Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 13: “Hay là Vương gia cưỡi ngựa cùng thiếp một lần đi?"

Trước Sau

break

Diêu Lân múa thương, Diêu Chấn Hổ đứng ngoài bậc thềm trước sảnh đường ngắm nghía, xe lăn của Huệ Vương dừng ngay bên trong, còn Thanh Ải thì đứng sau xe.

Diêu Hoàng vừa liếc mắt nhìn, điều đầu tiên nàng để ý lại là sắc mặt của Thanh Ải còn tái hơn cả Huệ Vương, rõ ràng trước đó đâu có đâu phải thế này.

Đúng lúc này, Diêu Lân thu thương một cách dứt khoát, nhường đường cho mẫu thân và muội muội.

La Kim Hoa chậm rãi bước theo sau nữ nhi, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Để nhi tử phô diễn bản lĩnh trước mặt vị con rể đã liệt cả hai chân, chuyện thế này chỉ có Lão Hổ ngu ngốc ngu ngốc nhà họ Diêu mới làm ra nổi!

Nếu như Vương gia không vui mà trừng phạt phu quân, La Kim Hoa còn hận không thể nói một tiếng "Đáng đời!", nhưng bà lại sợ Vương gia nén giận ở đây, về phủ lại trút lên đầu nữ nhi bà!

Diêu Chấn Hổ hoàn toàn không nhận ra ngọn lửa giận trong mắt thê tử, xoay người hỏi han con rể: "Vương gia thấy thế nào?"

Ông chỉ là một Bách Hộ, trước khi có mối hôn sự này làm gì có cơ hội diện kiến Huệ Vương điện hạ. Thế nhưng võ nghệ cao cường của Huệ Vương do cao nhân truyền thụ cùng bao chiến công hiển hách của người thì từ lâu đã được lưu truyền rộng rãi trong quân ngũ. Diêu Chấn Hổ thật lòng muốn xin con rể chỉ giáo, mong sao nhi tử mình có thể tiến bộ hơn về công phu, giành được thứ hạng cao trong kỳ thi Võ cử vào năm tới.

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt vốn đã trắng bệch của Thanh Ải lại càng tái mét đi. Vương phi dung mạo xinh đẹp, dù thỉnh thoảng ăn nói có vụng về cũng khiến người ta chẳng nỡ giận. Nhưng Diêu Chấn Hổ dáng vẻ thô kệch cục mịch này, từng lời nói hành động đều như cố tình xát muối vào vết thương của Vương gia, Vương gia có thể nhịn được sao?

Ánh mắt Triệu Tụy lướt qua gương mặt của hai mẫu nữ Vương phi vừa từ tây sương phòng bước ra, rồi dừng lại trên bàn tay đang nắm chắc cây thương của Diêu Lân, liền cất tiếng: “Lăng Vân trời sinh thần lực hơn người, thương pháp thành thục, chỉ tiếc là thân pháp còn đôi chút yếu kém. Nếu như sau khi xuất thương có thể thu về kịp thời, khi giao đấu tỷ thí sẽ càng nắm chắc phần thắng.”

Lăng Vân là tên tự của Diêu Lân. Hắn chỉ hơn Diêu Hoàng hai tuổi, năm nay vừa tròn mười chín, nên Triệu Tụy dùng giọng điệu của bậc huynh trưởng để chỉ điểm.

Diêu Lân kinh ngạc thốt lên: “Vương gia quả là tinh tường! Mỗi lần tại hạ tỷ thí với Lý Đình Vọng, đều vì khoảng sơ hở lúc thu thương về mà bị hắn chiếm tiên cơ!”

Mi mắt La Kim Hoa giật một cái.

Triệu Tụy không biết Lý Đình Vọng là ai, cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu, hắn chỉ tiếp tục chỉ điểm cho Diêu Lân cách cải thiện thân pháp.

Diêu Hoàng nghe xong liền hiểu ra, huynh trưởng nàng thua ở sự nhanh nhẹn, cần phải luyện tập để tăng tốc độ phản xạ của cả trí óc lẫn các bộ phận trên cơ thể.

Diêu Chấn Hổ nghe Vương gia nhận xét chuẩn xác như vậy, cũng muốn xin Vương gia chỉ điểm cho mình vài đường.

La Kim Hoa nào dám cho ông cơ hội mở miệng lần nữa, vội chắn trước mặt phu quân, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho nữ nhi.

Diêu Hoàng lập tức hiểu ý, đúng lúc đề nghị xin được hồi phủ. Nhà nàng mà có một phủ đệ rộng rãi thì còn có thể mời Huệ Vương đến phòng khách nghỉ ngơi chốc lát, nhưng đã không có thì chỉ đành cáo từ sớm hơn dự định.

.

Phu thê hai người vừa lên xe ngựa, La Kim Hoa ở ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, còn Diêu Hoàng trong xe lại bắt đầu lo lắng.

Khác với lúc đến, trong khoang xe giờ đây thoang thoảng mùi rượu.

Diêu Hoàng biết, đó là loại rượu mạnh mà phụ thân nàng thích nhất, phải giấu kỹ trong phòng để đề phòng ca ca uống trộm – rượu ngon hảo hạng của Vọng Tiên Lâu, cả năm ông mới nỡ mua một vò. Nàng từng vì tò mò mà dùng đũa chấm thử một giọt, chỉ một giọt thôi đã cay đến nóng rát cả lồng ngực. Vậy mà vị Vương gia phu quân mặt mày vốn đã trắng bệch của nàng lại có thể uống cạn cả một bát lớn chỉ bằng một hơi!

Men rượu cũng từ từ ngấm vào. Từ lúc dùng bữa xong đến giờ cũng đã qua hai, ba khắc...

Diêu Hoàng len lén nhìn về phía Huệ Vương.

Vương gia đang dựa lưng vào thành xe lăn, hai mắt nhắm nghiền. Gương mặt tuấn tú vốn trắng bệch của hắn không hề có chút ửng hồng nào do men rượu.

Diêu Hoàng lúc này mới thấy yên tâm hơn. Nàng lại đưa mắt nhìn chiếc xe lăn vô cùng thoải mái được chế tác tinh xảo từ gỗ tử đàn, trong lòng bất giác có chút ngưỡng mộ.

Thân xe lăn rất rộng rãi, nếu Vương gia ngồi dịch hẳn sang một bên, có lẽ bên cạnh vẫn đủ chỗ chen thêm một người nữa.

Phía dưới xe có chỗ gác chân, bên dưới chỗ gác chân lại có thêm một tấm kê dài chừng hai thước, chỗ này cũng có thể ngồi được một người. Phần lưng dựa phía sau không thẳng đứng mà có độ cong rất vừa vặn để dựa vào. Nếu không có bốn bánh xe bên dưới, chiếc xe lăn này thoạt nhìn chẳng khác nào một chiếc ghế dựa vô cùng thoải mái. Sau khi ăn no uống đủ, đường về lại dài, được dựa lưng thế này chắc chắn phải dễ chịu hơn nàng đang phải ngồi thẳng tắp nhiều.

Bất chợt, Huệ Vương mở mắt.

Diêu Hoàng giật mình cúi đầu xuống.

Triệu Tụy: "Nước."

Bánh bao của Diêu gia hương vị rất ngon, chỉ hơi mặn một chút. Đầu bếp của Huệ Vương phủ vốn đã được lang trung dặn dò kỹ lưỡng, nên khẩu vị của hắn cả năm nay đều rất thanh đạm.

Bình nước được đặt trong chiếc tủ nhỏ đối diện. Tủ này có hai tầng ngăn kéo phía trên để đựng khăn tay, lược, gương và các vật dụng lặt vặt khác. Tầng dưới cùng cao hơn một thước, đặt một ấm trà, một bình nước và hai bộ chén nhỏ đi kèm.

Xe ngựa của Vương phủ dù chạy êm đến mấy cũng không tránh khỏi có chút rung lắc. Để nước không bị sánh ra ngoài, Diêu Hoàng vén nhẹ tà váy, quỳ xuống trước tủ, một tay nhấc chiếc bình nước nhỏ bằng sứ trắng men ngọc, tay kia giữ chặt chiếc chén nhỏ đồng màu đồng chất.

Nàng chăm chú nhìn dòng nước trong vắt chảy từ miệng bình vào lòng chén, không hề để ý hai bên ống tay áo đã trượt xuống một đoạn, để lộ ra đôi cổ tay trắng nõn, mịn màng còn hơn cả sứ trắng.

Dù trong bữa tiệc Diêu Hoàng không hề uống rượu, nhưng gương mặt nàng vốn dĩ đã hồng hào tươi tắn. Trước khi rời khỏi tây sương phòng, nàng còn rửa mặt qua, giờ đây trông nàng lại càng khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến đóa mẫu đơn cánh phấn vừa hé nở sau cơn mưa, dưới ánh nắng ban mai.

Rót nước xong, Diêu Hoàng đặt bình nước trở lại tủ, rồi cẩn thận đứng dậy, khom người đưa chén nước đến trước mặt Huệ Vương.

Nàng đang mặc một chiếc áo kép màu đỏ thẫm. Khi đứng thẳng, phần eo váy ôm sát lấy thân hình, che kín nét xuân tình bên trong không chút kẽ hở. Nhưng giờ đây Huệ Vương ngồi ở vị trí thấp, Diêu Hoàng lại khom lưng, giữa eo váy và làn da thấp thoáng lộ ra một khe hở nhỏ.

Triệu Tụy mắt nhìn thẳng, không hề liếc nhìn, nhận lấy chiếc chén nhỏ rồi uống cạn trong vài ngụm.

Diêu Hoàng: "Người còn muốn dùng thêm không?"

Triệu Tụy: "Ừ."

Diêu Hoàng lại rót thêm cho hắn một chén nữa. Miệng chén còn chưa lớn bằng lòng bàn tay nàng, một chén quả thực khó mà làm người ta đã khát.

Đợi Vương gia uống đủ, Diêu Hoàng mới đổi một chiếc chén nhỏ khác, tự rót cho mình uống hai chén liền.

Ngồi lại vào ghế phụ bên cạnh, Diêu Hoàng liếc nhìn Huệ Vương, thấy hắn vẫn đang mở mắt, nàng bèn khe khẽ hỏi: “Vương gia thường ngày có uống rượu không?”

Triệu Tụy: "Không uống."

Tim Diêu Hoàng thoáng chốc như thót lên tận cổ họng, trong mắt cũng hiện lên một tia hoảng sợ: “Vậy... vậy khi nãy phụ thân thiếp mời rượu người như vậy, có phải người đã tức giận rồi không?”

Triệu Tụy nhìn nàng, đáp: “Thường ngày không uống, nhưng khi cần xã giao cũng sẽ nhấp môi một chút.”

Diêu Hoàng: “...Vậy xem ra tửu lượng của Vương gia cũng rất khá? Rượu mạnh nhất của Vọng Tiên Lâu mà người uống cũng không hề say.”

Triệu Tụy: "Tạm được."

Thấy cuộc trò chuyện đã cởi mở hơn, Diêu Hoàng cũng mạnh dạn hỏi tiếp: “Vương gia thấy phụ mẫu và huynh trưởng của thiếp thế nào? Nếu có chỗ nào khiến người không vừa mắt, thiếp sẽ nhắc nhở họ sửa đổi.”

Triệu Tụy: "Không có."

Diêu Hoàng: “Nói vậy tức là... ở nhà thiếp, người không hề tức giận chút nào sao?”

Triệu Tụy ngầm thừa nhận, rồi lại từ từ nhắm mắt lại.

Đây rõ ràng là ý tứ không muốn nói chuyện phiếm nữa. Diêu Hoàng biết ý nên im lặng, nhưng cũng không thể ngủ gật được, nàng bèn quay người đi, lén lén vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Xe vừa ra khỏi ngõ Trường Thọ, khu vực xung quanh vẫn là nơi ở của dân thường. Thỉnh thoảng lại thấy vài đứa trẻ chừng bốn năm tuổi chạy túa ra khỏi cửa nhà, nô đùa đuổi bắt nhau trên đường.

Kể từ lúc tham gia tuyển tú cho đến ngày chờ gả đi, thấm thoắt gần ba tháng trời Diêu Hoàng đều phải sống cảnh cấm cung, không được bước chân ra khỏi cửa, sớm đã cảm thấy bức bối lắm rồi. Nàng nghiêng đầu, hỏi Huệ Vương đang nhắm mắt dưỡng thần: “Vương gia, thiếp thực sự có thể tùy ý ra khỏi phủ sao?”

Triệu Tụy chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Diêu Hoàng: “Liệu có bị Ngự sử dâng tấu tố cáo thiếp không đủ đoan trang, làm tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng gia không?”

Triệu Tụy: “Chỉ cần nàng không cậy thế bắt nạt người khác, không vi phạm luật pháp, Ngự sử sẽ không quản và cũng không có quyền quản.”

Diêu Hoàng: “Vậy... Hoàng thượng, Hoàng hậu và Quý phi nương nương có quản không?”

Triệu Tụy mở mắt, nhìn nàng kỹ hơn một chút: “Sau khi ra khỏi phủ, nàng định làm những việc gì?”

Diêu Hoàng suy nghĩ một lát rồi liệt kê từng việc một: “Dạo các cửa tiệm, đi hội chùa, đến quán trà nghe kể chuyện, đến rạp hát xem kịch, về nhà thăm phụ mẫu, thời tiết đẹp thì ra ngoại thành du xuân ngắm cảnh núi non… À đúng rồi, thiếp còn muốn cưỡi ngựa nữa. Trong phủ Vương gia có ngựa thừa cho thiếp dùng không, hay là thiếp phải tự mình đi mua?”

Triệu Tụy: "Nàng biết cưỡi ngựa?"

Mặt Diêu Hoàng hơi nóng lên: “Thiếp biết cưỡi lừa. Mà… cưỡi lừa với cưỡi ngựa chắc cũng tương tự nhau thôi nhỉ?”

Triệu Tụy: "...Kỹ thuật cưỡi thế nào?"

Diêu Hoàng: “Cũng… tàm tạm. Dù sao thì mỗi lần thi với ca ca xem ai chạy nhanh hơn, huynh ấy rất ít khi thắng được thiếp.”

Hai con lừa trong nhà được nuôi khỏe mạnh ngang nhau, nhưng huynh trưởng lại nặng hơn nàng mấy chục cân, nên con lừa chở huynh ấy chạy chậm hơn cũng là điều dễ hiểu.

Triệu Tụy tỏ ý đã hiểu, nói: “Trong phủ có mấy con ngựa, nàng thích con nào thì cứ tự nhiên lấy dùng. Nếu không ưng ý con nào thì cứ bảo Quách Xu tìm thêm vài con khác về. Những việc nàng vừa kể đều có thể làm, chỉ cần lời nói hành động đừng quá phận khiến người khác bắt được điểm yếu thì Phụ hoàng và Mẫu hậu sẽ không can thiệp đến. Nếu thực sự lo lắng thì có thể giảm bớt số lần ra ngoài, đừng đi lại quá thường xuyên là được.”

Diêu Hoàng: “Vương gia yên tâm, không phải ngày nào thiếp cũng chạy ra ngoài đâu. Một tháng… chắc chỉ ra ngoài khoảng bốn… à không, sáu bảy lần thôi.”

Triệu Tụy im lặng.

Diêu Hoàng: “Những lúc không ra ngoài, thiếp có thể mời người khác đến Vương phủ làm khách không?"

Triệu Tụy: “Có thể, nhưng ta sẽ không cùng nàng tiếp đãi khách khứa, kể cả nhạc phụ và nhạc mẫu.”

Diêu Hoàng: “Vậy chắc chắn sẽ không làm phiền đến người. Ngay cả một tiếng động nhỏ thiếp cũng sẽ không để người nghe thấy.”

.

Về đến Vương phủ, Huệ Vương đi thẳng về Trúc Viện.

Diêu Hoàng chợp mắt nghỉ trưa một lát. Sau khi tỉnh dậy, nàng liền cho gọi Tổng quản Quách Xu đến, nhờ ông dẫn đường đến chuồng ngựa của Vương phủ.

Khu sân nuôi ngựa của Vương phủ không ngờ lại còn rộng hơn cả toàn bộ Diêu gia. Hai dãy chuồng ngựa được xếp thẳng hàng, vô cùng ngăn nắp, mỗi một ô chuồng chỉ nuôi riêng một con ngựa. Con nào con nấy lông bờm bóng mượt, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Tổng cộng có tám con.

Diêu Hoàng hỏi: “Đây đều là ngựa của Vương gia sao? Con nào người cũng từng cưỡi qua rồi ư?”

Quách Xu đáp: “Vâng. Cả tám con đều do Hoàng thượng lần lượt ban tặng cho Vương gia. Truy Phong là con lớn tuổi nhất, do Hoàng thượng ban cho Vương gia vào năm người mười ba tuổi. Sau này, dù là lúc Vương gia học cưỡi ngựa hay khi theo Hoàng thượng ra khỏi thành đua ngựa hoặc đi săn mùa thu, người đều dùng nó, mãi cho đến năm mười tám tuổi.”

“Còn Lưu Hỏa, Việt Ảnh và Kinh Vụ đều từng theo Vương gia xông pha trận mạc, là những con chiến mã mà Vương gia vô cùng yêu quý.”

Lưu Hỏa là một con tuấn mã toàn thân đỏ rực như lửa. Nhìn từ xa trông nó vô cùng oai hùng, nhưng đến gần mới phát hiện trên cổ và bụng ngựa, mỗi nơi đều có hai vết sẹo do đao kiếm để lại.

Đến cả ngựa chiến của Vương gia cũng mang trên mình vết thương, đủ để tưởng tượng chiến trường khốc liệt và nguy hiểm đến nhường nào.

Việt Ảnh có bộ lông trắng như tuyết, là con ngựa mà Huệ Vương thường cưỡi khi xuất chinh cũng như trên đường khải hoàn trở về.

Kinh Vụ có bộ lông đen nhánh như mực. Đôi mắt nó to tròn, đen trắng phân minh, đang nhìn về phía sau lưng Diêu Hoàng và Quách Xu, dường như đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nào đó.

Tâm trạng Quách Xu trở nên nặng trĩu. Cuộc chiến với nước Ô kéo dài suốt hai năm rưỡi. Trong hai năm đầu, Vương gia đều cưỡi Kinh Vụ ra trận. Nhưng trong một trận đánh mang tính quyết định, Đại tướng Sầm Liên Sơn không may bị trúng mai phục. Vương gia lập tức dẫn quân đi ứng cứu, đồng thời ra lệnh cho Kinh Vụ đưa Sầm Liên Sơn đang bị trọng thương phá vòng vây thoát ra ngoài. Sau đó, do quân ta ít, quân địch đông, Vương gia bị dồn vào đường cùng, hắn thà chết chứ quyết không đầu hàng, đã gieo mình xuống vách núi sâu.

Quân địch xuống tận đáy vực tìm kiếm suốt ba ngày, cuối cùng chỉ tìm thấy một thi thể không còn nguyên vẹn mặc áo giáp của Vương gia. Sau đó, Sầm Liên Sơn chỉnh đốn lại quân ngũ, dẫn đại quân phản công tiêu diệt kẻ thù, đồng thời cử một đội tinh nhuệ khác xuống đáy vực tìm kiếm Vương gia. Chính Kinh Vụ đã tìm thấy hắn đang bất tỉnh trong một hang đá nhỏ. Hang đá này nằm trên vách đá dựng đứng, phía dưới là đá tảng cứng không thể phá vỡ, phải cách mặt đất chừng mười thước mới có một khe nứt hẹp, bên trong chỉ vừa đủ chỗ cho một người ẩn náu.

Nếu không phải Kinh Vụ cứ dùng chân trước đạp liên tục vào vách đá đó, thì có lẽ đội quân tìm kiếm cũng đã bỏ qua nơi ẩn náu này.

Những chuyện này Quách Xu không hề kể cho Vương phi nghe, nhưng Diêu Hoàng vẫn có thể cảm nhận được sự gắn bó đặc biệt giữa Kinh Vụ và Huệ Vương qua ánh mắt đượm buồn của ông.

Nàng đứng bên ngoài hàng rào gỗ, từ từ đưa tay về phía Kinh Vụ.

Không ngờ Kinh Vụ lại thực sự bước tới gần, cúi đầu xuống rồi khẽ phì hơi ấm vào lòng bàn tay Diêu Hoàng.

Diêu Hoàng kinh ngạc nhìn Quách Xu.

Quách Xu cười giải thích: “Vào ngày Vương gia đi đón dâu, người đã cưỡi chính con Kinh Vụ này. Nó rất có linh tính, có lẽ đã nhận ra Vương phi rồi.”

Có thể là hơi thở, hoặc cũng có thể là tiếng bước chân của Vương phi, chắc chắn có điều gì đó đã lưu lại ấn tượng trong trí nhớ của Kinh Vụ.

Diêu Hoàng dịu dàng vuốt ve cổ Kinh Vụ. Nhớ lại ánh mắt tìm kiếm chủ nhân của nó lúc nãy, lòng nàng bất giác nhói đau. Vị Vương gia từng uy vũ phi thường là thế, giờ đây đôi chân tàn phế, không còn muốn bước ra ngoài. Con thần mã từng cùng hắn tung hoành nơi sa trường nay cũng đành chịu cảnh giam mình trong góc chuồng ngựa, chẳng khác nào hùng ưng bị bẻ gãy đôi cánh.

Quách Xu chỉ tay về bốn con tuấn mã ở dãy chuồng đối diện: “Bốn con ngựa này Vương gia chưa từng dùng qua. Xin Vương phi xem thử có ưng ý con nào không?”

Diêu Hoàng khẽ nói lời tạm biệt với Kinh Vụ, sau đó quay sang dãy chuồng đối diện, chọn lấy một con tuấn mã màu hồng táo.

Nàng muốn đến hậu hoa viên để cưỡi thử.

Quách Xu dè dặt nhắc nhở: “Chỉ e… Vương gia nghe thấy tiếng vó ngựa lại tức cảnh sinh tình, chạnh lòng đau buồn…”

Diêu Hoàng tỏ vẻ không tin: “Nếu chỉ nghe người khác cưỡi ngựa cũng đủ khiến Vương gia đau lòng, vậy Phi Tuyền và Thanh Ải ngày nào cũng đi tới đi lui trước mặt người, chẳng lẽ Vương gia nhìn thấy đôi chân lành lặn của họ lại không đau lòng sao?”

Vả lại, cưỡi ngựa thì có gì đáng để buồn thương? Chân tàn phế rồi vẫn có thể cưỡi ngựa được kia mà. Mục đích chế tạo ra chiếc xe lăn này chính là để Vương gia có thể đi lại đó đây, không đến nỗi phải giam mình trên giường bệnh. Vậy thì, so với chiếc xe lăn chậm chạp lại phải cần người đẩy đi, một con tuấn mã có thể tự do đi lại, chạy nhảy chẳng phải sẽ càng giúp Vương gia dạo chơi trong hoa viên thêm phần thoải mái, dễ chịu hơn sao?

Ít nhất thì qua ba ngày tiếp xúc, Diêu Hoàng cảm thấy Huệ Vương không hề yếu đuối và quá mức nhạy cảm như vậy. Nếu không, lúc ở trên xe ngựa, khi nàng vừa nhắc đến chuyện đua ngựa, có lẽ Huệ Vương đã nổi trận lôi đình mà đuổi thẳng nàng xuống xe rồi.

Diêu Hoàng quyết định: “Mang cả Kinh Vụ theo nữa. Ngựa chiến của Vương gia sao có thể cứ nhốt mãi trong chuồng thế này được.”

Hôm nay cứ mang theo Kinh Vụ trước để xem thái độ của Vương gia thế nào. Nếu hắn thực sự không để tâm, lần sau khi ra ngoại thành đua ngựa, nàng sẽ mang cả tám con theo cùng, để chúng được thỏa sức tung vó chạy một phen.

Quách Xu: "..."

Tại sao vị Vương phi xuất thân thường dân này lại có khí thế lấn át cả Đỗ Quý phi, người được Hoàng thượng sủng ái nhất? Ngay cả Đỗ Quý phi khi đến thăm Vương gia cũng chưa từng dám can dự vào dù chỉ một ngọn cỏ cành cây trong Vương phủ.

Quách Xu thật lòng không muốn Vương phi mạo hiểm. Phu thê mới thành thân được ba ngày thì tình cảm có thể sâu đậm đến đâu chứ? Lỡ như Vương phi bị trách phạt, Vương phủ vừa mới có được chút không khí vui tươi này sẽ lại càng chìm sâu vào sự ảm đạm, ngột ngạt.

Nhưng ông cũng không dám cứng rắn khuyên can, bởi vì trước hôn lễ, Vương gia đã từng đích thân căn dặn rằng sau này mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều sẽ do Vương phi quyết định.

Chẳng còn cách nào khác, Quách Xu đành tự mình dắt Kinh Vụ đi theo sau lưng Vương phi.

Vừa đến hậu hoa viên, Diêu Hoàng đã chê Quách Xu đi quá chậm, liền bảo ông thả Kinh Vụ ra, để nó tự chạy theo sau nàng.

Kinh Vụ rất ngoan ngoãn. Khi chạy ngang qua Trúc Viện, dù rõ ràng đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc của chủ nhân, nó cũng chỉ nghiêng đầu nhìn vào sâu trong rừng trúc một lát, chứ không hề có ý định bỏ mặc Diêu Hoàng mà chạy vào.

Diêu Hoàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Kinh Vụ ngẩng phắt đầu, cất một tiếng hí dài vang vọng về phía Trúc Viện. Nhìn ánh mắt đầy linh tính của nó lúc này, Diêu Hoàng lại có thể cảm nhận được một nỗi nhớ nhung da diết, thậm chí còn ai oán hơn cả nỗi lòng của nàng – một tân nương sắp tới đây một tháng chỉ có thể gặp mặt phu quân vỏn vẹn sáu lần.

Tiếng hí vang vọng làm chim chóc trong rừng trúc hoảng sợ bay tán loạn, cũng khiến Phi Tuyền đang nằm trên giường phản trong phòng gác cổng giật bắn mình, bật dậy như một con cá chép. Thanh Ải đang ngồi trên ghế đá ngoài sân càng giật mình hơn, mông lệch hẳn sang một bên, suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất.

Trong thư phòng ở tây viện, Triệu Tụy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đợi đến khi Phi Tuyền vội vàng chạy đến bìa rừng trúc thì Diêu Hoàng đã dắt Kinh Vụ chạy đi mất dạng. Tuy nàng vẫn cho rằng Huệ Vương sẽ không bận tâm đến tiếng vó ngựa, nhưng tiếng hí đột ngột vừa rồi của Kinh Vụ quả thực quá bất ngờ, khiến Diêu Hoàng theo phản xạ đã chọn cách… chạy trước đã.

Phi Tuyền nhìn về phía Quách Xu cũng vừa nghe tiếng chạy tới: “Có chuyện gì vậy?”

Quách Xu đau đầu giải thích lại mọi chuyện.

Phi Tuyền sốt ruột hỏi: “Sao ngươi không ngăn Vương phi lại?”

Quách Xu lại quan tâm đến thái độ của Vương gia hơn, ông đưa mắt nhìn vào sâu bên trong Trúc Viện.

Thanh Ải lắc đầu, ý bảo Vương gia không hề gọi hắn vào hỏi chuyện.

Lòng Quách Xu khẽ động, ông chỉ tay về phía trước, nói: “Ta đi đuổi theo Vương phi đây!”

Nói rồi ông co cẳng chạy đi mất hút. Phi Tuyền đứng đó cắn răng, gây ra chuyện lớn thế này, rốt cuộc hắn có nên đi bẩm báo với Vương gia hay không?

.

Vì là ngày thứ ba sau đại hôn, nên chiều tối hôm đó, Huệ Vương vẫn đến Minh An Đường.

Cứ đến giờ dùng bữa, Thanh Ải và những người hầu khác đều tự giác lui ra ngoài cửa, trong gian nhà chính chỉ còn lại hai người là Vương gia và Vương phi.

Thấy Huệ Vương điện hạ không hề hé răng hỏi đến chuyện ban chiều, Diêu Hoàng đành chủ động giải thích: “Vương gia, hôm nay thiếp đã chọn được ngựa rồi, còn mang đến hậu hoa viên cưỡi thử một vòng. Có làm ồn đến người không?”

Triệu Tụy: “Không có. Nhưng… tại sao lại mang cả Kinh Vụ theo?”

Diêu Hoàng: “……Người nghe thấy tiếng hí của nó?”

Triệu Tụy ngầm thừa nhận.

Diêu Hoàng bèn kể lại chuyện ánh mắt của Kinh Vụ lúc ở chuồng ngựa: “Thiếp thấy ánh mắt nó lúc đó, cứ ngỡ nó chỉ muốn ra ngoài chạy nhảy một chút cho khuây khỏa. Nào ngờ nó lại vì quá nhớ mong Vương gia mà đột nhiên cất tiếng hí vang như vậy, làm thiếp giật cả mình, suýt chút nữa thì ngã ngựa.”

Triệu Tụy: “…Vậy bảo Tào công công chọn một tiểu thái giám đến hầu hạ nàng. Sau này mỗi khi nàng cưỡi ngựa thì để nó đi theo, đề phòng bất trắc.”

Diêu Hoàng cười đáp: “Tiểu thái giám nào mà dám cưỡi ngựa trong hậu hoa viên chứ? Thiếp chỉ sợ người ho một tiếng cũng đủ làm hắn sợ đến mức ngã lăn xuống đất, đến lúc đó lại phải phiền thiếp đỡ dậy.”

Triệu Tụy gắp một miếng thức ăn.

Diêu Hoàng nhìn hắn từ tốn ăn xong miếng thức ăn, rồi mỉm cười hỏi: “Vừa rồi… có phải Vương gia đang lo lắng cho thiếp không?”

Triệu Tụy: "Ngã ngựa không phải chuyện nhỏ."

Diêu Hoàng: “Vậy… hay là Vương gia cưỡi ngựa cùng thiếp một lần đi? Có người ở đó, đám người hầu và cả ngựa trong phủ mới không bị một phen hú vía như hôm nay. Tiện thể, người cũng có thể tận mắt xem thử thuật cưỡi ngựa của thiếp thế nào.”

Đứng dưới mái hiên, Thanh Ải đang dỏng tai nghe ngóng mà hai chân gần như muốn nhũn cả ra!

Hồi lâu sau, hắn nghe thấy giọng nói trầm ổn của Vương gia vọng ra: “Được.”

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc