Tiết trời cuối tháng Tư, bình minh tới sớm. Sau bữa điểm tâm, nắng mai chan hòa, ấm áp dịu dàng, chính là khoảnh khắc dễ chịu nhất buổi sớm mai, muộn hơn một chút là nắng lên gay gắt.
Như lời hẹn tối qua, Diêu Hoàng đẩy xe lăn đưa Huệ Vương đi qua tiền trạch, tới hậu hoa viên.
Việc bài trí cảnh sắc hoa viên chú trọng tạo nên những lối đi quanh co dẫn tới nơi tĩnh lặng. Hai bên con đường đá phiến dài tăm tắp trồng đủ loại cây hoa và cây cảnh: cây phong thanh thoát mỹ lệ, hòe vuốt rồng cành nhánh xù xì, cây ngọc lan, hồng mai đã qua mùa hoa, hải đường vẫn còn vương sắc phấn, cây quế cổ thụ thu sang mới trổ bông...
Diêu Hoàng thường ngày chỉ thấy dương liễu, đào, hòe, nhiều loại cây chỉ mới nghe tên. Hôm qua dạo vườn đơn thuần là ngắm cảnh cho biết sự mới lạ, giờ đây đi cùng chủ nhân khu vườn, hễ thấy cây nào không biết, nàng liền dừng lại hỏi: "Vương gia, đây là cây gì?"
Triệu Tụy liếc mắt nhìn rồi đáp tên. Cứ thế nhiều lần, chẳng cần Diêu Hoàng mở lời, hễ xe lăn dừng lại, ngón tay nàng trỏ về hướng nào, Triệu Tụy liền đọc thẳng tên cây đó.
Đi ngang qua ao nước, Diêu Hoàng chỉ vào đám dây leo xanh biếc đang lan dài một đoạn ven bờ.
Triệu Tụy đáp: "Nghênh xuân."
Huệ Vương gia dường như nhận biết tất cả mọi loại cây. Ban đầu, Diêu Hoàng chỉ thấy khâm phục nhưng dần dần lại nảy ý nghịch ngợm. Nhân lúc đi phía sau xe lăn, nàng đưa mắt tìm kiếm dưới mặt đất, quanh quẩn gần những gốc danh hoa, danh thụ.
Xe lăn lại dừng, Triệu Tụy đảo mắt nhìn quanh, thấy chỉ còn một cái cây ngân hạnh ở khá xa là chưa nói tới, liền cất tiếng: "Ngân hạnh."
Phía sau vọng lại tiếng cười trong trẻo. Triệu Tụy vừa định quay đầu lại thì Vương phi mặc váy đỏ đã bước vào vạt cỏ bên cạnh, chỉ vào một cây cỏ dại ẩn mình sau bụi cây đang nở mấy bông hoa nhỏ màu vàng non, hỏi hắn: "Vương gia, đây là?"
Triệu Tụy nhìn chăm chú cây cỏ dại ấy. Nét mặt Diêu Hoàng vừa nghiêm túc vừa mong đợi nhìn hắn.
Cách đó mấy trượng, Thanh Ải phải rướn dài cổ mới thấy được cây cỏ dại mà Vương phi đang chỉ, mặt hắn lộ vẻ bực bội: Chết tiệt, tên làm vườn lười biếng nào không nhổ cây bồ công anh này!
A Cát lấy làm lạ hỏi: "Ngươi hoảng hốt cái gì?"
Thanh Ải liếc nàng một cái, không muốn làm mất mặt Vương gia nhà mình, đành cố giữ vẻ bình tĩnh.
Phía trước, Triệu Tụy trầm mặc trong giây lát, đoạn đáp: "Là hoa dại."
Diêu Hoàng bật cười: "Cuối cùng cũng đến lượt thiếp làm thầy của Vương gia một lần rồi. Đây đúng là hoa dại nhưng hoa dại cũng có tên chứ. Loài này gọi là bồ công anh, sau khi hoa tàn sẽ kết thành một túm bông trắng muốt, gió thổi là bay lả tả giữa không trung, trẻ con nhà thường dân rất thích thổi chơi."
Triệu Tụy lại đưa mắt nhìn kỹ hình dáng lá cây bồ công anh.
Diêu Hoàng quay lại đường mòn, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.
Phía sau, khi Thanh Ải đi ngang qua chỗ đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cây bồ công anh, không biết nên nhổ đi hay giữ lại. Nhổ đi thì sợ Vương phi không vui, mà giữ lại thì sợ Vương gia vì chuyện vừa rồi không đáp được tên hoa mà nhìn nó thấy chướng mắt.
A Cát thấy vẻ mặt đầy phiền muộn của hắn, bèn hỏi: "Hoa này có gì không tốt sao?"
Thanh Ải đáp: "Hoa viên mỗi ngày đều có người tuần tra, ít nhất hai bên đường chính không được phép mọc cỏ dại."
A Cát kinh ngạc nhìn quanh, quả nhiên, ngoài cây bồ công anh này ra, những nơi khác đều là các bụi cây được cắt tỉa cẩn thận, ngay cả thảm cỏ cũng là một loại cỏ duy nhất được trải đều tăm tắp.
"Nhưng hoa này đẹp lắm, Vương phi thích nhất là hoa màu vàng đấy." A Cát thì thầm.
Lòng Thanh Ải càng thêm sầu não. Kể từ ngày Vương phi về phủ, hắn và Phi Tuyền mỗi lần đến Minh An Đường đều mấy phen nơm nớp lo sợ. Vương phi chỗ nào cũng tốt nhưng có phần thiếu thận trọng, nhiều lời nàng nói với Vương gia chẳng khác nào vuốt râu hùm.
Tạm thời ghi nhớ vị trí cây bồ công anh, Thanh Ải dẫn A Cát tiếp tục theo sau.
Đi qua rừng trúc liền tới thái phố.
Vì mô phỏng cảnh nhà nông nên khu này không có đường lát đá phiến mà toàn là đường đất, may mà cũng khá bằng phẳng, rắn chắc.
Hạt giống mới gieo còn chưa nứt đất nảy mầm, chỉ có dây khoai lang và giàn nho mới trồng là xanh non mơn mởn.
Mấy dây khoai lang bé nhỏ chẳng có gì đáng ngắm, Diêu Hoàng đẩy thẳng Huệ Vương tới dưới giàn nho. Lá nho xanh non được ánh nắng chiếu rọi trông thật trong suốt. Những búp lá non trên cùng mảnh mai, uốn lượn, có cái đã leo bám lên giàn phía trên, có cái còn lơ lửng giữa không trung, nhưng đầu ngọn đều vươn thẳng về phía trước, có lẽ sáng mai đến xem thì đã bám được vào giàn rồi.
Diêu Hoàng thấy Vương gia bị một búp lá non thu hút ánh nhìn, liền dừng bước, đợi hắn thu lại tầm mắt rồi mới chậm rãi đẩy xe đi tiếp, vừa đi vừa hỏi: "Vương gia thích ăn nho xanh hay nho tím hơn?"
Triệu Tụy đáp: "Loại nào cũng được."
Diêu Hoàng cười nói: "Thiếp thích ăn loại màu tím hơn nhưng vẫn trồng một giàn tím, một giàn xanh. Đến mùa, chúng ta đổi cho nhau nếm thử, ăn không hết còn có thể phơi thành nho khô."
Ra khỏi thái phố, Diêu Hoàng vẫn chưa thấy thỏa mãn, quả thực hoa viên buổi sớm mai mang một vẻ tĩnh lặng và tràn đầy sức sống riêng biệt, chỉ tùy ý dạo bước cũng khiến lòng người thư thái, sảng khoái.
"Vương gia đi dạo cùng thiếp thêm chút nữa đi, dù sao giờ Tỵ chúng ta mới khởi hành, vẫn còn sớm." Nàng muốn gặp lại song thân nhưng nếu về nhà quá sớm, nàng thì vui mừng nhưng Vương gia phải ở lại trong căn nhà vừa xa lạ vừa chật hẹp của nhạc phụ, e rằng sẽ rất buồn tẻ, khó chịu.
Ba lần xoa bóp mỗi ngày của Triệu Tụy đều có giờ giấc cố định, từ khi định ra đến nay chưa từng thay đổi.
Hoa viên rất rộng lớn, hắn không muốn làm Vương phi mất hứng, chỉ đáp: "Có thể dạo thêm hai khắc nữa."
Diêu Hoàng nhẩm tính: "Vậy thiếp đi nhanh một chút, chắc là vừa kịp dạo hết một vòng lớn quanh vườn."
Nàng không còn dừng lại mất thời gian để nhận biết các loại cây ven đường nữa, chỉ đơn thuần dạo bước. Tốc độ nhanh hơn, bản thân nàng không cảm thấy gì khác biệt, nhưng Triệu Tụy ngồi trên xe lăn lại cảm nhận được một làn gió mát lành thổi tới, mang theo hơi thở của đất ẩm cỏ cây, quyện lẫn hương thơm của mẫu đơn và thược dược.
Khi hai người dạo đến phía tây hoa viên, trước mặt hiện ra một hồ nước trong veo, sóng gợn lăn tăn dưới nắng. Ánh mặt trời phản chiếu quá rực rỡ, khiến cả hai cùng lúc phải nghiêng đầu tránh đi. Tầm nhìn thoáng đãng, gió cũng thổi mạnh hơn một chút, vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Diêu Hoàng chỉ tay về tòa điện vũ giữa hồ: "Vương gia, nơi đó có thể ở được không?"
Triệu Tụy: "Ừ."
Diêu Hoàng vui vẻ nói: "Vậy mùa hè đến, thiếp có thể dọn qua đó ở không? Bên này chắc chắn sẽ mát mẻ lắm."
Triệu Tụy: "Được."
Diêu Hoàng tâm trạng vui vẻ, bất giác ngâm nga một khúc hát quen.
Triệu Tụy: "..." Vương phi của hắn dung mạo xinh đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào dễ nghe, nhưng giai điệu nàng hát quả thực khó mà khen cho được.
Nén nhịn một hồi, cuối cùng hắn đành chủ động gợi chuyện: "Nàng học khúc hát này từ ai thế?"
Diêu Hoàng bất giác cảm động. Mấy hôm nay toàn là nàng cố gắng tìm chuyện để nói, còn Vương gia thì cứ lạnh nhạt chẳng buồn đáp lại. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng chịu chủ động trò chuyện với nàng rồi! "Mẫu thân thiếp và Ngô thẩm đều biết vài khúc hát dân gian, nghe nhiều nên thiếp cũng hát theo được thôi."
Triệu Tụy hỏi: "Ở nhà nàng cũng thường hát vậy sao?"
Diêu Hoàng đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là những lúc tâm trạng vui vẻ thì bất giác lại ngâm nga thôi. Thế nào, Vương gia thấy thiếp hát có hay không?"
Triệu Tụy: "...Ừ." Hắn dù sao cũng không nỡ dội gáo nước lạnh vào Vương phi của mình khi nàng đang vui vẻ như vậy.
Được khen, Diêu Hoàng lại vui vẻ khe khẽ hát tiếp.
Hoa viên tĩnh lặng, dù giọng Diêu Hoàng không lớn nhưng Thanh Ải và A Cát đi theo sau vẫn nghe thấy rõ. Thanh Ải lại đưa ánh mắt phức tạp nhìn sang A Cát. Không ngờ A Cát cũng khe khẽ hát theo, đúng giai điệu mà Vương phi nhà nàng đang hát.
Thanh Ải: "..."
Khi trở lại trước nguyệt môn nối liền tiền trạch và hoa viên, cũng là lúc Vương gia đã hoàn thành lời hứa đi dạo một vòng cùng Vương phi. Thanh Ải, lần này hiếm hoi không đợi Vương gia ra lệnh, đã lấy hết can đảm bước nhanh tới trước, nói với Diêu Hoàng: "Xin Vương phi về nghỉ ngơi, nô tài đưa Vương gia về Trúc Viện."
Diêu Hoàng nhìn gương mặt nghiêng của Huệ Vương: "Hay để thiếp tiễn Vương gia thêm vài bước nữa?"
Triệu Tụy: "Không cần."
Diêu Hoàng đành nhường tay đẩy xe lăn lại cho Thanh Ải.
Thanh Ải lặng lẽ đẩy Vương gia đi, khi đến chỗ cây bồ công anh mọc lúc trước, hắn dừng lại xin chỉ thị: "Vương gia, cây cỏ dại này...?"
Triệu Tụy: "Cứ để đó."
.
Lễ lại mặt đã được hạ nhân chuẩn bị từ trước, chất lên một cỗ xe ngựa riêng. Giờ khởi hành vừa điểm, Thanh Ải và Phi Tuyền cũng đưa Huệ Vương tới Minh An Đường.
Vương gia và Vương phi mỗi người một bộ y phục màu đỏ thắm vui mừng. Cả hai đều sở hữu làn da trắng trẻo, nhưng Triệu Tụy lại mang vẻ xanh xao bệnh tật của người quanh năm ít thấy ánh mặt trời, còn nàng Diêu Hoàng thì gương mặt rạng rỡ tươi tắn, đẹp đến nao lòng.
Lên xe rồi, Triệu Tụy vẫn trầm mặc như mọi khi. Lạ thay, Diêu Hoàng cũng ngồi im thật ngay ngắn, mắt nhìn xuống, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ Huệ Vương phủ ở phía tây Hoàng thành đến ngõ Trường Thọ phía đông nam kinh thành là một quãng đường khá xa. Diêu Hoàng kìm nén lòng mình suốt cả chặng đường, mãi đến khi sắp tới nơi mới ngập ngừng nhìn về phía Huệ Vương, muốn nói lại thôi.
Triệu Tụy cất tiếng: "Có lời gì cứ nói thẳng."
Diêu Hoàng lo lắng nói: "Thiếp chỉ sợ... sợ ở nhà tiếp đãi không được chu đáo, sẽ làm Vương gia không vui." Người trong Vương phủ hầu hạ Vương gia bao năm còn phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ làm phật ý hắn. Còn phụ mẫu, huynh trưởng nhà nàng đều là người ăn nói hành xử có phần thô kệch, bảo sao nàng không căng thẳng cho được?
Triệu Tụy đáp: "Ta không dễ tức giận đến thế."
Diêu Hoàng chìa ngón út về phía hắn: "Chính miệng người nói đấy. Chúng ta ngoéo tay được không?"
Triệu Tụy liếc nhìn ngón tay út đang chìa riêng ra của nàng, quay đầu đi, tỏ vẻ chẳng thèm bận tâm đến trò trẻ con đó.
Dù đầu hắn đã quay đi nhưng bàn tay vẫn đặt yên trên đùi, Diêu Hoàng bèn chủ động cầm lấy ngón út tay trái của hắn, móc vào ngón tay mình, khẽ lắc lắc rồi nói: "Đã hứa rồi đấy. Dù cho người có tức giận cũng phải giả vờ như không có chuyện gì, đợi khi chúng ta về phủ rồi, Vương gia có thể trút giận lên người thiếp, người muốn phạt thế nào cũng được."
Triệu Tụy: "..."
Bên ngoài xe, Trương Nhạc sai hai thị vệ đi trước mở đường, trừng mắt ra hiệu cho đám đông hàng xóm hiếu kỳ trong ngõ Trường Thọ đang định tụ tập xem náo nhiệt phải lùi hết vào nhà, chỉ còn lại mấy người nhà họ Diêu đứng đợi sẵn trước cửa để cung kính nghênh đón.
Xe ngựa vừa dừng hẳn, nhân lúc cửa xe chưa mở, Diêu Hoàng vịn vào một bên thành xe lăn, thừa dịp Huệ Vương không phòng bị, nàng bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai hắn, rồi ghé sát thì thầm: "Cho người chút lợi lộc trước đấy, lát nữa Vương gia đừng có trở mặt không nhận."
Triệu Tụy: "..."
Diêu Hoàng mỉm cười với hắn rồi cúi xuống tháo chốt cố định xe lăn.
Cửa xe mở ra, một tấm ván gỗ được đặt xuống. Dưới ánh mắt kinh ngạc như lần đầu được trông thấy của Diêu Chấn Hổ và mọi người, Diêu Hoàng cùng Thanh Ải phối hợp nhịp nhàng đẩy xe lăn xuống khỏi xe ngựa.
Trong lúc người nhà họ Diêu còn đang rụt rè tiến lên hành lễ, Diêu Hoàng đã nhìn về phía ngưỡng cửa chính nhà mình, rồi quay người dặn dò Thanh Ải: "Đặt tấm ván gỗ kia bắc ngang qua ngưỡng cửa."
Thanh Ải nhanh trí hiểu ngay, hắn bảo Phi Tuyền giữ lấy xe lăn, còn mình thì nhấc tấm ván gỗ dài đến, đặt cho phần giữa ván gác lên ngưỡng cửa, một đầu chạm xuống mặt đất bên ngoài. Như vậy, xe lăn của Huệ Vương có thể đi qua tấm ván để vào nhà, giữ được thể diện cho Vương gia hơn là phải để người khiêng qua.
Diêu phủ khá nhỏ, chỉ cần đi qua hai ngưỡng cửa - cổng chính và cửa nam nhà chính - là Huệ Vương đã được đẩy đến ngồi ở vị trí chủ tọa trong gian nhà.
Mấy thị vệ kẻ khiêng người vác dỡ lễ lại mặt từ cỗ xe ngựa thứ hai xuống, đứng đợi trong sân để bàn giao.
Triệu Tụy nhìn ra ngoài sân, sau đó nói với phu phụ Diêu Chấn Hổ: "Chỉ là chút lễ mọn, xin nhạc phụ, nhạc mẫu vui lòng nhận cho."
Diêu Chấn Hổ vốn trời sinh giọng nói oang oang, càng căng thẳng lại càng quên hạ giọng xuống: "Vương gia khách khí rồi! Người hạ cố ghé thăm tệ xá đã là vinh hạnh cho chúng ta lắm rồi, còn mang lễ vật đến hay không nào có quan trọng."
La Kim Hoa vội giật tay áo ông, ngượng nghịu nói: "Vương gia, lão gia nhà ta vốn là kẻ thô lỗ, xin người đừng chấp nhặt ông ấy."
Triệu Tụy chỉ khẽ mỉm cười. Hắn từng cầm quân đánh trận, người thô lỗ hơn Diêu Chấn Hổ cũng đã từng gặp qua.
Sau màn chào hỏi đơn giản, Diêu Hoàng đứng ra thu xếp: "Đại ca, huynh tìm một gian phòng trống để thu nhận lễ vật đi, rồi mời các vị thị vệ đến phòng gác cổng nghỉ ngơi."
Diêu Lân như được đại xá, vội vàng đi ra ngoài.
Diêu Hoàng lại chỉ vào hai giỏ trái cây trong tay Họa Mi, giới thiệu với phụ mẫu: "Đây là mật vọng, cống phẩm từ Giao Châu được Hoàng thượng ban thưởng cho Vương gia, rất ngọt. Vương gia cố ý bảo con mang về hai giỏ, một giỏ cho nhà mình, một giỏ biếu ngoại tổ phụ. Trái này không để lâu được, chiều nay phụ mẫu nhờ ca ca mang sang biếu ông bà luôn nhé, dặn mọi người ăn hết trong hôm nay kẻo để hư."
La Kim Hoa vội kéo tay phu quân cùng nói lời cảm tạ.
Diêu Hoàng cười nói: "Vương gia không thích những lễ nghi rườm ra, phụ mẫu đừng khách sáo nữa. Họa Mi, ngươi lui xuống nhà bếp trước đi, đợi đến cuối bữa thì gọt hai trái mang lên đây."
Họa Mi vâng dạ hành lễ rồi lui ra. Chỉ đến khi bước ra khỏi gian nhà chính, đáy mắt nàng mới thoáng hiện một nét u buồn.
Vốn khởi hành đã muộn, đường đi lại xa, lúc này hàng xóm láng giềng có lẽ đã dùng xong bữa trưa rồi. Diêu Hoàng quay sang hỏi mẫu thân: "Nương, cơm nước đã chuẩn bị xong cả chưa?"
La Kim Hoa đáp: "Cũng gần xong rồi, chỉ còn vài món cần xào nóng, một lát nữa là xong ngay thôi."
Diêu Hoàng nói: "Vậy thì dọn món lên, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
La Kim Hoa nghe vậy liền đi vào nhà bếp.
Vì Vương gia và Vương phi đến nhà, La Kim Hoa đã đặc biệt tới một tửu lâu lớn trong kinh thành mời hai vị đầu bếp danh tiếng về nấu tiệc. Ngày thường, những đầu bếp như vậy chỉ nhận lời mời của các phủ đệ huân quý vọng tộc, nhưng vừa nghe nói con rể lại mặt của Diêu gia chính là Huệ Vương điện hạ, tửu lâu không những không nhận tiền công mà còn tự mang theo cả rượu ngon và nguyên liệu nấu nướng. La Kim Hoa áy náy vô cùng, cố nài ép trả tiền, cuối cùng tửu lâu mới miễn cưỡng nhận lấy vài lạng bạc.
Món nguội được dọn lên trước. Diêu Hoàng vừa nhìn cách bày biện đã nghi hoặc hỏi: "Đây là Ngô thẩm làm?"
La Kim Hoa còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu cho nữ nhi thì Diêu Chấn Hổ đã cười hề hề nói: "Nào có! Nương con đặc biệt đến tận Vọng Tiên Lâu mời đầu bếp giỏi về đấy. Tay nghề của Ngô thẩm e là không vừa miệng Vương gia được."
Triệu Tụy nói: "Vậy đã phiền nhạc phụ, nhạc mẫu tốn kém rồi."
Diêu Chấn Hổ xua tay: "Không tốn kém, không hề tốn kém! Tửu lâu biết là nấu tiệc đãi Vương gia nên không lấy nhiều bạc của nhà ta."
La Kim Hoa: "..."
Diêu Hoàng: "...Được rồi, mọi người ăn đi."
Diêu Chấn Hổ vốn thích uống rượu, món ngon bày ra trước mắt càng khiến ông muốn uống. Hơn nữa, có nhà nào đãi con rể mà lại không mời rượu? Bất chấp lời phu nhân dặn dò năm lần bảy lượt trước đó, Diêu Chấn Hổ vẫn dè dặt hỏi: "Vương gia... có uống rượu không?"
La Kim Hoa liền giẫm mạnh một cái lên mũi giày của ông. Diêu Chấn Hổ mặt không hề biến sắc, vẫn ánh mắt mong chờ nhìn về phía con rể.
Triệu Tụy đáp: "Có thể nhấp môi vài chén."
Nghe vậy, Diêu Chấn Hổ cười toe toét, cũng chẳng buồn sai nha hoàn, tự mình chạy vào trong phòng bê ra một vò rượu quý mà ông cất giữ bấy lâu.
Trong nhà không có loại chén nhỏ uống rượu, ông bèn rót thẳng cho con rể Vương gia một bát đầy tới bảy phần.
Diêu Hoàng trừng mắt nhìn phụ thân, vừa định lên tiếng can ngăn thì hai tay Triệu Tụy đã nâng chiếc bát lớn lên, hướng về phía Diêu Chấn Hổ nói: "Xin kính nhạc phụ một bát." Dứt lời, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch bát rượu.
Diêu Chấn Hổ trầm trồ khen "Hay!", rồi cũng nâng bát của mình lên uống cạn. Diêu Lân thấy vậy cũng không chịu thua kém, uống cạn bát rượu của mình.
Diêu Chấn Hổ định rót thêm rượu thì mới phát hiện vò rượu đặt dưới đất đã bị La Kim Hoa dùng chân kẹp lấy, giấu dưới vạt váy của bà từ lúc nào không hay.
La Kim Hoa chẳng thèm nhìn phu quân, thấy vị con rể Vương gia có vẻ không mấy hứng thú với các món sơn hào hải vị trên bàn, bà có phần ngượng ngùng nói: "Vương gia, ta vốn không khéo chuyện bếp núc, chỉ có mấy món mì sợi là tạm được. Vừa hay cải xanh trong vườn nhà đang non, nên ta có hấp một nồi bánh bao nhân cải, là món mà Vương phi thích ăn nhất. Cơm trắng cũng có sẵn, không biết Vương gia muốn dùng món nào?"
Tuy đã mời đầu bếp giỏi nhưng La Kim Hoa lại nghĩ có lẽ Vương gia đã dùng chán cao lương mỹ vị rồi, nên bà vẫn tự tay làm món bánh bao sở trường của mình, coi như để đổi vị cho con rể.
Triệu Tụy liếc nhìn Diêu Hoàng một cái, đáp: "Vậy thì bánh bao đi."
La Kim Hoa vội gọi Xảo Nương đang đứng chờ ngoài cửa vào bưng bánh bao lên.
Vì trên bàn đã bày la liệt các món ăn nên Xảo Nương bưng thẳng một khay gồm mấy chiếc bát lớn vào. Trong mỗi bát đều đặt hai chiếc bánh bao bột trắng, to bằng nắm tay người lớn. Bát đầu tiên được đặt xuống trước mặt Vương gia, bát thứ hai đưa cho Vương phi. Bánh bao vừa mới ra lò còn bốc hơi nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm phức của nhân bánh.
Triệu Tụy cúi mắt nhìn chiếc bánh bao trong bát. Diêu Hoàng thầm nghĩ, Vương gia mỗi bữa chỉ ăn có nửa bát cơm, hai cái bánh bao to thế này e là sẽ quá sức với hắn? Nghĩ vậy, nàng chủ động gắp một chiếc bánh bao trong bát của hắn ra, đặt tạm lên mép đĩa thức ăn nguội bên cạnh, rồi cười nói: "Vương gia cứ nếm thử hương vị trước, nếu thấy hợp khẩu vị thì hãy ăn chiếc thứ hai."
Triệu Tụy khẽ gật đầu, làm như không thấy hành động của Diêu Chấn Hổ ngồi bên cạnh. Ông đang định đưa tay bốc bánh bao thì bị La Kim Hoa kịp thời ngăn lại. Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng vỏ bánh nếm thử trước. Vỏ bánh mỏng mà lại khá dai, lớp bột bên trong thấm đẫm nước cốt từ nhân, thơm mà không hề béo ngậy. Đã bắt đầu ăn thì không có lý nào lại bỏ dở. Triệu Tụy vừa đáp lại vài câu chuyện phiếm của nhạc phụ, vừa từ tốn ăn hết chiếc bánh bao. Quả là Vương gia điện hạ, rất chú trọng lễ nghi, ngay cả khi ăn bánh bao cũng vô cùng tao nhã. Hắn ăn xong, trong bát sạch trơn không còn sót lại một mẩu vụn nhân nào.
Bản thân Diêu Hoàng một bữa có thể ăn hết ba cái bánh bao như thế này. Thấy Vương gia đã ăn hết, nàng dùng một đôi đũa sạch khác, gắp chiếc bánh đã đặt ra lúc nãy, đưa mắt nhìn hắn như dò hỏi. Triệu Tụy hơi do dự một thoáng, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
La Kim Hoa thấy vậy rất vui mừng, xem ra Vương gia rất hài lòng với tay nghề của bà, món bánh bao này hắn còn ăn nhiều hơn cả những món sơn hào hải vị kia.
Sau bữa cơm, Triệu Tụy chủ động hỏi han Diêu Lân về chuyện học hành, cuối cùng cũng tạo cơ hội cho hai mẫu nữ Diêu Hoàng lui vào tây sương phòng để nói những lời tâm sự riêng tư.
Điều La Kim Hoa canh cánh trong lòng nhất chính là: "Vương gia... về phương diện kia... có được không?" Chân có tàn phế cũng không sao, nếu để nữ nhi bảo bối của bà phải sống cảnh chăn đơn gối chiếc cả đời thì thật quá khổ sở!
Bị hỏi thẳng thừng như vậy, hai má Diêu Hoàng đỏ bừng lên, nàng quay mặt đi, lí nhí: "Đâu chỉ là được, con… con sắp chịu không nổi chàng rồi đây."
La Kim Hoa nghe vậy thì trợn tròn cả mắt!
Diêu Hoàng vội nói: "Thôi thôi, không nhắc chuyện này nữa. Con vội về nhà là muốn báo cho phụ mẫu biết, con ở Vương phủ sống rất tốt." Nàng kể cho mẫu thân nghe về hoa viên rộng lớn trong phủ, về việc Vương gia đã giao hết mọi quyền hành trong phủ cho nàng quản, sau này mọi việc lớn nhỏ trên dưới, trong ngoài Vương phủ về cơ bản đều do một tay nàng lo liệu.
La Kim Hoa nghe xong trước thì vui mừng nhưng sau lại thở dài: "Tốt thì tốt thật, nhưng như vậy chẳng phải Vương gia định cứ thế mà sống qua ngày hay sao? Tuổi còn trẻ thế kia, cứ tự nhốt mình mãi như vậy sao được."
Đã thành con rể trong nhà, hắn lại tuấn tú, tính tình xem ra cũng ôn hòa, La Kim Hoa bất giác đã coi Huệ Vương như một nửa nhi tử mà thương cảm, dù rằng có lẽ người ta chẳng hề cần đến sự thương cảm ấy.
Diêu Hoàng không đáp lời. Đồng cảm thì có đồng cảm nhưng nàng cũng chẳng biết phải làm sao.
La Kim Hoa nghĩ ngợi một lát rồi dặn dò: "Có chuyện này ta phải nói trước, chúng ta ai cũng mong Vương gia có thể phấn chấn trở lại. Nhưng con đừng tự cho mình là thông minh, rồi đi giảng giải mấy đạo lý lớn lao gì với nó. Người ta đọc sách nhiều như vậy, đạo lý hiểu còn nhiều hơn con, nhưng biết và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Diêu Hoàng đáp: "Con biết mà nương. Vương gia gặp chuyện cũng đã hơn một năm nay, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi rồi cả các vị Vương gia khác chắc chắn đều đã đến an ủi, dùng đủ mọi lời lẽ khuyên giải chàng rồi. Con bây giờ có nói thêm thì cũng chỉ là những lời Vương gia đã nghe đến phát chán, thà không nhắc đến còn hơn."
Hai mẫu nữ cứ thế thì thầm to nhỏ khoảng chừng hai khắc đồng hồ. Diêu Hoàng sợ phụ thân và huynh trưởng ăn nói vụng về, không biết đối đáp với Vương gia ra sao, nên dù lòng còn chưa muốn rời cũng đành phải bước ra ngoài.
Vừa ra đến sân thì thấy Diêu Lân đang múa thương.
Vừa thấy muội muội bước ra, mặt Diêu Lân lộ rõ vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Vừa ăn no căng bụng xong, phụ thân hắn lại cứ một hai bắt hắn phải múa vài đường thương pháp cho Vương gia xem để xin được chỉ giáo. Trời thì nắng, bụng thì tức, hắn có khổ không cơ chứ!
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.