Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 6: "Vì Vương gia rất tuấn tú, thiếp vừa nhìn đã thích."

Trước Sau

break

Liên quan đến chuyện riêng tư của Huệ Vương, Diêu Hoàng không nói cho mẫu thân biết ý định thực sự của nữ y, chỉ nói rằng nữ y đã kiểm tra lại thân thể cho nàng lần nữa.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu Diêu Hoàng có nỗi niềm khó nói nào đó, chắc chắn nàng cũng không muốn người khác ở sau lưng bàn tán, suy đoán lung tung.

La Kim Hoa thấy sắc mặt nữ nhi vẫn bình thường liền gác lại chuyện này, tiếp tục chuẩn bị yến tiệc.

Thân thích bằng hữu của nhà họ Diêu không nhiều, ngày thường có việc vui gì đãi tiệc, bày năm sáu bàn là đủ. Nhưng kể từ khi thánh chỉ ban hôn của hoàng gia được ban xuống, một số nhà có chút quan hệ bà con xa cũng nhất quyết đến tặng lễ. Một vài đồng liêu Bách hộ hoặc thượng cấp Thiên hộ không mấy thân thiết của Diêu Chấn Hổ trong quân doanh cũng đến tặng lễ, nhà nào nhà nấy đều nhiệt tình quá mức. Nhà họ Diêu không thể từ chối, chân trước vừa nhận quà, chân sau đã phải gửi đi một tấm thiệp mời.

Cộng thêm hàng xóm láng giềng thân thiết, cuối cùng tính ra, nhà họ Diêu lần này phải chuẩn bị hơn năm mươi bàn tiệc!

May mắn là Lễ bộ biết tình hình của Diêu gia, đã đặc biệt đến chỗ Vĩnh Xương Đế xin cho Diêu gia một khoản tiền lo liệu yến tiệc là một nghìn lượng bạc. Cùng lúc đó, Huệ Vương cũng nhờ người mang đến nhà họ Diêu ngân phiếu một nghìn lượng. Việc trước đi cùng thánh chỉ nên hàng xóm đều biết, việc sau do Trương Nhạc bí mật đưa đến tay phu thê Diêu Chấn Hổ, người ngoài không hề hay biết.

Lễ bộ còn ám chỉ với nhà họ Diêu rằng, Vương gia đại hôn, chi phí một bàn tiệc bên Vương phủ tốn khoảng năm lượng bạc.

La Kim Hoa hiểu ra, tiệc bên nhà mình không thể tốt hơn bên Vương gia nhưng cũng không thể quá sơ sài.

Vì thế, La Kim Hoa dự trù chi phí mỗi bàn là bốn lượng bạc. Hơn năm mươi bàn là hơn hai trăm lượng bạc. Đại tiệc như vậy phải bày ba bữa, cộng thêm hai bữa tiệc nhỏ, cùng với chi phí thuê đầu bếp, thuê bát đũa đĩa chén... khoản tiền Vĩnh Xương Đế ban cho chỉ còn lại hơn một trăm lượng.

Đêm trước ngày Diêu Hoàng xuất giá, La Kim Hoa định giao lại hơn một trăm lượng này cùng hai tờ ngân phiếu của Huệ Vương cho nữ nhi.

Diêu Hoàng nhận lấy hai tờ ngân phiếu, nói: "Ý tốt của Vương gia chúng ta chưa dùng đến, quả thực nên trả lại cho người. Hơn một trăm lượng kia nương cứ giữ lại đi. Vương gia ít nhất sẽ cùng con về thăm nhà một lần, cơm nước nhà ta phải thịnh soạn một chút. Gần đây vì con mà phát sinh thêm những lễ nghĩa qua lại kia, trong nhà cũng phải từ từ đáp lễ. Hơn nữa, người và phụ thân may thêm mấy bộ quần áo tốt để dự phòng, sau này ra ngoài làm khách cũng phải chú ý một chút."

La Kim Hoa nghĩ cũng phải nên không khách sáo với nữ nhi nữa.

Diêu Hoàng lo lắng hơn một trăm lượng cũng không đủ để nhà mình duy trì thể diện nhà mẹ đẻ của Vương phi, nhỏ giọng nói: "Bây giờ số bạc sính lễ kia còn chưa thể động đến, đợi con đứng vững gót chân ở Vương phủ, con sẽ trợ cấp thêm..."

La Kim Hoa: "Đừng, đã làm Vương phi, chi tiêu ăn mặc, lễ nghĩa qua lại của con sẽ chỉ càng nhiều hơn. Khoản lớn nhất hoàng gia cho con chính là những món sính lễ này, con phải tính toán cẩn thận mà dùng, tuyệt đối không được quen thói tiêu xài hoang phí. Còn nhà chúng ta, ta và phụ thân con đều không ham hư vinh, lúc cần thể diện thì thể diện, ngày thường vẫn sống như trước kia. Chỉ cần sống ngay thẳng đàng hoàng, cần kiệm chăm lo gia đình chính là được, tuyệt đối không làm mất mặt con và Vương gia."

Không thể vì nữ tế là Vương gia mà họ phải học theo kiểu cách của đám quan lại quyền quý.

Kiểu cách cần có bạc chống lưng, nhà họ Diêu không có, cũng sẽ không tìm đến nữ nhi là Vương phi để xin.

"Được rồi, hai mẫu nữ chúng ta đều biết quản lý tiền bạc, ai cũng không cần lo cho ai, ngủ sớm đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm!"

...

Ngày hai mươi mốt tháng Tư, Huệ Vương đại hôn.

Buổi sáng và buổi trưa, hai bên đều có tiệc rượu. Giờ lành đón dâu được định vào lúc hoàng hôn.

Huệ Vương phủ nằm trong ngõ Sùng Nhân phía Tây hoàng thành, hàng xóm xung quanh đều là huân quý cao quan, chủ tớ ra ngoài xem lễ cũng chú trọng thể diện.

Đợi đoàn đón dâu rời khỏi khu nhà giàu tiến vào những con phố của dân thường, bá tánh chạy đến xem lễ náo nhiệt hơn hẳn, bàn tán xôn xao.

"Không phải chân của Huệ Vương tàn phế rồi sao, trông không giống lắm, nhìn hắn ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp kia kìa."

"Chân tàn phế chứ eo có tàn phế đâu, đương nhiên có thể ngồi thẳng. Ngươi xem đế giày của hắn không hề chạm vào bàn đạp, chứng tỏ chân hắn không có lực, tám phần là được người đỡ lên."

"Ai nha, thật đáng tiếc, ta còn nhớ ba năm trước Huệ Vương dẫn binh xuất chinh, mặc chiến giáp khí thế uy phong lẫm liệt."

"Trông tuấn tú như vậy, Vương phi gả qua đó cũng không quá thiệt thòi."

Bá tánh vẫn rất cẩn trọng, không dám lớn tiếng chọc vào vết thương lòng của một vị Thân vương, chỉ dám thì thầm to nhỏ với người thân quen bên cạnh. Tuy nhiên, người nói nhiều lên, rất nhiều từ ngữ lặp đi lặp lại vẫn truyền đến tai đoàn đón dâu. Trong đó có tân lang Huệ Vương, có quan viên Lễ bộ đi cùng, càng có những thân vệ trung thành tận tụy với Huệ Vương.

Ánh mắt các thân vệ sắc như dao, chuẩn xác phóng về phía đám đông.

Những người dân bị lườm lập tức ngậm chặt miệng, chỉ có những người dân khác chưa được nếm trải ánh mắt sắc lẻm của thân vệ là còn đang nghển cổ, vừa như xem kịch nhìn ngắm Huệ Vương, vừa mấp máy môi tiếp tục thì thầm.

Thân vệ đứng gần lo lắng liếc trộm Vương gia, chỉ thấy Vương gia vẫn như lúc mới ra khỏi cửa, dung mạo trầm tĩnh, không có niềm vui gượng gạo, cũng không có sự phẫn uất đè nén mà không phát ra.

Vương gia như vậy khiến thân vệ nghĩ đến cây cổ thụ, còn là một cây cổ thụ đã khô héo không bao giờ nảy mầm non nữa, mặc cho gió táp mưa sa, mặc cho trẻ con nghịch ngợm leo trèo, cây cổ thụ chỉ đứng sừng sững bất động, lặng lẽ chờ đợi mục nát sụp đổ.

Thân vệ thu hồi ánh mắt, vành mắt hoe đỏ.

Hôm nay, Huệ Vương vẫn phải ngụy trang, tỏ ra điềm tĩnh, nhưng thật ra vị Vương gia sống ẩn dật trong phủ kia, khuôn mặt đã sớm toát lên vẻ u ám.

Khi đoàn đón dâu đi qua hơn nửa kinh thành đến ngõ Trường Thọ phía Đông Nam, tiếng trống nhạc càng thêm vang dội, sôi nổi.

Trước cửa Diêu gia, hai tiểu đồng mặc áo đỏ, trán nổi gân xanh, gắng sức giơ cao hai chuỗi pháo đỏ quấn lại to bằng vòng eo, lại có người dùng hương châm lửa.

Từng làn khói trắng hòa cùng tiếng nổ đì đùng vang lên không trung, đoàn đón dâu tạm dừng ở xa, chờ đợi trong tiếng ồn ào.

Muội muội gả vào nhà quyền quý, Diêu Lân đáng lẽ phải vui mừng. Nhưng từ xa nhìn bóng dáng Vương gia ngồi bất động trên lưng ngựa, hắn không khỏi lo lắng, không tưởng tượng nổi Vương gia làm sao lên được ngựa, lát nữa lại phải xuống ngựa thế nào. Nếu tư thế quá khó coi, liệu có ai cười phá lên không, Vương gia liệu có vì tiếng cười đó mà thẹn quá hóa giận, liên lụy đến muội muội không.

Vừa quay đầu, Diêu Lân nhìn thấy hảo huynh đệ Lý Đình Vọng của mình. Người này cứ như kẻ mất hồn đứng giữa mấy tráng hán khỏe mạnh.

Diêu Lân thầm thở dài. Nếu để hắn chọn, hắn càng hy vọng muội muội có thể gả cho Lý Đình Vọng. Lý Đình Vọng sinh long hoạt hổ, nếu thật sự bắt nạt muội muội, hắn có thể không chút kiêng dè đánh cho một trận để trút giận thay muội muội. Còn người như Huệ Vương, hắn chỉ cần nảy sinh ý nghĩ đánh người thôi cũng thấy lương tâm bất an.

Cuối cùng, pháo đã nổ xong, khói trắng sặc mũi cay mắt cũng đã tan, đoàn đón dâu tiến đến trước cửa chính nhà họ Diêu.

Dù là khách mời hay bá tánh xem náo nhiệt, vào khoảnh khắc này, mọi người đều đồng loạt ngừng nói chuyện, cùng nhìn chằm chằm vào Huệ Vương, tò mò xem hắn sẽ xuống ngựa như thế nào.

Huệ Vương hơi cúi người, tay trái nắm lấy yên ngựa, tay phải vuốt ve má con tuấn mã.

Con tuấn mã lông đen bóng mượt ngoan ngoãn quỳ xuống.

Lúc này, một thân vệ đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ tử đàn chế tác hoa mỹ đến, hai thân vệ khác vững vàng đỡ lấy vai và cánh tay Huệ Vương, chuyển người hắn lên xe lăn.

Mọi người còn đang xì xào bàn tán, lễ quan bắt đầu chủ trì nghi thức đón dâu.

Tân lang, tân nương phải bái biệt phụ mẫu nhà gái. Diêu Hoàng cuối cùng cũng được người dìu ra.

Phượng quan của Vương phi đính quá nhiều châu báu nên vô cùng nặng, giá y cũng rất lộng lẫy cầu kỳ. Diêu Hoàng buộc phải đi thật chậm, bước thật nhỏ, vai cổ căng cứng không dám nghiêng lệch dù chỉ một li.

Tấm khăn voan đỏ che khuất tầm nhìn, sau khi được dìu đến bên cạnh Huệ Vương, Diêu Hoàng chỉ có thể nhìn thấy nửa chiếc xe lăn.

Vương gia không cần quỳ lạy phụ mẫu của Vương phi, chỉ ngồi trên xe lăn bái bốn lạy. Diêu Chấn Hổ, La Kim Hoa nhận hai lạy, rồi đáp lễ hai lạy.

Đợi Diêu Hoàng cũng bái xong, Vương gia Vương phi sẽ rời khỏi nhà họ Diêu, còn phải vào cung bái kiến Vĩnh Xương Đế và các hậu phi.

Diêu Hoàng đi theo bên cạnh xe lăn của Huệ Vương. Nàng lên kiệu hoa trước, không nhìn thấy Huệ Vương lên ngựa như thế nào. Nhưng bên ngoài im phăng phắc, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào một mình Huệ Vương, chỉ không biết sắc mặt Huệ Vương thế nào.

E là sẽ không vui vẻ gì?

Chân đã tàn phế, vốn có thể an tĩnh sống ẩn dật trong Vương phủ, kết quả vì thành thân mà phải bị đẩy ra ngoài, lộ bộ dạng khó coi trước mặt người khác.

Từ một Vương gia cao cao tại thượng, khí phách hiên ngang, trở thành một phế nhân bị người ta thương hại hoặc chế nhạo...

Diêu Hoàng trước tiên tự lo lắng cho mình một phen, lo Huệ Vương sẽ trút hết nỗi ấm ức phải chịu đựng trên đường đi lên người tân nương là nàng. Dù sao, nàng sẽ là người duy nhất phải đối mặt với Huệ Vương trong thời gian dài vào đêm nay.

So với nỗi thấp thỏm nặng trĩu này, những lễ nghi phiền phức sau khi vào cung chỉ là việc tốn sức qua loa mà thôi.

Ra vào Hoàng cung một vòng, đoàn đón dâu trở về Huệ Vương phủ, ánh chiều tà rực rỡ đang nhuộm đỏ cả bầu trời.

Diêu Hoàng được dìu đến hậu viện. Khang Vương, Khánh Vương và Tứ hoàng tử đến dự tiệc cưới vây quanh Huệ Vương đang ngồi trên xe lăn. Nhìn gương mặt tuấn tú của Triệu Tụy được ánh chiều tà chiếu rọi hơi ửng hồng, Khang Vương cười chúc mừng: "Ráng màu đầy trời, đây là điềm lành. Nhị đệ và Vương phi chắc chắn là trời sinh một cặp, sau khi thành thân phu thê ân ái, vạn sự mỹ mãn."

Khánh Vương, Tứ hoàng tử cũng gửi lời chúc mừng.

Triệu Tụy mỉm cười, đón nhận những lời tốt đẹp của các huynh đệ.

Bên kia, Diêu Hoàng đi qua hành lang đến hậu viện, chú ý thấy mấy cánh cửa đi qua đều không có ngưỡng cửa, hẳn là để thuận tiện cho Huệ Vương ngồi xe lăn qua lại.

Đợi bên tân phòng chuẩn bị xong, một vị công công đẩy Triệu Tụy đến.

Những nữ quyến đến xem lễ trong tân phòng có muội muội của Vĩnh Xương Đế là Phúc Thành trưởng công chúa, phu nhân Thừa Ân công - biểu đệ muội của Vĩnh Xương Đế, đến từ nhà mẹ đẻ của Thái hậu quá cố. Hai người đều dẫn theo nhi tức (con dâu) của mình. Hai vị trắc phi của Khang Vương cũng có mặt, ngoài ra còn có Đại công chúa do Chu Hoàng hậu sinh ra và Nhị công chúa do Đỗ Quý phi sinh ra.

Đây đều là những nữ quyến mà sau này Diêu Hoàng phải thường xuyên giao tiếp.

Bệnh ở chân của Triệu Tụy khiến nụ cười của mọi người nhạt đi đôi chút. May mắn là nữ quan khéo léo nói lời cát tường, trong tân phòng vẫn tràn ngập không khí hỷ sự.

Triệu Tụy ngồi trên xe lăn vén khăn voan.

Diêu Hoàng hôm tuyển tú đã gặp Huệ Vương, vội vàng liếc nhìn một cái rồi không xem kỹ nữa. Ánh mắt Triệu Tụy nhìn nàng lúc đó thậm chí còn nhạt hơn cả nước. Nam nữ xa lạ cùng uống cạn chén rượu hợp cẩn giữa những lời chúc tụng hoặc thật lòng hoặc khách sáo của các nữ khách. Bận rộn các lễ nghi xong, Triệu Tụy trở lại tiền viện tiếp khách, Diêu Hoàng thay một bộ lễ phục gọn nhẹ hơn, cùng Phúc Thành trưởng công chúa và những người khác dùng bữa tối.

Ngày đại hỷ, không ai cố tình nói lời xui xẻo. Nhưng Diêu Hoàng vẫn mơ hồ cảm nhận được, trong ánh mắt của Phúc Thành trưởng công chúa và Nhị công chúa dường như ẩn giấu bí mật nào đó mà cả hai đều ngầm hiểu, có lẽ liên quan đến Huệ Vương.

Họ không nói, Diêu Hoàng cũng chẳng buồn đoán. Buổi sáng và buổi trưa đều không được ăn uống tử tế, lúc này Diêu Hoàng rất đói bụng. Nàng dùng phong thái đã học được trong cung, đoan trang ăn hết một bát cơm, hai đĩa thức ăn bày trước mặt nàng cũng nhìn thấy đáy.

Phúc Thành trưởng công chúa: "..."

Nể mặt đêm nay là ngày đại hỷ của đôi tân nhân, Diêu Hoàng còn nhiều việc phải chuẩn bị, các nữ khách ăn qua loa vài miếng rồi cáo từ. Bên phía nam khách, dù có ham mê uống rượu đến đâu cũng không dám chuốc rượu Huệ Vương đang ngồi xe lăn. Cạn vài chén tỏ ý chúc mừng, mọi người chuyên tâm ăn tiệc trò chuyện, rồi sớm để tân lang rời đi.

.

Diêu Hoàng đã tắm rửa thay y phục xong, ngồi bên mép giường trải chăn gấm đỏ thẫm, hai tay bất an xoắn vào nhau.

Những gì nữ y dạy nàng đều đã học thuộc, vấn đề là, Huệ Vương rốt cuộc có "được" không?

Diêu Hoàng đối với chuyện đó không quá tò mò hay mong đợi. Cho dù Huệ Vương không "được", mối hôn sự này mang lại cho nàng vinh hoa phú quý cả đời cũng đủ khiến nàng mãn nguyện rồi. Nàng chỉ sợ nếu Huệ Vương không "được", bí mật lớn còn khiến nam nhân mất mặt hơn cả việc hai chân tàn tật này bị nàng biết được, Huệ Vương có coi nàng như cái gai trong mắt không?

Vì sự hòa thuận giữa phu thê, Diêu Hoàng thật lòng mong Huệ Vương có thể "được". Nếu không "được", tốt nhất hãy ra hiệu trước cho nàng, Diêu Hoàng tuyệt đối sẽ không liều mạng đi thử!

"Vương phi, Vương gia đến rồi!"

A Cát rón rén chạy từ bên ngoài vào, nhỏ giọng nhắc nhở.

Tim Diêu Hoàng run lên, nàng hít sâu một hơi, chủ động ra ngoài nghênh đón.

Hai bên hành lang và dưới mái hiên đều treo đèn lồng đỏ rực. Diêu Hoàng ra đến cửa gian chính thì thấy Huệ Vương đang được người đẩy đi trong bóng đèn lay động. Lễ phục màu đỏ thẫm hắt lên gương mặt tuấn tú có hơi tái nhợt của hắn, không biết là do thân thể không khỏe, hay là mệt mỏi vì bôn ba cả ngày. Lý do nào cũng được, miễn đừng có gì không vui trong lòng.

Xe lăn đến trước cửa, Họa Mi và ba nha hoàn khác khụy gối hành lễ.

Diêu Hoàng cũng cùng A Cát cung kính hành lễ.

Triệu Tụy gật đầu, trước tiên giới thiệu vị công công đẩy xe lăn phía sau cho Diêu Hoàng: "Hắn tên Thanh Ải, cùng Phi Tuyền thay phiên nhau hầu hạ sinh hoạt thường ngày của ta."

Tiểu thư quan gia có lẽ không quen việc thái giám đến gần, nhưng Triệu Tụy bây giờ như vậy, chỉ có thể dẫn theo hai công công ra vào phòng ngủ của Vương phi.

Diêu Hoàng gật đầu, tỏ ý đã nhớ.

Triệu Tụy lại nói với mấy nha hoàn kia: "Bản vương thích yên tĩnh, ngày thường nếu không có lệnh, các ngươi cứ ở bên ngoài chờ lệnh là được."

A Cát, Họa Mi và mấy nha hoàn còn lại: "Vâng."

Triệu Tụy nhìn vào trong, Thanh Ải hiểu ý đẩy hắn vào.

Diêu Hoàng một mình đi theo sau, cẩn thận quan sát.

Vào đến nội thất, nàng không thấy Triệu Tụy có động tác gì khác thường, cũng không nghe thấy hắn mở lời. Nhưng Thanh Ải lại như đi guốc trong bụng hắn, trực tiếp đẩy xe lăn vào bên trong chiếc giường bát bộ*.

*Giường bát bộ: Loại giường lớn kiểu cổ, có mái che, khung bao quanh, giống như một căn phòng nhỏ.

Lưng xe lăn áp sát vào mép giường, theo tiếng Thanh Ải ấn vào cơ quan nào đó, lưng ghế hạ xuống, Triệu Tụy hai tay chống mép giường tự mình ngồi lên.

Diêu Hoàng chăm chú quan sát, bất ngờ Triệu Tụy ngước mắt nhìn sang, Diêu Hoàng trong lòng hoảng hốt, vội vàng tránh ánh mắt hắn.

"Lui ra đi."

"Vâng."

Thanh Ải lĩnh mệnh, xoay ngang chiếc xe lăn đặt ở vị trí đầu giường, quay người hành lễ với Diêu Hoàng rồi lui ra.

Giường bát bộ chia làm phần giường bên trong và phần sàn bên ngoài. Diêu Hoàng đứng bên cạnh lan can bao ngoài, căng thẳng chờ đợi Vương gia sai bảo.

Triệu Tụy trước đây không thích nói chuyện, sau khi gặp chuyện càng không có kiên nhẫn nói thêm một chữ thừa thãi nào. Nhưng cô nương đứng bên kia là Vương phi mới cưới về của hắn, còn nhỏ hơn hắn đến sáu tuổi, bản thân đã đủ sợ hãi, Triệu Tụy không muốn dọa nàng thêm nữa.

Hắn ngồi dựa lưng vào thành giường, hai chân duỗi thẳng, giữa chân và mép giường còn chừa khoảng cách rộng bằng hai bàn tay.

Nhìn Diêu Hoàng, Triệu Tụy vỗ vỗ mép giường, gọi: "Lại đây, ngồi đi."

Diêu Hoàng rụt rè bước tới, ngồi nghiêng đối diện với hắn, nửa mông ngồi vững nửa mông lơ lửng, cố gắng không chạm vào chân đối phương.

Ánh nến xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn trên lan can giường bát bộ chiếu vào. Nửa gương mặt của Vương phi ngồi nghiêng ở trong sáng, hiện lên sắc hồng của phấn má, nửa gương mặt trong tối, làn da mịn màng óng ả, ánh lên vẻ đẹp của ngọc.

Lông mi nàng rất dài, khẽ rủ xuống, thỉnh thoảng lại rung lên.

Đôi môi nàng đỏ mọng ẩm ướt, trông rất mềm mại.

Tư thế hơi cúi đầu của nàng không che hết được chiếc cổ thon dài trắng ngần. Bộ lễ phục bằng lụa thượng hạng mềm mại ôm sát thân thể, nơi nhô cao dường như có hơi ấm cơ thể mang theo mùi hương thiếu nữ trong truyền thuyết đang phả thẳng về phía hắn.

Triệu Tụy kết thúc việc đánh giá này, lại nhìn vào hàng mi của nàng: "Hôm tuyển tú, do nàng quên quy củ mà nhìn loạn, hay là lúc đó đã có ý muốn gả cho ta?"

Diêu Hoàng liếc nhìn hắn một cái, thành thật trả lời: "Lúc đó thiếp đã muốn gả cho Vương gia."

Triệu Tụy: "Vì sao?"

Trong lúc chờ gả, Diêu Hoàng không ngờ đêm tân hôn Huệ Vương lại hỏi như vậy. Lúc này bị Huệ Vương nhìn chằm chằm ở cự ly gần, nàng không kịp bịa ra lý do nào khôn khéo, lại không thể nói ra sự thật phũ phàng. Mặt nàng nóng lên, đầu càng cúi thấp hơn, bất chấp xấu hổ nói: "Vì Vương gia rất tuấn tú, thiếp vừa nhìn đã thích."

Triệu Tụy: "..."

Hắn không tin lắm nhưng dáng vẻ ngượng ngùng e thẹn này của nàng lại không giống giả vờ.

Thực ra sự thật thế nào cũng không quan trọng, hai người đã thành thân, từ nay là phu thê.

"Không còn sớm nữa, nàng đi tắt đèn, nghỉ ngơi đi."

Diêu Hoàng nghe vậy, liền đi làm việc.

Tắt một loạt đèn nến, chỉ còn lại một đôi nến hỷ lặng lẽ cháy. Lúc Diêu Hoàng quay lại giường bát bộ, phát hiện Huệ Vương đã kéo chăn nằm xuống, trên chiếc xe lăn bên cạnh vắt một chiếc quần lụa màu đỏ.

Tim Diêu Hoàng giật nảy, tự mình cởi quần rồi, xem ra có thể được?

Cho dù "được" cũng có cái căng thẳng của "được", Diêu Hoàng vẫn không kìm được vui mừng. "Được" là tốt rồi, đỡ cho nàng vừa phải động tay vừa phải động miệng!

Lời dặn của nữ y còn văng vẳng bên tai, Vương gia chân cẳng bất tiện, bảo nàng không được e thẹn, nhất định phải chủ động, tránh phiền phức cho Vương gia.

Vương gia đã vội vàng cởi quần rồi, Diêu Hoàng đã chuẩn bị kỹ càng liền bò từ cuối giường vào trong, quay lưng về phía Vương gia ngồi xuống. Trước tiên nàng cởi chiếc quần ngủ bằng lụa đỏ cùng màu, sau đó cởi chiếc áo lót lụa đỏ, chỉ để lại chiếc yếm nhỏ mà Vương gia tàn tật có thể thuận tiện cởi ra.

Trong giường bát bộ ánh sáng mờ ảo nhưng cái nên thấy và không nên thấy đều có thể nhìn rõ.

Ngay từ lúc Diêu Hoàng lên giường không nói tiếng nào mà cởi quần, Triệu Tụy đã quay mặt nhìn ra ngoài, đoán rằng vì tình hình đặc biệt của hắn, nàng hẳn đã nhận được một số chỉ dẫn.

Bên cạnh có tiếng động, Triệu Tụy liếc mắt nhìn, thấy nàng sắp tiến lại gần, Triệu Tụy quay đầu, kịp thời ngăn lại: "Nằm yên, đừng cử động lung tung."

Hắn tàn phế nhưng cũng không tàn phế đến mức mọi chuyện đều để Vương phi của mình chủ động.

Diêu Hoàng vừa lấy hết dũng khí như thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lập tức bị tiếng quát khẽ này dập tắt ngọn lửa. Nàng nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của Huệ Vương, không hiểu vì sao mà nằm yên xuống, còn lặng lẽ kéo tấm chăn thừa bên cạnh hắn, đắp kín đến tận cổ.

Triệu Tụy: "Xoay người qua, nằm nghiêng."

Vương gia là lớn nhất, Diêu Hoàng ngoan ngoãn xoay người.

Một cánh tay luồn vào giữa cổ nàng và gối, một lồng ngực rộng rãi rắn chắc áp sát vào lưng nàng. Theo một hơi thở nặng hơn của hắn, một chiếc chân nặng trịch bị gác lên chân nàng.

Cả hai đều không mặc quần, Diêu Hoàng bị nhiệt độ mát lạnh như nước ở chân Huệ Vương làm cho giật mình.

Ngay lúc đó, một bàn tay lớn ấm áp từ phía trước ôm tới, nâng lấy gương mặt nóng rực của nàng.

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc