Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 7: "Vương gia có lạnh không? Thiếp giúp người đắp chăn nhé?"

Trước Sau

break

Triệu Tụy thân cao hơn tám thước*, tuy sau khi xảy ra chuyện đã gầy đi ít nhiều, nhưng ngồi trên xe lăn trông hắn vẫn rắn rỏi cường tráng hơn một vài thư sinh văn nhược.

*Thước: đơn vị đo chiều dài cổ của Trung Quốc, 1 thước ≈ 0.33 mét.

Chiếc chân gác bên phía Diêu Hoàng không nghe theo sự điều khiển của hắn khiến nửa thân trên của Triệu Tụy cũng nghiêng theo, ép lên người Diêu Hoàng. Hắn phải dùng khuỷu tay trái chống bên cổ Diêu Hoàng để tạo lực, mới có thể giữ thăng bằng cơ thể, tay phải nhờ vậy mới rảnh để làm việc khác.

Triệu Tụy quanh năm luyện võ nên bờ vai rộng lớn, áp sát vào Diêu Hoàng. Đầu vai phải của hắn cao hơn Diêu Hoàng một đoạn, điều này khiến hắn khi đang nửa chống nửa dựa có thể dễ dàng nhìn rõ mặt nghiêng của Diêu Hoàng, thấy rõ đôi mắt nàng nhắm chặt vì bồn chồn hay e lệ.

Ánh mắt hắn trượt xuống, dừng lại nơi bờ vai tròn trịa, mịn màng như mỡ đông, cùng cánh tay khép nép che trước ngực nàng.

Vội vàng lướt qua, ngoài chiếc yếm lụa đỏ, khắp nơi đều trắng nõn như tuyết mới đầu mùa.

Ngắm lại dung nhan cô nương, quả là mỹ mạo khuynh thành, dù đặt giữa đám tú nữ vẫn nổi bật hơn người.

Ánh mắt Triệu Tụy trầm xuống, dục vọng trỗi dậy do tiếp xúc thân thể cũng nguội lạnh dần.

Nếu như chân hắn không xảy ra chuyện, hắn có thể yên lòng chiếm hữu vẻ đẹp này. Nhưng giờ đây, khác nào lấy bùn nhơ làm vấy bẩn một đóa mẫu đơn?

Triệu Tụy không muốn tiếp tục nữa.

Nhưng lời này nên do nàng nói ra, Triệu Tụy không thể trở thành một người phu quân vô cớ lạnh nhạt với tân nương.

Hắn đưa tay chạm vào mặt nàng.

Diêu Hoàng bất giác rụt cổ lại. Dù nữ y có tận tình chỉ dạy cũng chỉ là lý thuyết suông. Giờ đây, bị một nam nhân xa lạ ôm vào lòng, có lẽ còn đang tùy ý ngắm nghía khắp thân thể, Diêu Hoàng như bị ném vào biển lửa, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

Gương mặt ửng hồng của nàng khẽ lách khỏi bàn tay nam nhân nhưng tấm lưng lại càng áp sát vào lồng ngực kia hơn. Cách lớp áo lót bằng lụa đỏ của Triệu Tụy, Diêu Hoàng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Lúc này, tiến thoái lưỡng nan.

Triệu Tụy lên tiếng, giọng điệu ôn hòa hơn hẳn mấy câu ngắn ngủi trước đó: "Nếu nàng chưa sẵn sàng, chuyện viên phòng có thể hoãn lại, ta không vội."

Hắn mong nàng thuận theo lòng mình, không cần vì sợ hãi thân phận Vương gia của hắn mà nhẫn nhịn chịu đựng.

Diêu Hoàng toàn thân cứng đờ, suy nghĩ ngổn ngang.

"Ta không vội" là có ý gì? Chỉ đơn thuần là không vội, hay là cái cớ để che giấu việc mình không "được"?

Nếu là vế sau, việc Vương gia vội vàng cởi xiêm y chẳng qua là kế giấu đầu hở đuôi. Vậy nàng càng phải phối hợp với Vương gia, không thể vạch áo cho người xem lưng.

Nhưng ngay khi Vương gia áp xuống, trong khoảnh khắc, nàng rõ ràng cảm nhận được thứ hình dạng giống hệt "giáo cụ" mà nữ y đã dạy...

Nếu vậy, câu hỏi của Vương gia chỉ là thăm dò, xem nàng có chê bai hắn hay không mà thôi.

Diêu Hoàng nhỏ giọng đáp: "Có thể gả cho Vương gia là phúc ba đời của thần thiếp. Thần thiếp đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, khi nào viên phòng hoàn toàn do Vương gia định đoạt."

Chàng 'được' thì chàng cứ tới, chàng không 'được' thì thiếp sẽ giả ngốc cùng chàng!

Dù có chút "lời hay ý đẹp" nhưng Diêu Hoàng thật lòng muốn vậy, nên giọng nói khe khẽ của nàng rất ổn định. Trong đêm tân hôn da thịt kề cận nhau thế này, câu nói đó liền biến thành một lời mời gọi đầy e lệ.

Triệu Tụy im lặng giây lát, rồi lại đưa tay vuốt ve mặt nàng. Lần này, Diêu Hoàng không rụt lại nữa.

Tro tàn lại cháy, Triệu Tụy cúi đầu, đôi môi mỏng di chuyển dọc theo bờ vai nàng.

Diêu Hoàng khẽ run rẩy.

Hơi thở của Triệu Tụy cũng trở nên nặng nhọc hơn. Khuỷu tay trái hắn dịch về sau, tay phải xoay người nàng lại, để toàn bộ thân trên của nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn.

Mãi đến khi Huệ Vương cúi đầu vùi mặt xuống, Diêu Hoàng mới dám mở mắt.

Đây chính là thành thân sao?

Cắn răng chịu đựng một lúc, nàng thử ôm lấy đầu Huệ Vương, một tay áp vào tai hắn, một tay luồn vào mái tóc đen của hắn. Huệ Vương không hề hay biết vẫn đang "bận rộn", cuối cùng kéo phăng chiếc yếm nhỏ nàng cố ý để lại cho hắn ra.

Diêu Hoàng xấu hổ vô cùng, còn Huệ Vương đã tách ra một tay bắt đầu "khám phá" những vùng đất mới.

Diêu Hoàng luống cuống, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dám. Khi nàng sắp khóc đến nơi, Huệ Vương đột nhiên lại xoay nàng về tư thế nằm nghiêng.

Diêu Hoàng biết, Huệ Vương sắp 'làm thật' rồi.

Nữ y đã dặn dò kỹ lưỡng, lúc này nàng tuyệt đối không được xấu hổ, phải toàn lực phối hợp. Nếu không Vương gia rất có thể sẽ "nóng giận" vì thử mãi không thành.

Vạn sự khởi đầu nan, khi cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng thành công.

Cũng vì khó khăn, Huệ Vương dứt khoát không dừng lại, sóng này chưa lặng sóng khác đã dâng trào.

Diêu Hoàng từ nhỏ đã theo ca ca học võ, không sợ mệt không sợ khổ, chỉ sợ đau. Lần đầu tiên, Diêu Hoàng không ngừng nức nở, không sao kiềm chế được, nên cũng chẳng để ý Huệ Vương có tức giận không. Hơn nữa, hắn bắt nạt người ta như vậy, còn không cho nàng khóc sao?

Lần này thì khác, Huệ Vương không vội vàng như vậy nữa, tiếng nức nở của nàng cũng đổi giọng.

Diêu Hoàng vô cùng xấu hổ, nhưng Huệ Vương phía sau dường như rất hưởng thụ, lúc nàng muốn bịt miệng lại, hắn liền nắm lấy cổ tay nàng.

Huệ Vương còn rất mạnh mẽ bá đạo, tiếng cầu xin của nàng vỡ tan, hắn cũng không chịu dừng.

Cuối cùng Diêu Hoàng chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, nửa nằm trên gối, chỉ còn lại tiếng gọi "Vương gia.." hết lần này đến lần khác bị hắn ép bật ra.

Đợi màn trướng không còn lay động nữa, Huệ Vương mới thật sự đè lên vai nàng, hơi thở nặng nề như gió thổi qua tai nàng, hòa cùng hơi thở của nàng.

Diêu Hoàng hiểu, người này cũng mệt mỏi không kém. Nàng vốn nặng cân hơn các cô nương bình thường, Huệ Vương có thể đẩy nàng lùi sâu vào bên trong, lại còn kéo dài lâu như vậy, đủ thấy hắn đã dùng sức nhiều thế nào.

Ngay khi Diêu Hoàng cảm thấy mình sắp bị Huệ Vương đè bẹp, thì người kia đã khôi phục lại hơi thở bình thường. Hắn lùi về sau, khiến Diêu Hoàng lại run lên một cái.

Triệu Tụy khẽ dừng lại, thấy nàng xấu hổ đến mức vùi cả mặt vào gối, mới nhấc chân đang vắt qua người nàng trở về, dùng hai tay chống người nằm ngửa ra, cởi trung y phủ lên ngang hông.

Cả hai đều rất nóng, chăn gấm đã sớm bị đá đến góc giường xa hắn.

Diêu Hoàng vẫn đang trong trạng thái toàn thân rã rời, xương cốt mềm nhũn. Nhưng Vương gia đã nằm ngay ngắn rồi, chẳng lẽ đang nhìn nàng sao?

Bộ dạng của nàng lúc này...

Diêu Hoàng vội vàng nhặt chiếc yếm nhỏ vứt bên cạnh nhét xuống dưới, rồi dùng chân kéo một góc chăn hỷ, kéo lên che thân người.

Làm xong tất cả, Diêu Hoàng chậm rãi quay đầu, thấy Huệ Vương đang nhắm mắt, Diêu Hoàng mới thả lỏng hơn nhiều.

Ánh mắt nàng lướt qua bờ vai rộng lớn, lồng ngực vạm vỡ, đôi chân dài thẳng tắp của Huệ Vương. Diêu Hoàng mới muộn màng nhận ra mà hỏi: "Vương gia có lạnh không? Thiếp giúp người đắp chăn nhé?"

Triệu Tụy đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhắm mắt nói: "Ta muốn tắm rửa, nàng bảo nha hoàn mang hai thùng nước nóng vào đây, nàng và ta mỗi người một thùng."

Diêu Hoàng: "Vâng, Vương gia chờ một lát, thiếp mặc y phục vào đã."

Cài lại áo lót, mặc quần ngủ xong, Diêu Hoàng dùng tư thế khó coi bò xuống giường, vén lại màn giường đang rủ thấp, Diêu Hoàng đi đến bên cạnh viền ngoài của giường bát bộ, gọi ra ngoài: "A Cát?"

Cách một bức tường, ở gian phòng bên cạnh, vì không biết lát nữa có cần vào đỡ Vương gia hay không, ban đầu A Cát và bốn người Họa Mi đều ở lại bên này.

Khi khách khứa ở tiền viện lần lượt ra về, cả tòa Huệ Vương phủ trở nên yên tĩnh. Giữa sự tĩnh lặng đó, từ nội thất đột nhiên truyền đến tiếng khóc khe khẽ của Vương phi.

A Cát bất giác bước lên phía trước.

Họa Mi nắm chặt lấy cổ tay nàng, nhỏ giọng quát: "Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của Vương gia?"

A Cát đã được thái thái nhắc nhở về chuyện tối nay, nên không xông vào nữa, trừ phi nàng có thể chắc chắn Vương phi đang phải chịu đựng sự hành hạ phi nhân tính.

May mà Vương phi chỉ khóc khoảng một tuần trà, đợi đến khi giọng Vương phi lại vang lên, âm điệu đó lại khiến người ta toàn thân khô nóng.

A Cát đưa tay đuổi bốn người Họa Mi ra ngoài: "Ta ở bên này trông chừng, các ngươi ra ngoài sân đợi trước đi."

Nàng thân thiết với Vương phi nhất, Vương phi chắc chắn sẽ không để ý việc nàng nghe lén, còn bốn người Họa Mi có được nghe hay không thì cần hỏi ý Vương phi.

Họa Mi trừng mắt nhìn nàng, cũng không cố nán lại.

A Cát canh giữ như vậy, không ngờ lại đợi đến hai khắc, giọng Vương phi càng lúc càng khàn đi!

"Tiểu tỳ có mặt!"

Diêu Hoàng nghe ra sự nôn nóng của A Cát, chỉ không biết nha đầu này đang gấp gáp chuyện gì mà quên cả đè thấp giọng, đêm hôm khuya khoắt thế này liệu có kinh động đến Vương gia không?

Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy bóng người trong màn trướng không hề nhúc nhích, Diêu Hoàng phân phó: "Bảo phòng đun nước mang hai thùng nước nóng tới."

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Diêu Hoàng tạm thời không có việc gì, thử lấy chiếc yếm nhỏ ra, xác nhận không có vấn đề gì, nàng lập tức ném chiếc yếm đó vào giỏ đựng đồ bẩn.

Chân vẫn còn mềm nhũn, Diêu Hoàng ngồi xuống trước bàn trang điểm nhỏ đặt ở góc phòng, nhìn vào gương, trong gương tóc nàng tai rối bù, hai má đỏ bừng.

Diêu Hoàng thử làm lại vẻ mặt vừa kêu vừa cầu xin lúc nãy, trông có hơi kỳ quặc, may mà không đến nỗi xấu xí. Nếu không bị Huệ Vương nhìn chằm chằm suốt quá trình, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ.

Đang suy nghĩ lung tung, ma ma thô sử ở phòng đun nước đã mang nước tới. Sau đó, A Cát và Họa Mi mỗi người nhận một thùng, mang vào nội thất.

Có Huệ Vương ở đây, Họa Mi tuân thủ quy củ không dám ngẩng đầu, còn A Cát lo lắng cho Vương phi, vừa vào phòng đã nhìn vào bên trong.

Diêu Hoàng dùng ánh mắt nhắc nhở nàng giữ quy củ, nhìn hai người đặt thùng nước cạnh giá rửa mặt, Diêu Hoàng nói: "Tối nay A Cát trực đêm, những người khác về phòng ngủ đi."

Họa Mi liền đi trước.

Huệ Vương đã nói rõ thích yên tĩnh, Diêu Hoàng bảo A Cát cũng lui xuống.

Khi cửa nội thất đóng lại lần nữa, Huệ Vương bên trong lên tiếng: "Làm ướt một chiếc khăn, vắt khô không còn nhỏ giọt rồi đưa cho ta."

Diêu Hoàng làm theo, cầm khăn đi tới trước màn trướng, một bàn tay từ bên trong đưa ra: "Ta tự làm được, nàng đi tắm rửa đi."

Diêu Hoàng phản ứng rất nhanh, đưa khăn qua nói: "Vâng, thiếp đi tịnh phòng, Vương gia có việc gì cứ gọi thiếp."

"Ừ."

Diêu Hoàng liền xách một thùng nước đi vào tịnh phòng phía trong cùng.

Vương gia quả là tôn quý, ngay cả một gian tịnh phòng cũng rộng rãi sáng sủa hơn khuê phòng của Diêu Hoàng ở nhà mẹ đẻ, còn đốt hương xông thoang thoảng thanh nhã.

Diêu Hoàng khép hờ cửa, cởi bỏ y phục, nhúng khăn ướt hết lần này đến lần khác lau sạch người, lau khô xong thấy hơi lạnh, vội vàng mặc lại y phục.

Trở lại nội thất, màn trướng vẫn rủ xuống, nhưng chiếc quần lụa đỏ vắt trên xe lăn khi nãy đã không còn.

Diêu Hoàng không biết Huệ Vương làm thế nào để cởi và mặc quần, rõ ràng Huệ Vương cũng không muốn để nàng nhìn thấy.

Gọi A Cát xách hai thùng nước nóng đi, tối nay mới thật sự có thể nghỉ ngơi.

Chăn hỷ rất lớn, Vương gia Vương phi cùng đắp, hai bên vẫn còn dư ra một khoảng rộng.

Diêu Hoàng nằm xuống liền không dám cử động lung tung, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của Huệ Vương, trong đầu không ngừng hiện lên từng cảnh tượng lúc viên phòng.

So với sự kịch liệt lúc đó, bây giờ trong trướng yên tĩnh đến mức khiến nàng hoảng hốt.

Đã là phu thê, phải thử gần gũi nhau hơn, Vương gia đi lại bất tiện, nàng nên chủ động hơn mới phải.

Ý niệm vừa định, Diêu Hoàng làm ra vẻ tự nhiên quay người về phía Huệ Vương, khẽ nhích người lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, mặt áp vào vai đối phương: "Vương gia, người buồn ngủ chưa?"

Triệu Tụy: "...Có chuyện gì?"

Diêu Hoàng: "Không, thiếp thân mới đến nơi lạ, hơi phấn khích. Nếu Vương gia chưa buồn ngủ, chúng ta trò chuyện một lát được không?"

Triệu Tụy: "Nàng muốn nói chuyện gì?"

Diêu Hoàng nghĩ ngợi, nhìn góc nghiêng gương mặt hắn hỏi: "Vương gia rất tuấn tú, nên thiếp thân mới muốn gả cho người. Vậy Vương gia sao lại nghĩ đến việc chọn thiếp làm Vương phi? Phụ thân thiếp là một võ phu thô lỗ, rất nhiều quy củ thiếp học không tốt bằng các tú nữ khác, chuyện này chắc người chưa biết đâu nhỉ?"

Nàng tự vạch khuyết điểm của mình ra trước, tránh để Huệ Vương đặt kỳ vọng quá cao vào lễ nghi của nàng.

Triệu Tụy: "Ta đã nói rồi, trong số các tú nữ, nàng hợp nhãn ta nhất."

Diêu Hoàng cười: "Nói vậy là, hai chúng ta vừa mắt nhau, thật tốt."

Sự chú ý của Triệu Tụy đều dồn cả vào cánh tay trái, cảm giác mềm mại truyền đến từ nơi đó quá rõ ràng.

Diêu Hoàng: "À phải rồi, Hoàng thượng ban cho nhà thiếp một nghìn lượng bạc, hai tờ ngân phiếu Vương gia tặng không dùng đến, thiếp mang về rồi, sáng mai đưa cho người."

Triệu Tụy: "Không cần, nàng cứ giữ mà dùng. Ta ở sâu trong Vương phủ ít khi ra ngoài. Nếu nàng buồn chán, có thể tự mình đi dạo các cửa hiệu ở kinh thành. Nếu bạc không đủ tiêu, cứ đến phòng thu chi lấy, không cần hỏi xin ta."

Hắn sẽ không trái ý mình mà bỏ tâm tư đi cùng nàng, cũng sẽ không cấm túc nàng trong Vương phủ. Cho nàng cẩm y ngọc thực cũng là một loại bù đắp.

Diêu Hoàng kinh ngạc ngồi bật dậy: "Đó là một nghìn lượng bạc đó, cho thiếp hết sao? Thiếp phải tiêu bao lâu mới hết?"

Triệu Tụy: "Một viên bảo thạch thượng hạng trị giá mấy trăm lượng, gặp được thứ mình thích, một nghìn lượng chỉ đủ nàng mua hai món trang sức bảo thạch."

Diêu Hoàng: "...Thiếp không nỡ đâu, số trâm hoa châu cài trong sính lễ đủ cho thiếp dùng rồi."

Triệu Tụy: "Chỉ có vài bộ thôi, dùng trong các bữa tiệc năm nay, sang năm mà dùng tiếp sẽ bị người ta cười chê. Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, trong sính lễ không có trang sức bảo thạch."

Diêu Hoàng nhỏ giọng nói: "Mũ châu thúy và mũ tứ phượng của thiếp đều có gắn đủ loại bảo thạch, cộng lại chắc cũng được bốn mươi năm mươi viên."

Triệu Tụy: "...Hai chiếc mũ đó sau này tham gia đại lễ phải dùng, không được làm hỏng."

Diêu Hoàng lập tức ỉu xìu, nàng còn tưởng mũ châu thúy, mũ tứ phượng cũng giống như hỷ phục, sau này đều phải cất vào kho làm đồ sưu tầm, vậy thì nàng có thể cạy bảo thạch trên hai mũ đó xuống làm lại thành bốn mươi năm mươi món trang sức bảo thạch.

Triệu Tụy: "Không tính các khoản thu khác từ điền trang, cửa hiệu của Vương phủ, Thân vương hàng năm có bổng lộc năm nghìn lượng, Thân vương phi có năm trăm lượng, ít nhất cũng dư sức cho nàng mỗi năm sắm thêm hai món trang sức bảo thạch, không cần phải bận tâm vì chuyện này."

Vừa nghe nói ngoài sính lễ hậu hĩnh, mỗi năm mình còn có thể lĩnh thêm năm trăm lượng bạc, mắt Diêu Hoàng lập tức sáng hơn cả minh châu, khóe miệng muốn nén cũng không nén được.

Triệu Tụy đột nhiên hiểu ra, cô nương này chưa chắc đã thích hắn nhưng nhất định thích sự vinh hoa phú quý của Vương phủ.

Trong ba vị Vương gia, với xuất thân của nàng, quả thực chỉ có thể tranh giành làm chính phi của hắn.

"Ngủ đi."

Triệu Tụy nhắm mắt nói, nếu không phải ngại phiền phức, hắn còn muốn quay lưng đi.

Diêu Hoàng không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Huệ Vương, chỉ nghĩ hắn mệt rồi. Nhưng nàng rất vui, ôm lấy Huệ Vương nũng nịu thêm một hồi rồi mới ngoan ngoãn nằm yên.

.

Vì đôi chân bất tiện, tư thế ngủ của Triệu Tụy rất ổn định, nằm ngửa thiếp đi, nằm ngửa tỉnh dậy.

Trời còn chưa sáng rõ, Triệu Tụy đã muốn rời giường.

Sau khi bị bó buộc trên xe lăn, hoạt động hàng ngày của hắn vô cùng hạn chế. Càng như vậy, hắn càng ngủ ít đi. Nằm thêm nữa vừa dày vò tinh thần, vừa khiến thân thể thêm khó chịu.

Nếu ở một mình, hắn có thể làm mọi việc tùy ý, nhưng nhìn gương mặt say ngủ của Diêu Hoàng. Triệu Tụy vừa không muốn đánh thức nàng, lại không muốn bản thân phải chịu đựng sự chờ đợi.

Đúng như hắn dự liệu, việc phu thê phân phòng có lẽ tốt cho cả hai.

Đợi một lát, Triệu Tụy vén chăn lên, hai tay chống giường ngồi dậy.

Diêu Hoàng tỉnh giấc, nhìn thấy bóng dáng hắn ngồi thẳng, ngẩn người.

Triệu Tụy nói thẳng: "Thanh Ải chắc đã tới rồi, nếu nàng không ngại, bây giờ ta gọi hắn vào được chứ?"

Trong đầu Diêu Hoàng lập tức hiện ra một gương mặt trẻ trung đoan chính. Thanh Ải tuy là một thái giám nhưng vẻ ngoài không khác mấy so với nam nhân bình thường.

Diêu Hoàng vốn không quen để một nam nhân lạ mặt nhìn thấy dáng vẻ mình đang nằm trên giường, vội vàng ngồi dậy.

Triệu Tụy: "Nàng có thể vào tịnh phòng trước, đợi ta đi rồi hãy ngủ tiếp."

Diêu Hoàng: "Không cần thiếp hầu hạ người sao?"

Triệu Tụy: "Không cần."

Diêu Hoàng bèn chỉ mặc trung y trốn vào tịnh phòng.

Thanh Ải sau khi vào phòng, thuần thục giúp Triệu Tụy thay y phục, búi tóc gọn gàng rồi đỡ hắn lên xe lăn, sau đó rời đi, ra tiền viện rửa mặt.

Lúc này Diêu Hoàng cũng không buồn ngủ nữa, liếc nhìn đống y phục đã thay của Triệu Tụy trong giỏ, nàng mặc thêm một chiếc yếm mới vào người trước, rồi mới gọi nha hoàn vào hầu hạ.

Hôm nay phải vào cung thỉnh an Vĩnh Xương Đế và các vị hậu phi, Bách Linh giúp Diêu Hoàng trang điểm lộng lẫy. Đến khi ra tiền viện dùng bữa thì đôi tân phu thê mới gặp lại.

Triệu Tụy đã thay một bộ lễ phục màu đỏ, trông sắc mặt không tệ, chỉ là vẻ lạnh nhạt quen thuộc lại quay về.

Đồ ăn đã được bày biện xong, Thanh Ải dẫn theo mấy nha hoàn lui ra ngoài.

Diêu Hoàng thấy hắn chuyên tâm dùng bữa, cũng chậm rãi gắp thức ăn.

Sau khi ăn xong, Triệu Tụy nói cho nàng biết lịch trình hôm nay: "Trước tiên vào cung, sau khi về phủ ta sẽ cùng nàng gặp mặt các quản gia và người hầu trong Vương phủ."

Diêu Hoàng gật đầu.

Triệu Tụy lắc lắc chiếc chuông nhỏ đặt trên xe lăn, trên chuông có một cơ quan nhỏ, chỉ khi có người ấn xuống rồi lắc thì mới kêu, bình thường treo trên xe lăn, lắc thế nào cũng không phát ra tiếng.

Thanh Ải dẫn nha hoàn vào, hai phu thê súc miệng xong liền xuất phát.

Từ đây đến cổng chính Vương phủ là một đoạn đường bằng phẳng. Đến ngoài cổng, chiếc xe ngựa lộng lẫy chuyên dụng của Vương gia đã chờ sẵn, cửa sau mở rộng, một tấm ván gỗ dốc chắc chắn được bắc vững vàng vào thành xe.

Một vị công công khác là Phi Tuyền chỉ đi tất trắng đứng trong xe. Thanh Ải cho xe lăn quay lưng về phía cửa xe, vững vàng đẩy xe lăn men theo tấm ván dốc lên trên, lên đến nơi Phi Tuyền sẽ giữ lấy xe lăn. Bên trong xe ngựa rộng rãi không có ghế ngồi chính, vị trí đó chuyên dùng để cố định xe lăn. Diêu Hoàng lên xe xong, chỉ có thể ngồi ở ghế phụ bên trái, bên phải là tủ gỗ tử đàn ba tầng.

Trong suốt quá trình, Huệ Vương không có biểu cảm gì, Thanh Ải và Phi Tuyền im lặng cung kính, các thị vệ như Trương Nhạc đang đứng gác và sắp đi theo xe đều có vẻ mặt kiên nghị nghiêm trang.

A Cát bị dọa đến nín thở, không dám nhìn nhiều. Diêu Hoàng thì đỡ hơn, phần lớn là thấy mới lạ với đủ loại phương pháp chăm sóc Huệ Vương, tiện thể ghi nhớ kỹ trong lòng.

Phi Tuyền nhảy xuống, đến lượt Diêu Hoàng lên xe.

Sau khi Diêu Hoàng ngồi vững, nàng mỉm cười với Huệ Vương rồi nhìn vào thiết bị dùng để cố định xe lăn.

Triệu Tụy nhìn nàng.

Diêu Hoàng hiểu ý, chỉ vào một cái nút cơ quan nói: "Lúc Vương gia muốn xuống xe, thiếp ấn vào đây là xe lăn có thể di chuyển được, đúng không?"

Triệu Tụy ngầm thừa nhận.

Diêu Hoàng cười nói: "Lát nữa đến trước cửa cung, thiếp đẩy người xuống."

Triệu Tụy: "Vẫn nên để Phi Tuyền làm đi."

Xe lăn cộng thêm hắn, nàng không có sức lực lớn như vậy.

Diêu Hoàng biết Vương gia đang xem thường mình, quyết định lát nữa sẽ trực tiếp chứng minh cho hắn thấy.

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc