến trước mặt Huệ Vương: "Vương gia ăn trước đi."

Triệu Tụy né người về sau: "Ta tự lấy được."

Diêu Hoàng thấy hắn có vẻ nhíu mày, liền tự mình ăn. Khi vị ngon ngọt chín phần chua một phần tan ra đầu lưỡi, Diêu Hoàng mừng rỡ nhìn Huệ Vương, vẻ thỏa mãn và yêu thích hiện rõ trên mặt.

Nuốt miếng quả vào bụng, Diêu Hoàng mới hào hứng nói: "Ngon quá đi mất, quả nhiên ngọt như mật vậy."

Triệu Tụy nhớ lại lời bẩm báo của Phi Tuyền hôm trước, nhắc nhở: "Phụ hoàng ban cho hai giỏ, thứ này không để lâu được, thích ăn thì ăn nhiều một chút, ăn không hết có thể ban cho hạ nhân."

Diêu Hoàng vừa tiếp tục ghim hoa quả vừa tò mò hỏi: "Vương gia không thích ăn?"

Triệu Tụy: "Có cũng được, không có cũng chẳng sao, không nói là thích được."

Diêu Hoàng: "Vậy Vương gia thích những loại quả nào?"

Triệu Tụy: "...Loại nào cũng gần như nhau."

Diêu Hoàng đoán là vì bệnh ở chân nên hắn mới không còn hứng thú ăn uống, lát nữa phải hỏi Khổng đại trù mới được.

Sau khi ăn liền ba lát, Diêu Hoàng cầm chiếc nĩa khác ghim một lát cho hắn: "Người cũng nếm thử đi, không thì cứ mình thiếp ăn, ngại quá."

Triệu Tụy lúc này mới nhận lấy. Sau đó thấy Diêu Hoàng lại nhìn sang, không muốn nàng lại giúp, Triệu Tụy tự mình từ từ ăn thêm hai lát.

Khai vị xong, hai món nóng cũng được mang lên, cùng với một thố canh gà tỏa hương thơm quyến rũ.

Diêu Hoàng sợ làm phiền Huệ Vương nên không dám nói nhiều nhưng không nhịn được cứ chốc lát lại liếc nhìn hắn một cái. Chuyện ăn uống này phải thoải mái thì mới ăn ngon miệng được. Nếu không một người mặt không cảm xúc thỉnh thoảng mới động đũa, người kia ăn uống ngon lành sẽ có vẻ không quan tâm đến đối phương, còn nếu ăn ít theo thì lại thiệt thòi cái bụng.

Diêu Hoàng có đôi mắt to tròn như quả nho đen, Triệu Tụy chỉ cần bắt gặp ánh mắt ấy một lần là hiểu được sự khó xử của nàng. Vương phi mới mười bảy tuổi, không thể để nàng đến bữa cơm cũng ăn không ngon được. Dù sao số lần hắn dùng bữa cùng nàng mỗi tháng cũng có hạn, chi bằng ăn cùng nàng nhiều hơn một chút.

Thế là, Triệu Tụy cũng tăng số lần gắp thức ăn.

Ăn món mặn ngọt xong, Diêu Hoàng lại múc cho hắn một bát canh gà vơi vơi tám phần. Canh gà rất tốt, dưỡng khí bổ huyết, cường thân kiện thể, rất hợp với Vương gia.

Dưới những cái liếc trộm không ngừng của Diêu Hoàng, Triệu Tụy đã uống hết bát canh đó.

Súc miệng⁵xong, hắn nói với Diêu Hoàng: "Nàng về trước đi, ta tắm rửa bên này xong sẽ qua gặp nàng. Sau này cũng đều như vậy."

Diêu Hoàng ăn no uống đủ liền rời đi.

Nửa canh giờ sau, trời đã tối hẳn, Triệu Tụy thay một bộ thường phục mới được Thanh Ải đẩy xe lăn đến hậu viện.

Diêu Hoàng đã tắm rửa sạch sẽ từ sớm, mặc một bộ trung y và quần ngủ màu đỏ nhạt. Nàng tránh mặt trong tịnh phòng trước, đợi Thanh Ải rời đi mới xuất hiện.

Thấy Huệ Vương dựa người ngồi ở đầu giường, Diêu Hoàng cầm lấy tờ giấy vẽ đặt trên bàn trang điểm, ngồi xuống mép giường, đưa cho hắn xem: "Người xem này, thiếp chia vườn rau thành hai khu Nam Bắc. Phía Nam từ ngoài vào trong lần lượt trồng khoai lang, lúa mì, ngô. Phía Bắc từ ngoài vào trong là luống rau, ruộng dưa, giàn nho. Cây cao đều trồng bên trong, sẽ không che khuất tầm nhìn."

Triệu Tụy trước tiên chú ý đến nét chữ của nàng, chỉ có thể khen một câu ngăn nắp.

Diêu Hoàng vẫn đang giải thích: "Nửa mẫu đất lận đó, trồng toàn rau thì chúng ta ăn không hết được. Trồng nhiều loại một chút, nếm nhiều vị tươi mới một chút, người nói có phải không?"

Triệu Tụy không nói gì.

Diêu Hoàng chỉ vào năm luống rau: "Đây là năm loại rau thiếp tùy tiện liệt kê ra, Vương gia có muốn ăn loại nào không? Còn ruộng dưa và giàn nho nữa, người xem có cần thay đổi gì không?"

Triệu Tụy: "Không cần, cứ làm theo sắp xếp của nàng đi."

Diêu Hoàng cũng rất tự tin vào bố cục của mình, cười đặt tờ giấy vẽ lên bàn.

Triệu Tụy: "Ngủ thôi."

Đêm nay không còn nến hồng, Diêu Hoàng tắt mấy ngọn đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ánh sáng vàng tù mù bên cạnh cửa tịnh phòng.

Phía giường bát bộ rất tối, Diêu Hoàng đến gần mới thấy chiếc xe lăn nặng nề đặt cạnh giường, trên lưng ghế trống không, chẳng có gì cả.

Vương gia không cởi quần!

Nhận ra đêm nay Vương gia không có hứng thú về phương diện kia, Diêu Hoàng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đêm qua nàng có được niềm vui thú, nhưng nàng càng nhớ cơn đau lúc ban đầu, rất sợ lần nào cũng phải đau một trận trước đã.

Leo lên giường, chui vào trong chăn, Diêu Hoàng cũng học theo Vương gia nằm ngửa.

Khi hơi thở đã đều đặn trở lại, Diêu Hoàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.

Nàng khẽ hít hà, ngạc nhiên nói: "Vương gia dùng hương liệu tắm gội gì thế, thơm thật đấy."

Triệu Tụy: "..."

Hắn chẳng dùng gì cả, đó là mùi dầu thuốc xoa bóp còn sót lại, dù tắm rửa cũng không thể khử sạch hoàn toàn.

"Là Thanh Ải chuẩn bị, ta cũng không biết rõ là hương liệu gì."

Diêu Hoàng nhích lại gần, ôm lấy hắn như đêm qua, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá, còn làm tỉnh táo tinh thần hơn cả hoa lộ* của thiếp nữa."

*Hoa lộ: Nước hoa làm từ hoa, nước thơm.

Hoa lộ Vương phủ chuẩn bị tuy thơm nhưng cũng hơi nồng.

Triệu Tụy toàn thân căng cứng, không biết nàng chỉ đơn thuần khen mùi dầu thuốc thơm hay là mượn cớ mời gọi ân sủng.

Mặc dù Triệu Tụy không cho rằng nàng thật lòng thích viên phòng với hắn, nhưng nếu không có lý do gì, tại sao nàng lại ôm hắn như vậy?

"Không thích hoa lộ đang dùng sao?"

"Cũng được, giá mà mùi hương thanh nhã hơn chút nữa thì tốt."

Triệu Tụy: "Ngày mai nói với Liễu ma ma, trong phủ hẳn là còn loại hoa lộ khác, nếu không có thì bảo tiệm hương liệu đưa một lô hàng tới."

Diêu Hoàng tỏ ra hơi ngượng ngùng: "Thiếp mới gả vào đây, để một thời gian nữa hãy nói."

Trong lòng nàng ngượng ngùng, người cũng bất giác cựa quậy theo, cánh tay trái của Triệu Tụy bị nàng đè lên cảm giác như đang lăn nửa vòng trong đám bông gòn.

Cứng người một lát, Triệu Tụy nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông hắn.

Hắn chỉ không muốn Vương phi cử động lung tung chạm vào chỗ không nên chạm, nhưng Diêu Hoàng nào biết, còn tưởng Vương gia muốn nắm tay nàng.

Diêu Chấn Hổ là người thô kệch, La Kim Hoa cũng xuất thân là thôn nữ ở trấn nhỏ, lúc Diêu Hoàng còn nhỏ thường xuyên bắt gặp những cử chỉ thân mật như ôm ấp hay hôn môi của hai phu thê.

Huệ Vương lạnh lùng như vậy, ban ngày Diêu Hoàng không có cơ hội bồi đắp tình cảm với hắn, nay Vương gia khó khăn lắm mới chủ động, Diêu Hoàng lòng mềm nhũn, ôm Huệ Vương chặt hơn, vừa thẹn thùng vừa vui mừng khe khẽ gọi một tiếng "Vương gia".

Phu thê thân mật mới tốt chứ, Vương phủ mới càng giống nhà của nàng hơn.

Còn Triệu Tụy đã được người ta gọi là Vương gia suốt năm năm, lần đầu tiên biết chữ "gia" còn có thể uốn lượn mấy khúc như vậy.

Ý mời gọi ân sủng của Vương phi đã rất rõ ràng, Triệu Tụy không muốn làm nàng mất mặt, nhắm mắt nói: "Khát nước, nàng đi rót cho ta bát nước."

Diêu Hoàng: "..."

Hóa ra nắm tay chỉ là để sai bảo nàng?

Nàng bĩu môi, lại không dám oán trách gì, đành chấp nhận số phận xuống giường đi rót nước.

Không ngờ lúc nàng quay lại, trên xe lăn lại có thêm một chiếc trung khố*!

*Trung khố: Loại quần mặc bên trong, tương tự trung y là áo mặc bên trong.

Tay Diêu Hoàng run lên, tim cũng run theo, lại nữa sao?

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc