Việc dạy dỗ bốn nha hoàn do Đỗ Quý phi ban tặng này thế nào, Diêu Hoàng đã có tính toán riêng. Nàng bảo phụ mẫu và huynh trưởng trước đây sống thế nào thì sau này cứ tiếp tục như vậy, không thể nào ở trong chính nhà mình mà còn phải nhìn sắc mặt của mấy nha hoàn.
Ăn tối xong, ráng chiều nơi chân trời rực rỡ, Diêu Hoàng dẫn A Cát đi vòng quanh hậu viện để tiêu cơm.
A Cát mới mười bốn tuổi, không giấu được lời trong lòng. Cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với cô nương, nàng ta lập tức hỏi vấn đề lớn nhất mà mình quan tâm: "Cô nương, lúc người xuất giá, người sẽ để ta ở nhà hay mang ta cùng đến Vương phủ?"
Nhà họ Diêu tổng cộng có bốn người hầu, mấy mẫu nữ nàng đã chiếm hết ba. Những việc như giặt giũ, nấu cơm, quét dọn phòng ốc, mẫu thân và tỷ tỷ của nàng gần như làm hết. Chỉ có nàng, từ nhỏ đã được thái thái sắp xếp ở bên cạnh cô nương, một lòng một dạ hầu hạ cô nương.
Nếu cô nương gả cho người bình thường, thậm chí là nhi tử của Thiên hộ như Lý Đình Vọng, A Cát còn tự tin sẽ được cô nương mang theo. Nay cô nương sắp làm Vương phi, bên cạnh lại có nha hoàn tốt hơn, A Cát liền cảm thấy cô nương có lẽ sẽ bỏ rơi nha đầu quê mùa như nàng, sợ nàng vụng về đến Vương phủ làm mất mặt cô nương.
Diêu Hoàng cười hỏi: "Vậy ngươi thì sao, có muốn đến Vương phủ không?"
Mắt A Cát đỏ hoe: "Muốn nhưng cũng không muốn. Ta không nỡ xa cô nương, lại sợ mình chưa học qua quy củ trong cung, vào Vương phủ sẽ phạm lỗi."
Diêu Hoàng: "Còn một tháng nữa mới đến đại hôn, có thể để Họa Mi bọn họ dạy ngươi."
Tuyển tú là để chọn thê tử cho ba vị Vương gia, Lễ bộ đã sớm phụng chỉ chuẩn bị ba hôn sự này. Ngày lành tháng tốt cũng đã xem xong, Huệ Vương được định vào hạ tuần tháng Tư, Khánh Vương vào tháng Tám, còn Khang Vương tái hôn thì sẽ thành hôn vào đầu tháng Chạp.
A Cát vui mừng nói: "Nói vậy, ta cũng có thể đi cùng sao?"
Diêu Hoàng: "Đương nhiên, Họa Mi bọn họ đều là người ngoài, chỉ có ngươi mới một lòng với ta. Ta còn trông cậy ngươi thay ta trông chừng họ đấy."
A Cát lòng thấy yên tâm: "Được, ta bảo đảm không để bọn họ lấy trộm một cây kim sợi chỉ của cô nương!"
Diêu Hoàng không vội giải thích ý nghĩa thực sự của "trông chừng" cho A Cát, chỉ nhấn mạnh: "Bất kể bọn họ học quy củ lễ nghi tốt đến đâu, hay giỏi những tài nghệ mà ngươi không biết, ở chỗ ta, chỉ cần ngươi làm tốt việc ta giao phó. Ngươi vĩnh viễn là đại nha hoàn của ta, không ai có thể vượt qua ngươi. Việc tiếp theo ngươi cần làm là ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt bọn họ, thể hiện đủ phong thái của đại nha hoàn. Ngươi có thể sai khiến bọn họ, bọn họ không thể sai khiến ngươi, đừng để bọn họ coi thường."
A Cát nghĩ đến vẻ kiêu ngạo của Họa Mi, ngay cả việc cô nương nghỉ trưa cũng dám quản, tức giận nói: "Cô nương yên tâm, trước đó bị dáng vẻ của bọn họ dọa sợ nên ta mới nhường họ. Sau này nếu còn có người như Họa Mi, ta sẽ tát cho một cái trước!"
Thật là nực cười, cô nương lớn từng này chưa từng phải chịu ấm ức gì, lẽ nào được phong làm Vương phi tôn quý lại trở nên nhu nhược.
Khi ráng chiều tắt dần, màn đêm buông xuống, Diêu Hoàng cuối cùng cũng trở về Tây sương phòng.
Bốn người Họa Mi ra đón nàng.
Diêu Hoàng: "Nhà bếp ở đằng kia, trong nồi có để sẵn nước, các ngươi tự lấy nước rửa mặt đi, thu dọn xong thì nghỉ ngơi sớm."
Bách Linh, Xuân Yến, Thu Thiền không dám lên tiếng. Họa Mi thì bình tĩnh như không, dường như đã quên hình phạt ban chiều, cung kính nói: "Nô tỳ hầu hạ cô nương trước đã."
Diêu Hoàng nhìn sang A Cát.
A Cát khí thế hẳn lên, trách mắng Họa Mi: "Lại là ngươi, sao nhiều lời thế, cô nương bảo ngươi làm gì thì làm nấy, đừng có lôi thôi!"
Ngực Họa Mi phập phồng, nàng ta trừng mắt nhìn đôi giày vải đã cũ của A Cát một hồi lâu, mới nghiến răng nói: "Nô tỳ biết lỗi, sau này không dám nữa."
Nàng ta quả thực có chút sợ Diêu Hoàng, sợ Diêu Hoàng xuất thân tiểu hộ không biết trời cao đất dày, cậy mình ở nhà mà tùy ý trừng phạt nàng ta.
Họa Mi quyết định nhẫn nhịn trước, đợi Diêu Hoàng gả vào Vương phủ, vào cung thỉnh an nương nương, bị nương nương dạy dỗ một phen, sau đó sẽ lợi dụng uy thế của nương nương để khống chế đối phương.
Diêu Hoàng dường như không để tâm đến lần mạo phạm thứ hai của nàng ta, cười nói: "Không sao, ngươi cũng chỉ vì sợ phụ lòng dặn dò của nương nương, nóng lòng hầu hạ ta thôi. Chỉ là ta và các ngươi còn chưa quen thuộc, đợi sáng mai ta lần lượt gọi các ngươi đến hỏi chuyện xong, sẽ dựa theo sở trường của các ngươi mà sắp xếp công việc."
Nói xong, nàng trực tiếp đi vào gian Bắc.
A Cát vào bếp lấy nước, chẳng thèm liếc nhìn bốn cung nữ lấy một cái.
Họa Mi nhìn thấy thái độ hoàn toàn khác biệt so với lúc chiều của A Cát, thấp giọng nói với Bách Linh: "Rõ ràng là có người chống lưng cho nàng ta, chẳng lẽ sau này chúng ta còn phải nghe lời một tiểu nha hoàn như nàng ta sao?"
Nàng dù sao cũng là nhị đẳng cung nữ của Dực Khôn cung, những tiểu thư khuê các đến dự yến tiệc trong cung còn không dám tỏ thái độ với nàng!
Ý của Quý phi nương nương rất rõ ràng, bảo nàng trấn áp Diêu Hoàng, dạy dỗ Diêu Hoàng thành một Huệ Vương phi ngoan ngoãn nghe lời nương nương.
Bách Linh vốn thật thà, thuộc loại siêng năng nhưng vụng miệng, không được chủ tử ưu ái, nên lần xuất cung này cũng không nhận được mật lệnh gì từ Quý phi nương nương.
Bách Linh không dám chống đối chuẩn Vương phi, cũng không dám đắc tội Họa Mi. Họa Mi nói nhỏ với nàng ta, nàng ta ngập ngừng hồi lâu không biết trả lời thế nào.
Họa Mi: "..."
A Cát xách ấm đồng trở về, mắt không thèm liếc nhìn, đi lướt qua bốn người.
Gian Bắc, Diêu Hoàng tự mình tháo búi tóc, đứng trước giá rửa mặt súc miệng rửa mặt, sau đó ngồi xuống mép giường đất dùng một chậu đồng khác để rửa chân.
A Cát ngồi trên ghế đẩu, vừa ôm bàn chân trắng nõn mềm mại của cô nương xoa nắn, vừa nhỏ giọng nói: "Cô nương không ở nhà, một mình ta ngủ không ngon giấc. Đi tìm mẫu thân ta thì bà ấy ngủ lại thích ngáy, làm ta đau cả đầu."
Chẳng trách tỷ tỷ gả cho A Quý rồi sắc mặt tốt hơn nhiều, hóa ra đều là vì thoát khỏi tiếng ngáy của mẫu thân.
Diêu Hoàng cười nói: "Ta cũng rất nhớ ngươi."
Nàng bốn tuổi đã chuyển từ phòng của phụ mẫu sang Tây sương phòng, ban đầu ngủ cùng phòng với Xảo Nương, bảy tuổi thì đổi thành A Cát, mỗi tối đều phải nói rất nhiều chuyện mới chịu đi ngủ.
Sau khi Diêu Hoàng nằm vào trong chăn, A Cát cũng nhanh chóng thu dọn xong xuôi. Vừa thổi tắt nến, nàng ta thành thạo chui vào ổ chăn bên cạnh Diêu Hoàng, đôi mắt hạnh long lanh nhìn cô nương nhà mình, nhỏ giọng nói: "Hơn một tháng cô nương không ở nhà, Lý công tử không đến tìm thiếu gia chơi lần nào. Xem ra trước đây hắn đến thường xuyên như vậy, đều là vì muốn gặp cô nương."
Tỷ tỷ sớm đã nói Lý Đình Vọng thích cô nương nhà mình, nàng và cô nương đều không tin, không ngờ thật sự bị tỷ tỷ tìm được chứng cứ.
Trong đầu Diêu Hoàng hiện lên bóng dáng cao ráo thẳng tắp của Lý Đình Vọng, cùng với gương mặt hay trêu chọc, dù bị nàng đánh một gậy vẫn có thể cười ngây ngô.
Đổi lại là Diêu Hoàng, nếu bị người mình ghét đánh, nàng chắc chắn sẽ tức chết hận chết. Lý Đình Vọng như vậy, chẳng lẽ thật sự thích nàng?
Thích thì sao chứ, Diêu Hoàng cũng không muốn gả cho một người suốt ngày tìm cách chọc tức mình.
"Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, ta sắp gả cho Huệ Vương rồi. Sau này, trước mặt hay sau lưng người khác đều không được nhắc đến hắn nữa, hắn chỉ là huynh đệ tốt của huynh trưởng ta mà thôi."
...
Một đêm ngon giấc, sau khi thức dậy Diêu Hoàng ăn cơm cùng người nhà trước.
Ăn xong, Diêu Chấn Hổ cưỡi một con la đến Đông Đại doanh, Diêu Lân cưỡi con la còn lại đến võ học ở phía Tây thành để đọc sách luyện võ. La Kim Hoa thì dẫn Xảo Nương đến tiệm vải lụa, muốn mua cho nữ nhi mấy tấm vải tốt để may y phục, giữ lại mặc thường ngày sau khi gả vào Vương phủ. Ngoài ra, bà còn phải mua cho nữ nhi một hai món trang sức tử tế.
Gia cảnh trong nhà chỉ có vậy, dù có đào hết đồ tùy táng trong mộ tổ tiên Diêu gia lên cũng không gom đủ một bộ của hồi môn xứng với thân phận Vương phi. Phu thê bà dứt khoát không làm bộ làm tịch, cố gắng hết sức mua thêm chút đồ cho nữ nhi là được.
Bốn người Họa Mi đứng trong sân, chờ đợi Diêu Hoàng sai bảo.
Diêu Hoàng lại dẫn A Cát ra hậu viện. Một lát sau, A Cát đến tiền viện, nhìn bốn người, nói với Xuân Yến: "Cô nương gọi ngươi qua hỏi chuyện, đi theo ta."
Xuân Yến hoảng hốt, sao lại gọi nàng đầu tiên?
Thấp thỏm bất an đi qua chính phòng, lúc nhấc chân bước qua ngưỡng cửa hậu viện, Xuân Yến ngước mắt nhìn quanh, ngẩn người.
Nàng nhìn thấy chuẩn Vương phi mặc một bộ váy áo vải thô, xắn tay áo ngồi xổm bên một luống rau. Cây cải trắng non mới chỉ cao bằng nửa ngón tay, chuẩn Vương phi để lộ cánh tay trắng nõn đầy đặn, bàn tay thon dài xinh đẹp luồn vào giữa những cây rau non, thành thạo nhổ từng cây cỏ dại.
Hình ảnh này, trong trí nhớ của Xuân Yến vẫn còn. Đó là những việc mà tổ mẫu, thẩm thẩm và các tỷ muội ở quê nhà nàng thường làm trước khi nàng vào cung.
Nhưng Diêu Hoàng là tiểu thư quan gia, là chuẩn Vương phi, sao lại làm công việc dơ bẩn này?
A Cát quay đầu nhìn lại: "Đi thôi, ngẩn ra đó làm gì?"
Xuân Yến vội đè nén kinh ngạc, tiếp tục đi theo A Cát.
Bên cạnh luống rau đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ, Diêu Hoàng ngồi xuống, nhìn Xuân Yến đang căng thẳng rụt rè, nàng cười nói: "Sao thế, ngươi rất sợ ta?"
Xuân Yến vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
Diêu Hoàng xoay xoay cây cỏ dại vừa nhổ trong tay, giọng điệu thoải mái: "Không cần sợ, ta thực ra rất dễ nói chuyện. Người bên cạnh chỉ cần làm tốt phận sự, đừng gây chuyện làm ta mất hứng là được. Còn chuyện đánh mắng kia, A Cát theo ta mười mấy năm, ta chưa từng đánh nàng một cái nào."
A Cát: "Đúng vậy, cô nương là người hiền lành nhất, cũng chưa từng mắng ta."
Xuân Yến: "Vâng, nô tỳ nhất định sẽ giữ đúng phận sự, tuyệt đối không làm cô nương tức giận."
Diêu Hoàng: "Tình hình nhà ta chắc các ngươi đều rõ. Nói cho ta biết tình hình của ngươi đi, bắt đầu từ quê quán gia đình, vào cung khi nào, cho đến khi được nương nương ban cho ta, chọn những điều quan trọng mà nói."
Xuân Yến trấn tĩnh lại, nhỏ giọng kể.
Hoàng cung cứ cách một khoảng thời gian lại tuyển chọn cung nữ trong dân gian, yêu cầu gia đình trong sạch, dung mạo đoan chính là được.
Xuân Yến sinh ra trong gia đình nông dân, mười ba tuổi tham gia tuyển chọn, vào cung học quy củ nửa năm, sau đó được phân đến Thượng Y Phường học thêu thùa. Năm nay vừa học xong, đúng lúc các nương nương muốn ban thưởng cung nữ cho chuẩn Vương phi, Xuân Yến liền được Đỗ Quý phi chọn ra.
Diêu Hoàng: "Có biết may y phục không?"
Xuân Yến: "Biết. Nô tỳ chủ yếu học về Tô tú và Thục tú, đã nắm vững hai mươi bốn loại kỹ thuật thêu, còn hơn ba mươi loại khác cần tiếp tục rèn luyện."
A Cát: "..."
Diêu Hoàng cười nói: "Tốt, ta còn hai tấm vải, lát nữa bảo A Cát mang cho ngươi cắt may. Ngươi may cho nàng một bộ đồ mùa hè trước, để ta xem tay nghề của ngươi thế nào."
Xuân Yến yên tâm, cuối cùng cũng có việc để làm.
Người thứ hai được gọi đến là Thu Thiền. Thu Thiền học tính toán sổ sách ở trong cung. Diêu Hoàng đưa ra mấy câu hỏi, Thu Thiền đối đáp trôi chảy, thuận lý thành chương nhận công việc quản lý sổ sách ở chỗ Diêu Hoàng.
Trở lại tiền viện, Thu Thiền cũng thở phào nhẹ nhõm như Xuân Yến.
Nhìn A Cát dẫn Bách Linh đi, Họa Mi lại thẩm vấn Thu Thiền một lượt. Thấy Thu Thiền cũng nói tương tự Xuân Yến, nàng liền có thêm tự tin.
Không ngờ Bách Linh đi chuyến này lại ở hậu viện đến hai khắc, gần bằng thời gian của cả Xuân Yến và Thu Thiền cộng lại.
Lúc A Cát đưa Bách Linh trở về, Họa Mi nhìn Bách Linh không chớp mắt. Ánh mắt đó khiến Bách Linh dù không có bí mật gì cũng bị nhìn đến hoảng sợ, mấy lần tránh ánh mắt của nàng. Mãi đến khi bóng dáng Họa Mi biến mất ở cửa sau, Bách Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối với Họa Mi, Diêu Hoàng cũng hỏi chuyện theo thông lệ. Họa Mi trả lời đơn giản, nàng cũng không hỏi đến cùng: "Bách Linh giỏi trang điểm, còn ngươi giỏi cái gì?"
Họa Mi ra vẻ cung kính nhưng thực chất rất kiêu ngạo: "Nô tỳ không có tài nghệ thêu thùa hay thủ pháp gì, chỉ có trí nhớ tốt, thuộc làu lễ nghi quy củ. Ở Dực Khôn cung thường phụ giúp các cô cô xử lý cung vụ, quản thúc cung nữ thái giám. Khi nương nương ra ngoài đi lại, cũng thích dẫn theo nô tỳ, chỉ vì nô tỳ khá lanh lợi, cung nữ thái giám ở các cung khác, nô tỳ chỉ cần gặp qua một lần là có thể nhớ kỹ."
Diêu Hoàng: "Nương nương thật tốt với ta, lại nỡ ban cho ta một cung nữ thông minh lanh lợi như ngươi."
Họa Mi: "Huệ Vương là trưởng tử của nương nương. Nay Vương gia thân thể bất tiện, nương nương hy vọng cô nương sau khi gả qua đó có thể nhanh chóng tiếp quản nội vụ Vương phủ, nên đã đặc biệt chọn nô tỳ đến giúp sức."
Diêu Hoàng: "Nương nương có lòng rồi. Vậy đi, ngươi trước tiên dạy A Cát quy củ lễ nghi trong cung. Cố gắng đến lúc ta gả vào Vương phủ, khiến A Cát trông giống như người từ trong cung ra vậy."
Họa Mi: "..."
Diêu Hoàng: "Ngươi dạy tốt, nàng ta mới không làm ta mất mặt. Nếu không, nha hoàn bên cạnh ta thất thố, cũng sẽ liên lụy nương nương bị người khác chế nhạo."
Họa Mi: "...Vâng."
...
Sau sự sắp xếp này của Diêu Hoàng, bốn cung nữ đều trở nên bận rộn. Xuân Yến một lòng may y phục mới cho Diêu Hoàng. Thu Thiền đi theo La Kim Hoa giúp ghi chép quà mừng của hàng xóm thân hữu gửi đến. Bách Linh thì nghĩ cách biến hóa các món trang sức hiện có của mẫu nữ Diêu Hoàng, trang điểm cho hai người trở nên tôn quý ung dung hơn. Họa Mi thì bận rộn làm cung nữ dạy dỗ cho A Cát, nhưng lại không thể nổi nóng với A Cát, vì A Cát sẽ cãi lại, làm lớn chuyện Họa Mi cũng chẳng được lợi lộc gì.
Diêu Hoàng muốn ra ngoài hít thở không khí. Mới bị nhốt trong cung hơn một tháng, nàng thực sự thấy ngột ngạt lắm rồi.
Nhưng ngoài cửa lớn có thị vệ do Huệ Vương phủ phái đến canh giữ. Chuẩn Vương phi sắp gả đi mà còn muốn chạy ra ngoài, truyền đến tai Huệ Vương có thể sẽ làm hỏng ấn tượng tốt về nàng.
Trước khi tìm hiểu rõ tính tình và sở thích của Huệ Vương, Diêu Hoàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
May mắn là trong một tháng chờ gả này nàng cũng không hề nhàn rỗi.
Đầu tiên là ma ma của Thượng Y Phường dẫn theo tú nương đến đo kích thước cho nàng, để quay về gấp rút may áo cưới và mấy bộ lễ phục cho Vương phi.
Tiếp theo, Lễ bộ đại diện Hoàng gia đến đưa sính lễ. Nạp thái* một lần, nạp trưng* một lần. Sính lễ bao gồm mũ đính châu ngọc phượng hoàng, y phục thường ngày chỉ Vương phi mới được mặc, các loại gấm vóc lụa là cho bốn mùa xuân hạ thu đông, từng rương vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, phấn son trang điểm, còn có những thứ thiết thực và mang ý nghĩa tốt lành như heo dê gạo mì, rượu trà bánh trái...
*Nạp thái, Nạp trưng: hai trong số sáu lễ nghi của hôn nhân truyền thống Trung Quốc, liên quan đến việc nhà trai mang sính lễ đến nhà gái.
Từng hộp lại từng hộp, từng rương lại từng rương, chất đầy tất cả các phòng trống trong nhà họ Diêu. Khách khứa ra về, Diêu Hoàng chỉ riêng việc cầm danh sách sính lễ đi kiểm tra từng món cũng mất bốn năm ngày mới xem hết một lượt. Nếu không có bốn nha hoàn mới là Họa Mi trông chừng, Diêu Hoàng còn muốn đổ hết châu báu ra giường đất, mỗi ngày tỉnh dậy giữa một biển châu quang bảo khí.
Những ngày như vậy, dù không bước chân ra khỏi cửa cũng thấy toàn thân khoan khoái!
Khoan khoái thì thời gian trôi qua rất nhanh. Cách đại hôn còn ba ngày, trong cung lại có người đến. Lần này khá mới lạ, là một vị nữ y khoảng năm mươi tuổi, phụng khẩu dụ của Chu Hoàng hậu.
Người nhà họ Diêu cung kính đón nữ y vào cửa.
Nữ y hiền từ phúc hậu, sau khi hàn huyên với phu thê Diêu Chấn Hổ xong, liền dẫn Diêu Hoàng vào phòng nàng. Hai cung nữ đi cùng canh giữ ngoài cửa, ngăn không cho ai đến gần nghe lén, bao gồm cả bốn nha hoàn do Đỗ Quý phi ban tặng.
Trong phòng, nữ y ánh mắt dịu dàng nhìn Diêu Hoàng: "Đại lễ sắp đến, thần phụ xin phép gọi người là Vương phi."
Diêu Hoàng gật đầu.
Nữ y: "Vương phi không cần căng thẳng. Nương nương sai thần phụ đến, thực ra là vì bệnh ở chân của Huệ Vương điện hạ. Vương gia đi lại bất tiện, đêm động phòng cũng như cuộc sống sau này đều cần Vương phi hết lòng phối hợp, mới có thể khiến phu thê hòa hợp, tránh những phiền phức không đáng có."
Diêu Hoàng chân thành cảm kích: "Đa tạ ý tốt của nương nương, người yên tâm, ta nhất định sẽ học hành nghiêm túc."
Nữ y bê một chiếc ghế đặt trước giường đất, bắt chước người bị bệnh ở chân ngồi lên, yêu cầu Diêu Hoàng thực hiện quá trình đỡ bà lên giường cho đến khi nằm xuống.
Diêu Hoàng lần đầu làm, khó tránh khỏi lóng ngóng. Nàng thử bảy tám lần mới hoàn thành thuận lợi, không khiến nữ y có chút khó chịu nào.
Nữ y thấp giọng nói: "Thân thể Vương gia nặng hơn ta, đến trước mặt Vương gia, Vương phi chú ý dùng nhiều sức hơn một chút."
Bà chỉ có thể giúp đến đây, nhiều hơn nữa phải do Vương phi tự mình tìm tòi nắm bắt chừng mực.
Diêu Hoàng nhìn cánh tay mình, cười nói: "Không sao, ta khỏe lắm, sẽ không làm Vương gia ngã đâu."
Nụ cười đó thẳng thắn hồn nhiên, tuyệt đối không phải gượng cười. Nữ y càng có cái nhìn tốt về vị Vương phi này, tiếp tục chỉ dẫn Diêu Hoàng cách phối hợp với một tân lang hai chân bất tiện để động phòng, bắt đầu từ việc cởi y phục cho tân lang, trọng điểm là cởi quần.
Đến bước quan trọng nhất, dù da mặt Diêu Hoàng có dày đến đâu, khi phải quỳ đối diện với eo nữ y, nàng vẫn đỏ bừng cả mặt.
Nữ y thần sắc tự nhiên, mang tấm lòng của người hành y: "Nếu có thể thành sự, Vương phi sau này chỉ cần chăm sóc tốt cho Vương gia, không còn gì phải lo lắng nữa."
Diêu Hoàng dịch sang một bên, nhìn vào eo của nữ y, nén sự ngượng ngùng hỏi: "Có cần thêm kỹ năng gì để đảm bảo nhất định có thể thành sự không?"
Nữ y ngồi dậy, ngồi cạnh Diêu Hoàng nói: "Vương gia từ khi bị thương về kinh, tâm trạng u uất. Ngự y mỗi lần đến hỏi bệnh, đều chỉ dám hỏi cảm giác liên quan đến chân của Vương gia, không dám nhiều lời. Tuy nhiên, người hai chân tàn tật, có người vẫn có thể sinh hoạt phòng the bình thường, có người cần thê tử dùng thủ đoạn hỗ trợ mới thành sự, tình huống nghiêm trọng nhất thì hoàn toàn không thể sinh hoạt phòng the được nữa."
"Vương gia rốt cuộc thế nào, Ngự y không dám hỏi, Vương gia càng không thể vô cớ nhắc đến."
Diêu Hoàng im lặng.
Nữ y lấy từ trong hòm thuốc mang theo ra một vật, dạy Diêu Hoàng các thủ đoạn và kỹ năng dùng miệng để hỗ trợ tân lang.
Diêu Hoàng: "..."
Đợi Diêu Hoàng học hành có vẻ thành thạo, nữ y thương xót dặn dò: "Trước tiên hãy thử thái độ của Vương gia. Nếu Vương gia đồng ý, người có thể thử những thủ đoạn này. Nếu những thủ đoạn này vô dụng, hoặc Vương gia hoàn toàn không có hứng thú, Vương phi tuyệt đối không được cưỡng cầu, tránh làm Vương gia tức giận."
Diêu Hoàng cố gắng tỏ ra trấn tĩnh mà nhận lời.
Nhiệm vụ của nữ y đến đây là kết thúc. Tình hình cụ thể của Huệ Vương điện hạ cần Vương phi tự mình tìm hiểu, cuộc sống của hai phu thê sẽ ra sao, cũng phải dựa vào Vương phi tự mình vượt qua khó khăn.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.