Ra khỏi phố Sùng Nhân nơi Huệ Vương phủ tọa lạc, nhìn về phía đông chính là tường thành hoàng cung uy nghi hùng vĩ, tường đỏ ngói vàng, cao không thể với tới.
Huệ Vương chân cẳng bất tiện, xe ngựa đi chậm hơn xe ngựa thông thường một chút, nhưng cũng chỉ mất nửa khắc đã đến ngoài Tây Hoa Môn của Hoàng thành.
Nếu không có quốc sự, Hoàng thân quốc thích ra vào cung thường đi qua Đông Hoa Môn hoặc Tây Hoa Môn, bên nào gần hơn thì đi bên đó.
Xe ngựa dừng hẳn, Diêu Hoàng nhìn về phía Huệ Vương, thấy hắn không có ý phản đối, nàng tự tin bước đến bên xe lăn, mở cơ quan cố định. Đợi Trương Nhạc ở bên ngoài mở cửa xe, Diêu Hoàng đã đẩy xe lăn đến giữa thùng xe.
Ngoài xe, Thanh Ải lấy tấm ván gỗ dốc định bắc lên, Phi Tuyền thì cởi giày đứng trên tấm đệm gấm lụa màu xanh sạch sẽ chuẩn bị lên xe. Nhìn thấy tình hình trong xe, cả hai đều ngẩn người.
Triệu Tụy vừa định bảo Phi Tuyền lên xe, thì trên đầu vang lên giọng nói vui vẻ của Vương phi: "Ta đẩy Vương gia ra khỏi xe, các ngươi ở dưới đỡ là được."
Thanh Ải, Phi Tuyền hầu hạ bên cạnh Huệ Vương đã hơn mười năm. Khi Huệ Vương còn khỏe mạnh, họ còn dám pha trò để lấy lòng hắn. Nhưng sau khi Huệ Vương gặp chuyện, đám người hầu trong Vương phủ ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Thanh Ải, Phi Tuyền tuy dựa vào tình chủ tớ sâu đậm mà không coi Huệ Vương như hung thần ác sát, nhưng cũng phải cẩn trọng cung kính gấp mười hai phần, không dám nói bất kỳ lời nào khinh suất.
Giọng điệu nhẹ nhàng như của Vương phi, cả năm nay trong toàn bộ Vương phủ không hề xuất hiện lần nào.
Lưng Thanh Ải đổ mồ hôi, sao Vương phi lại dám?
Máu Phi Tuyền chảy nhanh hơn, không thể để Vương phi làm bừa, sẽ làm Vương gia ngã mất!
Ý nghĩ còn chưa dứt, Phi Tuyền đã mở miệng, thần sắc cung kính nói: "Không dám làm phiền Vương phi, vẫn nên để nô tài làm thì hơn."
Diêu Hoàng: "Trong xe chỉ có bấy nhiêu chỗ, ngươi lên thì chật chội lắm. Thanh Ải, bắc ván đi."
Thanh Ải nhìn về phía Vương gia trên xe lăn.
Triệu Tụy thờ ơ nhìn tấm ván gỗ dốc trong tay hắn.
Thanh Ải hiểu được sự ngầm cho phép của Vương gia, cúi đầu bắc ván gỗ. Phi Tuyền đành phải lùi sang một bên xỏ giày, thị vệ Trương Nhạc tiến lên, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Tấm ván gỗ nối liền thùng xe và mặt đất vừa dài vừa dốc, mặt ván khắc hoa văn cát tường để chống trơn trượt cho đế giày và bánh xe lăn.
Thanh Ải đi lên trước, khom lưng nắm chặt hai bên xe lăn. Trong tầm mắt của hắn, hai tay Vương gia đang nắm chặt tay vịn, mu bàn tay hơi căng lên.
Khi xe lăn nghiêng đi, Triệu Tụy chân cẳng yếu ớt phải dùng sức hai tay mới giữ được thăng bằng, tránh ngả về trước hay ngửa ra sau.
Diêu Hoàng thấy hai người đã chuẩn bị xong, nói: "Đi thôi."
Thanh Ải lập tức dùng hết sức.
Diêu Hoàng vốn định kéo xe lăn lên trên để giảm bớt gánh nặng cho Thanh Ải, kết quả Thanh Ải dùng sức như vậy, xe lăn không những không đi xuống mà ngược lại còn dịch vào trong xe.
Diêu Hoàng: "..."
Nhận ra mình lỡ tay, Thanh Ải kịp thời điều chỉnh lực đạo.
Xe lăn cuối cùng cũng đi xuống, Diêu Hoàng cảm nhận được sức của Thanh Ải, dần dần đổi thành chỉ dùng sáu phần sức lực, như vậy cả nàng và Thanh Ải đều có thể đi lại dễ dàng.
Phối hợp là chuyện hai bên, sau khi nhận ra Vương phi không yếu đuối như mình nghĩ, Thanh Ải cũng thả lỏng hơn.
Triệu Tụy không nhìn thấy Vương phi của mình nhưng có thể thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Thanh Ải dần dần trở lại bình thường.
Hóa ra, không phải Vương phi ngây thơ lỗ mãng mà trong lòng đã có dự tính.
Thuận lợi xuống xe, đoạn đường phía sau lại không đơn giản như Diêu Hoàng nghĩ. Từ Tây Hoa Môn đến Trung cung có quá nhiều ngưỡng cửa cao thấp rồi đến thềm đá. Mỗi khi đến những chỗ này, đều phải nhờ Thanh Ải, Phi Tuyền nhấc xe lăn lên. Mà mỗi lần họ nhấc lên, lại càng phơi bày rõ ràng hơn sự "bất lực" của Huệ Vương trước mặt đám cung nhân, trước mặt vị Vương phi mới cưới của Huệ Vương.
Diêu Hoàng hơi lùi lại một bước, nhìn Thanh Ải, Phi Tuyền khi nhấc xe lăn đôi mắt đều rủ xuống, cố tỏ ra nhẹ nhàng như không; nhìn gương mặt Huệ Vương như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Không liên quan đến tình cảm, đó là sự đồng cảm và thương xót tự nhiên nảy sinh của một người khỏe mạnh khi đối mặt với người khuyết tật.
Nhưng dù không có lời dặn của nữ y, Diêu Hoàng cũng biết rõ Huệ Vương không cần sự đồng cảm như vậy nhất.
Sau khi đi lại trên đường bằng phẳng, Diêu Hoàng cố gắng làm bầu không khí sôi nổi hơn, lấy khăn tay ra lau trán: "Trời đúng là ấm lên rồi, mới đi một đoạn mà thần thiếp đã đổ mồ hôi."
Lúc này Thanh Ải phụ trách đẩy xe lăn, Phi Tuyền đi sau hai bước, nghe vậy liền kịp thời nháy mắt với Vương phi, trước mặt Vương gia không thể dùng chữ "đi" này đâu!
Diêu Hoàng đang cúi đầu nói chuyện với Huệ Vương, không nhận được ám hiệu của hắn ta.
Triệu Tụy liếc nhìn bộ lễ phục rườm rà trên người Diêu Hoàng, lại nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, quả thực là do nắng ấm chiếu vào.
Hắn chỉ nói đơn giản: "Sắp đến rồi."
Trong cung quy củ nhiều, có những chuyện chỉ đành nhẫn nhịn.
Diêu Hoàng lại chú ý thấy gương mặt Huệ Vương dưới ánh nắng quá trắng xanh, đó là vẻ tái nhợt do lâu ngày không phơi nắng.
Người già thường nói trẻ con phải phơi nắng nhiều mới cứng cáp. Diêu Hoàng không biết lời này có đúng không nhưng con người vẫn phải có chút huyết sắc trông mới dễ chịu.
Vì vậy, Diêu Hoàng cố ý đi sang phía bên kia của Huệ Vương, để hắn tiếp xúc với ánh sáng nhiều hơn.
Việc nàng đổi vị trí rất đột ngột, ánh mắt của Thanh Ải, Phi Tuyền đảo theo nàng nửa vòng. Triệu Tụy cũng muốn biết tại sao nàng lại đổi chỗ nhưng hắn không hỏi.
Vừa đẩy vừa nhấc, đoàn người Huệ Vương phủ cuối cùng cũng đến Trung cung.
Vĩnh Xương Đế, Chu Hoàng hậu và tam phi đều có mặt, bao gồm cả Đại công chúa và Nhị công chúa mà Diêu Hoàng đã gặp thoáng qua tối qua.
Đôi phu thê mới cưới phải kính ba chén trà: Vĩnh Xương Đế là phụ hoàng, Chu Hoàng hậu là mẫu hậu, còn thêm một vị dưỡng mẫu của Huệ Vương là Đỗ Quý phi.
Lợi ích của việc có nhiều bà bà (mẹ chồng) là Diêu Hoàng cũng nhận được thêm một phần thưởng. Chu Hoàng hậu thưởng cho nàng một cây trâm cài tóc bằng hồng ngọc, Đỗ Quý phi như thể cố ý so kè, thưởng cho nàng một đôi hoa tai hồng ngọc. Mặc dù hai viên đá quý trên hoa tai cộng lại cũng không lớn bằng viên đá trên cây trâm, nhưng hành động này của Đỗ Quý phi cũng đủ hào phóng rồi. Diêu Hoàng nhận được lợi ích, tiếng "Mẫu phi" gọi ra cũng ngọt ngào hơn hẳn.
Lưu Hiền phi, Thẩm Nhu phi cũng ban thưởng. Không có danh phận mẹ chồng nàng dâu, phần thưởng của hai vị phi tần khá bình thường, một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc, một chiếc vòng ngọc dương chi* trắng muốt mịn màng.
*Ngọc dương chi: Loại ngọc Hòa Điền trắng, chất ngọc mịn màng, bóng bẩy như mỡ dê, rất quý.
Diêu Hoàng vừa tạ ơn vừa nghĩ, tại sao Vĩnh Xương Đế không phong thêm vài vị phi tử nữa nhỉ? Thêm vài chiếc vòng tay nữa, một năm mười hai tháng nàng mỗi tháng có thể đổi một chiếc mới để đeo.
Mọi người tụ tập cùng nhau, nói toàn những lời khách sáo. Sau đó, Vĩnh Xương Đế phải đi xử lý quốc vụ, Chu Hoàng hậu cũng bảo Đỗ Quý phi dẫn đôi phu thê trẻ đến Dực Khôn cung nói vài lời tâm tình.
Trong mắt mọi người, Huệ Vương từ khi sinh ra đã được Đỗ Quý phi đưa đến Dực Khôn cung nuôi dưỡng, tình cảm mẫu tử hẳn không khác gì ruột thịt. Ít nhất sự quan tâm và dạy dỗ mà Đỗ Quý phi thể hiện đối với Huệ Vương chính là như vậy.
Trên đường đến Dực Khôn cung, Đỗ Quý phi đi giữa đôi phu thê. Bà biết Triệu Tụy không có tâm trạng nói chuyện, nên chỉ nói với Diêu Hoàng: "Đây là nha hoàn hồi môn con mang từ nhà mẹ đẻ đến sao?"
Bà hỏi về A Cát đang đi theo sau.
Diêu Hoàng: "Vâng, A Cát theo hầu con từ lúc bốn tuổi, con quen đi đâu cũng mang nàng theo."
Đỗ Quý phi: "Con cũng to gan thật, không sợ nàng ta phạm phải quy củ trong cung sao."
Diêu Hoàng cười nói: "Mẫu phi yên tâm, con đã đặc biệt để Họa Mi dạy nàng cả một tháng trời. Họa Mi quả không hổ là người từ bên cạnh người ra, dạy dỗ rất tốt."
Đỗ Quý phi: "...Bốn người Họa Mi hầu hạ thế nào?"
Diêu Hoàng: "Rất tốt, người nào cũng giỏi giang, có các nàng giúp đỡ, con chẳng cần phải bận tâm gì nhiều."
Đỗ Quý phi: "Xuân Yến, Thu Thiền đều là người mới, ta cố ý sắp xếp Họa Mi qua đó để thay con dạy dỗ các nàng. Họa Mi vốn là người ta nhắm cho vị trí đại cung nữ, đúng lúc Thụy Nhi chọn phi thành thân, ta mới đành lòng cắt ái mà cho nó sang chỗ con. Con hãy trọng dụng nó, phụ tá Thụy Nhi quản lý tốt việc Vương phủ, đừng để ta phải lo lắng."
Diêu Hoàng: "Vâng."
Đến Dực Khôn cung, Đỗ Quý phi vừa uống trà hoa, vừa hỏi thăm tình hình gia đình Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng coi như không thấy sự qua loa và ghét bỏ trong ánh mắt Đỗ Quý phi, hỏi gì đáp nấy.
Đỗ Quý phi nhìn Huệ Vương như đang nhập định, thở dài với Diêu Hoàng: "Vẫn là con số tốt. Vốn dĩ Thụy Nhi đã có một mối nhân duyên tốt đẹp khác, tiếc là ông trời không chiều lòng người, khiến nó bị thương trên chiến trường, lúc này mới đến lượt con nhặt được món hời lớn này."
Diêu Hoàng: "..."
Nhị công chúa mười lăm tuổi ho khan vài tiếng, như thể có ý tốt nhắc nhở mẫu thân: "Nhị ca nhị tẩu vừa mới tân hôn, người nói những lời mất hứng này làm gì?"
Đỗ Quý phi tỏ vẻ áy náy: "Là lỗi của ta, Hoàng Hoàng con đừng để bụng, ta chỉ thương xót Thụy Nhi, không có ý gì khác."
Diêu Hoàng: "..."
Người này chắc chắn là cố ý, cố ý gọi nàng là "Hoàng Hoàng"!
Nghe nói khi nàng vừa sinh ra, phụ mẫu đã khổ tâm suy nghĩ đặt cho nàng cái tên "Diêu Hoàng". Theo lý mà nói, "Diêu Hoàng" có mỹ danh là vua của loài hoa mẫu đơn, phụ mẫu hy vọng nàng có thể trưởng thành như một vị vua hoa mẫu đơn, đặt tên này đủ thấy ý tứ yêu thương chúc phúc. Mãi đến lúc gọi tên ở nhà, phụ mẫu mới phát hiện "Hoàng Hoàng", "A Hoàng" nghe hơi giống tên người ta đặt cho chó vàng nhà thường dân. Hai phu phụ nảy ra ý hay, chỉ gọi nàng là "Diêu Diêu".
Từ nhỏ đến lớn, bạn bè chơi thân với Diêu Hoàng đều gọi nàng là "Diêu Diêu", chỉ có loại người như Lý Đình Vọng cố tình đối đầu với nàng mới gọi nàng là "Hoàng Hoàng".
Đỗ Quý phi không che giấu ác ý nhưng Diêu Hoàng lại không thể dựa vào vấn đề tên ở nhà mà sửa lại lời người khác.
Phụt một tiếng, Nhị công chúa không nhịn được cười, vẻ mặt ngây thơ trong sáng nhìn Diêu Hoàng: "Phụ mẫu của nhị tẩu cũng gọi tẩu như vậy sao?"
Diêu Hoàng cười đáp: "Có lúc gọi Diêu Diêu, có lúc gọi Hoàng Hoàng."
Hai mẫu nữ họ muốn thấy nàng tức giận xấu hổ, nàng lại không làm vậy.
"Hoàng Hoàng" thì sao chứ? Màu vàng không chỉ tươi sáng rực rỡ, mà còn là màu sắc tôn quý được hoàng gia gán cho bao nhiêu ý nghĩa tôn quý. Chỉ cần nàng không cảm thấy mất mặt, "Hoàng Hoàng" cũng có thể là một cái tên hay.
Triệu Tụy đột nhiên nói: "Nhi thần mệt rồi, nếu mẫu phi không có việc gì, nhi thần và Vương phi xin cáo lui."
Đỗ Quý phi không có lý do gì để giữ hắn lại, bèn bảo nữ nhi tiễn hai phu thê ra khỏi Dực Khôn cung.
Nhị công chúa cười tươi tiễn hai người ra ngoài. Trước khi chia tay, nàng ta cố ý ghé sát tai Diêu Hoàng, thì thầm: "Nhị tẩu chắc hẳn tò mò mối nhân duyên ban đầu của nhị ca là ai đúng không? Ta nói cho tẩu biết, người đó chính là Trịnh Nguyên Trinh, chuẩn tam tẩu của ta đó."
Cô mẫu Phúc Thành Trưởng công chúa lòng đầy tham vọng, ba năm trước bà ta coi trọng Huệ Vương nhất, có ý gả nữ nhi cho Huệ Vương làm Vương phi, tương lai sẽ làm Hoàng hậu. Chỉ là Phúc Thành Trưởng công chúa vừa mới mở lời với mẫu phi, biên quan đột nhiên nổi chiến sự, Huệ Vương dẫn binh xuất chinh, lúc trở về lại thành người tàn tật, hoàn toàn không còn duyên phận với ngôi vị Thái tử.
Phúc Thành Trưởng công chúa làm sao nỡ gả nữ nhi cho Huệ Vương nữa. Đúng lúc phụ hoàng quyết định tuyển tú, Phúc Thành Trưởng công chúa thuận thế đưa nữ nhi vào danh sách tú nữ.
Như vậy, bà ta có thể sắp xếp để mẫu thân của Khánh Vương – người bà ta chuyển sang coi trọng – là Thẩm Nhu phi chủ động chọn Trịnh Nguyên Trinh, tránh cho bà ta rơi vào cảnh đơn phương nuốt lời.
Nếu không, đường đường là Trưởng công chúa, muốn kết thân với hoàng tử hà cớ gì phải thông qua con đường tuyển tú?
Diêu Hoàng cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt đưa đi đẩy lại giữa Nhị công chúa và Phúc Thành Trưởng công chúa trong bữa tiệc tối qua là vì cái gì.
.
Trên đường ra khỏi cung, Diêu Hoàng suy nghĩ rất nhiều.
Sự sủng ái của Vĩnh Xương Đế đối với muội muội Phúc Thành Trưởng công chúa đã sớm lan truyền trong dân gian, sủng đến mức Phúc Thành Trưởng công chúa tiến cử quan viên cho Vĩnh Xương Đế, Vĩnh Xương Đế đều sẽ cân nhắc nghiêm túc, thậm chí còn chấp thuận vài lần.
Như vậy, nếu Phúc Thành Trưởng công chúa coi trọng vị hoàng tử nào làm Thái tử, sự ủng hộ của bà ta chắc chắn có trọng lượng đáng kể trước mặt Vĩnh Xương Đế.
Diêu Hoàng nhìn về phía Huệ Vương trên xe lăn.
Thân vương đã đủ tôn quý rồi, hôm nay Diêu Hoàng mới biết, phu quân của nàng – Huệ Vương – lại từng có cơ hội rất lớn để tranh đoạt ngai vàng.
Thế nhưng cùng với việc đôi chân tàn phế, cả đời này hắn sẽ dừng lại ở vị trí một Thân vương.
Diêu Hoàng cũng không thấy tiếc nuối gì, thậm chí còn cảm thấy như vậy ổn thỏa hơn. Vẫn còn ba vị hoàng tử, trên con đường tranh giành long ỷ, ba vị Vương gia chắc chắn sẽ có một phen tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm. Tương lai dù ai đạt được ước nguyện, cũng sẽ trả đũa, trừng phạt hai người còn lại. Chỉ có Huệ Vương sớm rút lui khỏi cuộc tranh giành là an toàn nhất, thậm chí Tân đế vì muốn thể hiện tình huynh đệ hữu cung còn phải đặc biệt chiếu cố Huệ Vương.
Có thể làm Vương phi, mồ mả tổ tiên đã phải bốc khói xanh, Diêu Hoàng không có tham vọng lớn hơn.
Nhưng không biết trong lòng Huệ Vương, việc vuột mất ngai vàng có phải cũng khó chấp nhận như việc mất đi khả năng đi lại hay không.
Ngồi lại trên xe ngựa, Diêu Hoàng khó có thể thoải mái như lúc đến, dù sao Huệ Vương cũng vừa bị Đỗ Quý phi chọc vào vết sẹo lần nữa. Những lời chế giễu lạnh nhạt của Đỗ Quý phi đối với nàng có lẽ cũng khiến Huệ Vương mất mặt theo.
Một khoảng lặng chết chóc, Diêu Hoàng cúi đầu vân vê đầu ngón tay.
Gò má nàng đầy đặn, khi cúi đầu, phần thịt trên má tự nhiên hơi phồng lên, dường như có chút không vui.
Triệu Tụy nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao lại buồn rầu không vui?"
Diêu Hoàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Huệ Vương.
Triệu Tụy nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: "Vì sao không vui?"
Diêu Hoàng chớp mắt, giải thích: "Không có, thiếp thấy người không nói gì, trong lòng căng thẳng, không dám nói lung tung."
Triệu Tụy: "Lúc đến ta cũng không nói gì, chẳng phải nàng cũng nói rất nhiều sao?" Còn dám làm nữa.
Rõ ràng là một đôi mắt nặng trĩu tử khí nhưng khi nhìn chằm chằm vào người khác lại đủ uy nghiêm sắc bén. Diêu Hoàng đành phải chọn lời có thể nói mà đáp, nhỏ giọng: "Vì gia thế và tên ở nhà của thiếp đã làm liên lụy đến thể diện của Vương gia."
Triệu Tụy im lặng một lát, nói: "Gia thế của nàng ngày tuyển tú ta đã biết rõ. Nếu ta để ý sẽ không chọn nàng."
"Còn về tên ở nhà của nàng, ta không thấy có gì đáng cười."
Diêu Hoàng hiểu ra, Vương gia căn bản không quan tâm đến hai điểm mà Đỗ Quý phi xem thường nàng!
"Vương gia thật tốt, nương nương có nói một câu rất đúng, thiếp đúng là số tốt mới gả được cho người!"
Triệu Tụy: "..."
Hắn nhắm mắt lại, không nhìn đôi mắt sáng rực rỡ kia nữa.
Vương gia có tâm tư an ủi người khác, chứng tỏ bản thân hắn không bị đả kích. Diêu Hoàng hoàn toàn hết lo lắng, đến gần Huệ Vương, dùng giọng nói thầm hỏi: "Vương gia, mối quan hệ mẫu tử giữa người và nương nương không thân thiết lắm đúng không?"
Triệu Tụy liếc nàng một cái: "Sao lại nói vậy?"
Diêu Hoàng hừ nói: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về chứ sao. Nếu bà ta thật lòng yêu thương Vương gia, vì nể mặt Vương gia cũng sẽ đối xử khách sáo với thiếp hơn, chứ không phải vừa gặp đã chế giễu thiếp."
Triệu Tụy: "...Phải thì sao?"
Diêu Hoàng: "Vậy phải xem Vương gia nghĩ thế nào. Vương gia hy vọng thiếp kính trọng bà ta, nhường nhịn bà ta, thì thiếp sẽ làm một tức nhi (con dâu) ngoan ngoãn. Nếu Vương gia không ưa bộ dạng đó của bà ta, thì thiếp sẽ không âm thầm chịu thiệt thòi, lúc cần tranh lại thể diện thì sẽ tranh lại."
Tối qua Triệu Tụy đã nhận ra cô nương này khá là to gan, đối với hắn chỉ có phối hợp chứ không hề sợ hãi, bây giờ dám bàn luận về Quý phi như vậy cũng không thấy lạ.
Nhưng đó dù sao cũng là Quý phi, có đủ thủ đoạn để dày vò nàng - một Vương phi xuất thân từ gia đình nhỏ.
"Chuyện nhỏ có thể nhịn thì nhịn, thực sự không nhịn được cũng không cần làm bản thân uất ức, mọi việc lấy chu toàn làm đầu."
Vì một chút thể diện mà chịu khổ về thể xác, không đáng.
Diêu Hoàng cười nói: "Vương gia yên tâm, thiếp có chừng mực. Nhưng chúng ta phải nói trước. Sau này bất kể thiếp cãi nhau với ai, chỉ cần lý lẽ thuộc về thiếp, nếu thực sự náo loạn đến trước mặt Vương gia, Vương gia phải chống lưng cho thiếp. Nếu không thiếp thà nhẫn nhịn nuốt giận, cũng không muốn người và người ngoài dạy dỗ thiếp, khiến thiếp trong ngoài đều thiệt thòi, chịu khổ vô ích."
Nàng không có nhà mẹ đẻ chống lưng, sự tự tin của Vương phi đều đến từ Huệ Vương. Phu thê đồng lòng mới dám thẳng lưng ưỡn ngực.
Triệu Tụy nhìn gương mặt rạng rỡ ngẩng lên của nàng, đột nhiên có chút nghi ngờ: "Đừng nói đến cả Phụ hoàng nàng cũng dám cãi lại đấy chứ?"
Diêu Hoàng bị hắn chọc cười: "Nào có, lão nhân gia nói gì thiếp cũng sẽ ngoan ngoãn lắng nghe."
Triệu Tụy quay đầu đi, đưa ra lời đảm bảo: "Chỉ cần nàng có lý, ta sẽ đứng về phía nàng."
Diêu Hoàng vui mừng, một tay chống vào xe lăn, nhanh chóng đứng dậy hôn lên má Vương gia một cái.
Triệu Tụy một tay nắm chặt tay vịn xe lăn, thấp giọng quát: "Không được vô lễ."
Diêu Hoàng thấy hắn thực sự không có chút thích thú nào, không giống phụ thân sau khi bị mẫu thân hôn xong sẽ cười tủm tỉm sung sướng. Nàng ngượng ngùng ngồi lại vị trí của mình, lẩm bẩm tự bào chữa: "Thiếp còn tưởng Vương gia thích như vậy, vậy sau này thiếp không dám nữa."
Triệu Tụy không nói gì thêm.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.