Từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, hình ảnh phu thê ân ái trong tưởng tượng của Diêu Hoàng chính là giống như phụ mẫu nàng. Có chuyện gì cũng có thể cùng nhau bàn bạc, chứ không phải một người quyết định, người kia chỉ biết làm theo.
Cho nên, khi nàng cảm thấy mình sắp không kìm được tiếng rên rĩ, nàng khẽ nhúc nhích cổ tay đang bị giữ chặt, thử thương lượng: "Vương gia, người có thể buông thiếp ra được không?"
Triệu Tụy khựng lại một chút: "Khó chịu?"
Diêu Hoàng xấu hổ muốn chết, chính vì hoàn toàn ngược lại nên mới không nhịn được.
Gương mặt nàng ửng hồng như ráng chiều lan tỏa, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ phản kháng, Triệu Tụy liền tiếp tục.
Ví như mãnh thú lay cây, cành non ngọn lá rung động tơi bời, chim oanh dừng chân nơi ấy cũng cất tiếng kêu kinh hoảng.
Tay Diêu Hoàng không thể cử động, chỉ đành vùi mặt vào gối: "Người đừng như vậy, bên ngoài nghe thấy mất."
Triệu Tụy lúc này mới hiểu nỗi e ngại của nàng.
Nhưng hắn thân là Vương gia, nửa năm qua có thể kiềm chế tính khí không trút giận lên người hầu bên cạnh đã hao hết kiên nhẫn. Lẽ nào đêm khuya cùng Vương phi cưới hỏi đàng hoàng làm chút chuyện còn phải lén lén lút lút để ý xem nha hoàn nghĩ sao?
Diêu Hoàng không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Triệu Tụy lại dấy lên một ngọn lửa giận vô cớ, cảnh này tình này, tất cả đều trút hết lên người Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng đáng thương, buổi sáng lúc nói chuyện riêng với A Cát còn nghĩ sau này phải chú ý, giờ đây lại thân bất do kỷ.
Khi cơn mây mưa dừng lại, cằm Huệ Vương tựa trên đỉnh đầu Diêu Hoàng, nàng hoàn toàn bị hắn ôm chặt trong lòng, sau lưng là cánh tay trái rắn chắc của hắn, trước người là bàn tay to lớn cuối cùng cũng thả lỏng của hắn. Theo nhịp thở phập phồng, Diêu Hoàng thậm chí có thể cảm nhận được lòng bàn tay hắn có những vết chai dày và cứng.
Nửa thân trên nóng như lò lửa, nửa thân dưới lại mát lạnh như sương.
Tim Diêu Hoàng đập thình thịch, đối với sáu đêm dài mỗi tháng sắp tới lại dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ. Huệ Vương về đêm quá đỗi uy mãnh, Diêu Hoàng lo rằng mình sẽ chịu không nổi.
Người này chắc chắn là ban ngày bị trói buộc trên xe lăn, nên mới dồn hết sức lực cả ngày lên người nàng!
Bỗng nhiên, bàn tay người kia áp lên má nàng.
Diêu Hoàng thót tim căng thẳng, rất sợ hắn lại bắt chước đêm qua làm thêm một lần nữa, nếu không sao còn chưa tách ra?
Triệu Tụy chạm phải một gương mặt nóng hổi ướt đẫm, đó là nước mắt còn sót lại của nàng.
Nghĩ đến bộ dạng khóc lóc sụt sùi của nàng, Triệu Tụy nhắc nhở: "Là nàng tự chuốc lấy."
Hắn muốn đi ngủ, nàng lại cứ đến trêu chọc, vậy thì đừng trách hắn không kiểm soát được.
Nếu không muốn khóc nữa, sau này cứ ngoan ngoãn một chút. Đến lúc cần phải viên phòng, hắn tự khắc sẽ thông cảm nàng tuổi còn nhỏ mà tiết chế lại.
Diêu Hoàng cắn môi, đúng là nàng tự chuốc lấy thật, vì không muốn làm thiếp cho Vương gia khác mà phải cố gắng quyến rũ hắn chọn mình.
"Thiếp biết, thiếp không trách Vương gia, khóc cũng không phải là không thích, Vương gia người đừng hiểu lầm."
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng "Ừm" không rõ ý vị của Huệ Vương, ngay sau đó người này liền dịch sang bên cạnh.
Diêu Hoàng tiếp tục dùng nội y lau sạch, thầm quyết định phải bảo phòng thêu làm mấy chiếc khăn mềm mại chuyên để dùng ban đêm, không thể cứ làm hỏng y phục lót của nàng mãi được.
Gọi nước xong, hai người chia nhau lau rửa, trở lại giường, Diêu Hoàng vẫn nhớ sự hiểu lầm vừa rồi của Vương gia, thế là lại ôm lấy hắn.
Không ngờ, vai Vương gia rộng rãi, cánh tay rắn chắc, ôm cũng thật dễ chịu.
Đã viên phòng thật sự, nàng chính là Vương phi thật sự, đường đường chính chính ra dáng nữ chủ nhân trong Vương phủ.
Triệu Tụy: "...Còn chưa ngủ?"
Đêm khuya tĩnh lặng, giọng Diêu Hoàng mềm mại: "Ngủ chứ, chỉ là muốn ôm người một lát. Ban ngày không dám nói chuyện với người, chỉ có lúc này mới cảm thấy người thực sự là phu quân của thiếp."
Triệu Tụy: "...Ta chỉ không quen trò chuyện phiếm. Nàng nếu có lời muốn nói với ta, bất cứ lúc nào cũng có thể mở lời, ta sẽ không phớt lờ nàng."
Diêu Hoàng cười: "Thiếp nhìn ra rồi, Vương gia trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra tính tình rất tốt."
Triệu Tụy lặng lẽ nhìn đỉnh trướng.
Tính tình tốt sao?
Hắn cũng từng có lúc hất thuốc đập bát, chỉ là nàng chưa thấy đó thôi, nếu không nàng cũng sẽ trở nên giống như đám người Thanh Ải, không bao giờ dám chủ động nói với hắn một lời nào.
Huệ Vương không nói nữa, trong lòng Diêu Hoàng canh cánh một chuyện quan trọng, hơn nữa phải xác định ngay đêm nay, ngày mai mới có thời gian chuẩn bị.
Nhân lúc đang thân mật thế này, Diêu Hoàng cọ cọ vào bờ vai rắn chắc của Huệ Vương: "Vương gia, nhà thường dân cưới gả có tục lại mặt sau ba ngày, các vị Vương gia thành thân có giữ tục này không?"
Hàng xóm láng giềng không có ai từng làm Vương phi, cũng không có quan viên Lễ bộ nào giảng giải cho nàng những điều này, Diêu Hoàng thực sự không biết rõ. Hơn nữa Huệ Vương đi lại bất tiện, Diêu Hoàng càng thêm lo lắng.
Triệu Tụy thầm nghĩ, giữ cũng được, không giữ cũng chẳng sao, hoàn toàn tùy thuộc vào việc các Vương gia có muốn hay không, hoặc gia tộc của thê tử có đáng để Vương gia ưu ái lễ ngộ hay không.
Sau khi chân bị phế, ngay cả những lần triệu kiến thường ngày của Phụ hoàng, mười lần Triệu Tụy cũng có thể từ chối đến chín, còn có gia tộc thê tử nào đủ khiến hắn phải trái lòng đến thăm chứ.
Thấy hắn im lặng không đáp, lòng Diêu Hoàng trùng xuống nhưng lại không thể trách người này. Trong Huệ Vương phủ đường đi đều bằng phẳng, một khi ra ngoài, xe lăn di chuyển tới lui quả thực phiền phức.
Dựa vào vai đối phương, Diêu Hoàng giả vờ thoải mái nói: "Không có đúng không, vậy cũng tốt, phụ mẫu thiếp đều là người thô kệch, thiếp còn sợ họ thất lễ làm mạo phạm Vương gia."
Triệu Tụy vẫn im lặng.
Diêu Hoàng tự biết mình đã nói lời làm Huệ Vương mất hứng, giả vờ ngáp một cái nói: "Ừm, không còn sớm nữa, ngủ thôi."
Nàng buông tay, xoay người vào trong nằm, đôi mắt mở to ngập tràn lo lắng. Không lại mặt, phụ mẫu không gặp được nàng, chắc chắn sẽ suy đoán lung tung không biết nàng ở Vương phủ sống có tốt không?
Triệu Tụy quả thực không muốn ra ngoài nhưng ngay cả việc tự mình đón dâu vốn có thể miễn hắn cũng không miễn, chính là để giữ đủ thể diện cho Vương phi, bù đắp cho sự lạnh nhạt với nàng trong phần lớn thời gian sau hôn lễ. Vậy thì hắn cũng không ngại đi cùng nàng trong nghi lễ cuối cùng này, hoàn toàn làm tròn các nghi thức rườm rà trước sau hôn lễ.
"Ta sẽ cùng nàng về lại mặt. Lễ vật lại mặt nàng cứ cùng Quách Xu bàn bạc lo liệu đi. Bao gồm cả việc giao thiệp xã giao sau này của Vương phủ với các nơi cũng đều do nàng quán xuyến, không cần hỏi ta."
Diêu Hoàng mừng rỡ quay người lại: "Thật sao? Ý thiếp là chuyện lại mặt..."
Triệu Tụy: "Ừm."
Diêu Hoàng quá đỗi vui mừng, nhào tới, nằm úp sấp trên ngực hắn, ôm chặt lấy hắn: "Vương gia tốt quá, thiếp còn tưởng người không muốn đi."
Triệu Tụy biết ngay, vẻ không quan tâm vừa rồi của nàng đều là giả vờ.
"Được rồi, ngủ đi."
Diêu Hoàng đang phấn khích, không buồn ngủ chút nào, lại dịch sang bên cạnh Huệ Vương, ôm lấy hắn nói: "Trời cũng mới tối chưa bao lâu, người thật sự buồn ngủ rồi sao?"
Trước kia nàng ngủ chung phòng với A Cát, có khi trò chuyện đến tận nửa đêm.
Triệu Tụy: "...Không ngủ thì sao?"
Diêu Hoàng: "Thiếp kể người nghe chuyện nhà thiếp nhé? Sân nhà thiếp người đã thấy rồi đó, còn không lớn bằng Minh An Đường, so với Vương phủ thì tất nhiên không thể sánh bằng, nhưng đặt trong số các quan lục phẩm ở kinh thành thì đã rất tốt rồi. Đặc biệt là những vị quan lục phẩm từ nơi khác thi đậu tới, nhiều người trẻ tuổi đều ở trong quan xá, căn bản không mua nổi nhà riêng."
"Các vị Bách hộ ngoại tỉnh trong quân doanh thì kém hơn, nhiều người ở thẳng trong quân doanh, bổng lộc gửi về cho phụ mẫu thê nhi ở quê nhà, hoặc mua nhà ở các trấn nhỏ, huyện nhỏ gần kinh thành."
"Phụ thân thiếp tốt số, may mắn sinh ra trong một gia đình người bản xứ ở kinh thành, nếu không ông ấy cũng không mua nổi nhà. Mẫu thân thiếp cũng tốt số, các cô nương ở trấn nhỏ khác chỉ có thể gả cho người xung quanh, còn mẫu thân thiếp lúc đi chợ phiên lại gặp được phụ thân thiếp đến trấn mua rượu uống, ha ha, hai người vừa gặp đã phải lòng nhau, không bao lâu sau mẫu thân thiếp đã trở thành phu nhân quan kinh thành mà người người trong trấn ngưỡng mộ."
Cho nên, đừng thấy Diêu Chấn Hổ không có gì nổi bật trong đám quan kinh thành, nhưng trong số các đồng liêu Bách hộ mà ông thường qua lại, gia cảnh Diêu gia thuộc hàng tốt nhất. Diêu Hoàng từ nhỏ đã sống trong sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cuộc sống trôi qua khá vừa ý. Chỉ có nhà của thượng cấp trực tiếp Lý Thiên hộ của Diêu Chấn Hổ là thỉnh thoảng đến làm khách mới ra vẻ ta đây một chút.
Diêu Hoàng thao thao bất tuyệt, kể xong chuyện phụ mẫu huynh trưởng lại bắt đầu kể chuyện bên nhà ngoại tổ phụ.
Nàng không nói những lời cần Triệu Tụy đáp lại, Triệu Tụy chỉ lắng nghe, cho đến khi Diêu Hoàng tự nói buồn ngủ, dựa sát vào hắn ngủ thiếp đi.
Đêm khuya chung giường mà ngủ, trời sáng người ngồi xe lăn kẻ đứng thẳng, khoảng cách tự nhiên kéo ra xa.
Huệ Vương ra tiền viện thay y phục rửa mặt, các đại nha hoàn vào hầu hạ Vương phi.
Đêm qua Bách Linh gác đêm, Diêu Hoàng vừa nhìn sang, vành tai Bách Linh đã đỏ ửng.
Thu dọn xong xuôi, Diêu Hoàng bảo những người khác ra ngoài trước, giữ riêng Bách Linh lại hỏi chuyện: "Lúc ngươi còn ở bên cạnh Quý phi nương nương, có từng gác đêm chưa?"
Bách Linh lắc đầu, gác đêm đều là việc của đại cung nữ.
Diêu Hoàng: "Vậy khi Hoàng thượng đến chỗ Quý phi, Quý phi có sắp xếp đại cung nữ gác đêm không?"
Bách Linh gật đầu, đương nhiên phải có, nếu không sẽ bị xem là hầu hạ không chu đáo.
Diêu Hoàng hiểu rồi, trong cung hay nhà quyền quý đều mặt dày, không sợ bị nha hoàn nghe thấy chuyện này.
Nếu đã là lệ thường, Diêu Hoàng cũng không muốn làm khác đi, tiếp tục hỏi Bách Linh: "Trong cung có đặt ra quy củ cho các đại cung nữ gác đêm không?"
Bách Linh hiểu ý Vương phi, quỳ xuống nói: "Vương phi yên tâm, bất kể là trong cung hay Vương phủ, bất kể là gác đêm hay thường ngày, phàm là chuyện của chủ tử, bọn nô tỳ đều không được phép bàn tán lung tung sau lưng. Nếu có người vi phạm, sẽ bị xử tội."
Diêu Hoàng: "Ta biết rồi, đứng lên đi."
Bách Linh dễ mến hơn Họa Mi nhiều, Diêu Hoàng bí mật giao cho nàng một nhiệm vụ nhỏ. Nếu sau này nghe thấy ai lén lút bàn tán chuyện phòng the của nàng và Vương gia, lập tức đến bẩm báo cho nàng.
Đợi Diêu Hoàng dẫn A Cát ra tiền viện, Họa Mi lập tức gọi Bách Linh sang một bên, tra hỏi: "Vương phi lại nói gì với ngươi?"
Bách Linh vốn thật thà, ở Dực Khôn cung thuộc hàng cung nữ nhị đẳng xếp cuối cùng, ngoài việc hầu hạ Đỗ Quý phi, những việc Họa Mi và những người khác sai bảo, Bách Linh cũng đều lẳng lặng làm.
Nàng sợ Họa Mi, cúi đầu nói: "Có lọn tóc chưa chải kỹ, Vương phi bảo ta sửa lại một chút."
Họa Mi căn bản không tin, cảnh cáo: "Đừng quên ai mới là chủ tử thật sự của ngươi. Nếu ngươi không an phận, nương nương có vô số cách để tìm người khác thay thế ngươi."
Bách Linh chỉ cúi đầu.
Họa Mi không có bằng chứng, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
.
Tiền viện, có lẽ thấy Vương phi rất thích mật vọng, sáng nay nhà bếp lại cắt một đĩa. Diêu Hoàng ăn rất ngon lành, ăn xong vẫn còn thòm thèm hỏi Huệ Vương: "Nếu người thật sự không thích, vậy thiếp ăn thoải mái nhé?"
Triệu Tụy: "Ăn đi, nhưng mật vọng ăn nhiều dễ sinh nhiệt, một ngày nhiều nhất chỉ nên ăn hai ba quả."
Diêu Hoàng: "Đĩa này là mấy quả cắt ra vậy?"
Triệu Tụy: "..."
Diêu Hoàng hiểu rồi, Huệ Vương điện hạ tôn quý đều trực tiếp ăn lát hoa quả do nhà bếp đưa tới, không biết một quả có thể cắt ra bao nhiêu.
"Lát nữa ta hỏi nhà bếp."
Sau bữa ăn, Triệu Tụy trở về Trúc Viện yên tĩnh của mình, Diêu Hoàng ngồi ở nhà chính, sai người đi gọi Cao nương tử ở nhà bếp tới.
Cao nương tử rất nhanh đã đến, tay xách một giỏ trái cây nhỏ tinh xảo, bên trong đựng bốn quả mật vọng vỏ nửa xanh nửa đỏ, mỗi quả đều to bằng bàn tay người lớn.
Diêu Hoàng lấy một quả ra, xoay một vòng xem xét, thử ấn nhẹ, vỏ liền hơi lõm xuống.
Nếu là đào hay mơ mà mềm đến mức này, hoặc là chín nẫu hoặc là đã hỏng.
Cao nương tử giải thích: "Mật vọng mềm thế này là vừa ngon, để thêm nữa sẽ hỏng."
Diêu Hoàng: "Trong phủ còn lại bao nhiêu quả?"
Cao nương tử: "Bốn quả này chuẩn bị cắt cho Vương gia và Vương phi dùng hôm nay, trong hầm băng còn lại mười bảy quả."
Hoàng thượng ban cho hai giỏ, vì tiệc cưới khách khứa không đông nên chỉ dùng hết hơn nửa giỏ.
Diêu Hoàng: "Trong hầm băng còn để được bao lâu?"
Cao nương tử: "Tuy nói để được năm sáu ngày nữa, nhưng loại quả này càng tươi ăn càng ngon."
Diêu Hoàng: "Ừm, ngày mai ta về lại mặt, chuẩn bị hai giỏ giống cái trong tay ngươi, mỗi giỏ để năm quả."
Vương gia không thích ăn, một mình nàng ăn mấy ngày liền sẽ ngán, vừa hay mang về cho phụ mẫu và nhà ngoại tổ phụ nếm thử mùi vị.
Cao nương tử nhận lệnh, lại nhắc nhở: "Loại quả này không dễ cắt, không bằng Vương phi cử một cô nương đến học thử, ngày mai về lại mặt cũng tiện hầu hạ."
Năm đại nha hoàn đang đứng bên cạnh Diêu Hoàng, nghe vậy mắt A Cát sáng lên, rất muốn nắm vững tay nghề này.
Diêu Hoàng lại nhìn Họa Mi, cười nói: "Ngươi thường hầu hạ bên cạnh nương nương, có biết cắt mật vọng không?"
Họa Mi lập tức đáp: "Đây đều là việc của nhà bếp, nô tỳ chưa từng học qua."
Diêu Hoàng: "Vậy thì tốt quá, ngươi đi theo Cao nương tử học đi, ngày mai sẽ dẫn ngươi ra ngoài."
Họa Mi vừa không muốn đi cắt hoa quả gì đó, lại vừa thở phào nhẹ nhõm vì Vương phi chịu trọng dụng nàng.
A Cát nhìn Vương phi đầy trông mong, nàng cũng muốn học. Vương phi đã nói, bảo nàng học nhiều xem nhiều, đây đều là những kỹ năng mà trước đây nàng chưa từng biết.
Diêu Hoàng cười nói: "Mấy người các ngươi cũng đi xem náo nhiệt đi, cắt xong các ngươi cùng Cao nương tử chia nhau ăn."
A Cát, Xuân Yến, Thu Thiền chưa từng nếm qua loại cống phẩm này lập tức chảy nước miếng.
Họa Mi hơi hất cằm, mật vọng thì có gì ghê gớm, lúc nàng còn ở bên cạnh Quý phi, năm nào cũng được chia cho mấy miếng!
Đáng tiếc ăn và cắt là hai chuyện khác nhau. Quả mật vọng này, gọt vỏ xong bên trong trơn tuồn tuột, mạnh tay quá thịt quả sẽ bị dập nát xấu xí, nhẹ tay quá quả sẽ tuột khỏi tay, rất đòi hỏi kỹ thuật.
Mặc dù Cao nương tử đã nhắc đi nhắc lại Họa Mi phải cẩn thận, Họa Mi vẫn bất cẩn cắt vào tay, chỉ khẽ một cái, ngón trỏ tay trái đã rỉ ra một vệt máu.
Xuân Yến, Thu Thiền sợ hãi lùi lại hai bước, Bách Linh có lòng tốt đến giúp.
A Cát nhìn chằm chằm chỗ thịt quả mật vọng dính máu, thầm nghĩ mình nhất định không ăn miếng này.
Họa Mi thấy rõ ràng, tức giận nói: "Ta bị thương rồi, A Cát ngươi tới cắt đi."
A Cát quả thực cũng ngứa ngáy muốn thử, nhưng tự mình muốn cắt và nghe người khác sai bảo là hai chuyện khác nhau, ít nhất Họa Mi không có tư cách đó.
Nàng cứng rắn đáp trả: "Vương phi bảo ngươi học, ngươi muốn đổi người thì đi thưa với Vương phi trước đã."
A Cát ở Diêu gia có mẫu thân và tỷ tỷ chăm sóc, lão gia thái thái thiếu gia cô nương cũng coi nàng như nửa con cháu trong nhà, chưa từng đánh mắng. Nhưng trong các nhà hàng xóm khác cũng có hạ nhân, A Cát từng tận mắt thấy có tiểu nha hoàn bị chủ nhân đánh đến da tróc thịt bong, biết rằng nha hoàn thật sự đều phải kính sợ chủ nhân. Họa Mi coi thường Vương phi như vậy, có chặt đứt tay cũng không đáng thương, huống chi chỉ là một vết cắt nông chảy máu!
Họa Mi định đi thật, vừa bước một bước đã nghe A Cát "lẩm bẩm": "Ta không tin cung nữ bên cạnh Quý phi lại vụng về như vậy, tám phần là ngươi muốn trốn việc, cố ý làm mình bị thương."
Họa Mi: "..."
Nàng không hề vụng về, càng không thể làm mất mặt Quý phi nương nương!
Bước chân xoay lại, Họa Mi cắn răng túm lấy quả trơn tuột kia, tiếp tục cắt.
Các đại nha hoàn đến nhà bếp, Diêu Hoàng sai người mời tổng quản Quách Xu tới, giao phó việc xới đất trồng lại vườn rau.
Vườn rau của Diêu gia đều do Diêu Chấn Hổ, Diêu Lân xới đất lên luống. Họ làm phía trước, La Kim Hoa tiện tay gieo xong hạt giống. Mấy khoảnh vườn rau nhỏ căn bản không cần Diêu Hoàng động tay giúp đỡ, cả nhà vừa làm vừa nói cười toàn là chuyện vui.
Đợi cây rau non mọc lên, những lúc ngứa tay Diêu Hoàng sẽ ra nhổ vài cây cỏ dại, coi như chơi đùa. Điều nàng thực sự thích là màu xanh tươi mơn mởn trong luống rau, là niềm vui được tự tay hái rau quả khi chúng chín tới. Nếu bắt nàng một mình làm hết từ cày đất đến nhổ cỏ, nàng lười chịu cái khổ này.
Do đó, nửa mẫu đất của Huệ Vương phủ, Diêu Hoàng chỉ cần động não động miệng, phần lớn việc nặng nhọc đều sẽ giao cho gia đinh trong phủ.
Quách Xu biết Vương gia đã đồng ý, lập tức vâng lời nhận việc. Xới đất, cày luống, gieo trồng đều rất đơn giản, chỉ có giàn nho là phải sai người đến nhà chuyên trồng nho để thuê người mua cây giống.
Có tiền có người, hành động của Vương phủ rất nhanh chóng. Buổi sáng đã xới toàn bộ nửa mẫu đất một lượt, cày xong luống, vun xong bờ. Đợi qua khoảng hơn một canh giờ nắng gắt nhất buổi chiều, cây nho giống cũng được đưa vào Vương phủ.
Diêu Hoàng dẫn A Cát đến vườn rau giám sát, chủ yếu là xem giàn nho được dựng thế nào. Diêu Hoàng thích ăn nho nhưng sân nhỏ Diêu gia không có chỗ trồng nho, năm nào cũng phải mua ở ngoài về ăn.
Vì vườn rau quá gần Trúc Viện nơi Huệ Vương ở ẩn, các gia đinh đã được Quách Xu dặn dò đều lặng lẽ làm việc, có thắc mắc cũng chạy đến bên quản sự, thì thầm trao đổi.
Sau một hồi bận rộn, Quách Xu đích thân dẫn những người này rời đi, để lại vườn rau ngăn nắp gọn gàng.
Diêu Hoàng liếc nhìn Trúc Viện, dẫn A Cát đi đường vòng về phía trước.
Mặt trời ngả về tây, Thanh Ải đẩy Huệ Vương ra khỏi Trúc Viện. Đi đến đường chính, Thanh Ải liếc nhìn phía vườn rau, lại nhìn gáy Vương gia không hề động đậy, cuối cùng vẫn không dám nói nhiều, đi thẳng về hướng Nam.
Các đại nha hoàn luân phiên nhau, tối nay Diêu Hoàng chỉ định Họa Mi gác đêm.
Tắt đèn, Diêu Hoàng liếc nhìn chiếc xe lăn trống không, lên giường xong tiếp tục lại gần Huệ Vương, tán gẫu: "Vườn rau trồng xong rồi, lúc Vương gia qua đây có ghé xem không?"
Triệu Tụy: "Chưa."
Diêu Hoàng: "Vậy sáng mai thiếp cùng người đi xem nhé? Cây nho giống đã leo gần tới đỉnh giàn rồi, xanh mơn mởn rất đẹp mắt."
Triệu Tụy vẫn giữ thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Ngày mai phải về lại mặt, Diêu Hoàng cần dưỡng đủ tinh thần, không quấn lấy Huệ Vương nói nhiều nữa, ôm một cái rồi mỗi người tự ngủ.
Gian bên cạnh, Họa Mi đang trải đệm nằm dưới đất vểnh tai nghe ngóng hồi lâu, xác định Vương gia và Vương phi không cần nàng hầu hạ. Họa Mi nghĩ đến đôi chân của Huệ Vương, cũng nhớ lại thân hình cao ráo thẳng tắp của Huệ Vương khi xưa đến Dực Khôn cung thỉnh an, đó là giấc mộng mà biết bao cung nữ dám mơ nhưng không dám nhắc tới.
Chân bị phế rồi, có lẽ một số chuyện cũng lực bất tòng tâm rồi chăng?
Nếu Huệ Vương vẫn còn lành lặn, nàng chắc chắn sẽ ghen tị với số mệnh tốt của Diêu Hoàng. Giờ đây Huệ Vương cũng giống như quả mật vọng hỏng một nửa, lòng Họa Mi cũng bình tĩnh lại.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.