Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 4: Sắp làm Vương phi rồi, sao có thể để một tiểu cung nữ cưỡi lên đầu mình?

Trước Sau

break

Cỗ xe ngựa của Diêu Hoàng rẽ vào ngõ Trường Thọ, vừa đúng lúc hàng xóm đang ngồi ăn cơm trưa, ngõ nhỏ thanh tĩnh, vắng bóng người qua.

Ba người nhà họ Diêu cũng quên bẵng việc hỏi thăm vị công công tuyên chỉ xem khi nào nữ nhi trở về. Lúc tiếp chỉ thánh, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang, đến khi tĩnh tâm lại thì chắc công công đã về cung rồi.

Vẫn là A Quý gác cổng, nghe thấy tiếng động bên ngoài, ghé mắt nhìn qua khe cửa, vừa vặn thấy hai nha hoàn áo gấm đang đỡ Diêu Hoàng xuống xe!

A Quý vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, một tay gạt then cửa, một tay hét lớn vào trong: "Lão gia, thái thái, cô nương về rồi!"

Tiếng hét vang vọng, ba người nhà họ Diêu đang ở gian chính liền vứt cả bát đũa, hàng xóm hai bên cũng vểnh tai lắng nghe, tranh nhau chạy ra ngoài.

Tiếng bước chân hỗn loạn, Trương Nhạc ra hiệu cho bảy thị vệ. Tám người đeo đao đứng bảo vệ xung quanh chuẩn Vương phi và xe ngựa, chưa được phép, không ai được đến gần.

Trong bốn cung nữ, Họa Mi và Bách Linh vốn là nhị đẳng cung nữ trong cung của Đỗ Quý phi, đã quen nhìn cách hành xử của các quý nhân, sớm đã nhíu mày vì tiếng hét lớn của A Quý.

Bách Linh chỉ là nhất thời chưa quen, còn Họa Mi được Đỗ Quý phi giao trọng trách thì trong lòng đầy vẻ giễu cợt: Huệ Vương không nghe lời khuyên của nương nương, cứ khăng khăng đòi cưới nữ nhi của một Bách hộ làm Chính phi, sớm muộn gì cũng phải hối hận!"

Còn Xuân Yến và Thu Thiền, là hai cung nữ do Đỗ Quý phi tùy tiện chọn từ đám cung nữ mới vào cung. Các cung nữ lớn nhỏ bên cạnh bà đều được huấn luyện tỉ mỉ, đã quen dùng, không thể nào đem đưa hết cho Huệ Vương.

Sau khi rời khỏi cung, Diêu Hoàng không còn cái vẻ nôn nóng muốn về nhà nữa, trên đường đi còn vui vẻ mân mê thỏi bạc, sờ soạng trang sức. Đến trước cửa nhà, nàng bước đi vững vàng, không chút vội vã.

Nghe thấy tiếng hô như sấm bên tai của A Quý, Diêu Hoàng bất giác quan sát bốn cung nữ, thu hết mọi biến hóa trên mặt của họ vào mắt.

Cuối cùng, cửa cũng mở. Diêu Chấn Hổ, La Kim Hoa, Diêu Lân tranh nhau lao ra, theo sau là đầu bếp Ngô thị và hai nữ nhi của bà là Xảo Nương, A Cát cũng đầy vẻ kích động.

"Nương!"

Thật sự gặp lại người nhà đã xa cách hơn một tháng, hốc mắt Diêu Hoàng lập tức ướt nhòe, nàng lao vào lòng mẫu thân, nước mắt lã chã rơi xuống.

La Kim Hoa liếc nhìn đám thị vệ và cung nữ xa lạ, cố ý lớn tiếng trêu chọc: "Đồ ăn trong cung tốt thật đấy, nhìn con xem, lại béo lên rồi!"

Diêu Hoàng: "..."

Họa Mi cúi đầu che giấu vẻ khinh thường, thật là một phụ nhân thô tục!

Trương Nhạc thấy Diêu Chấn Hổ nhìn chằm chằm vào tám người họ, liền tiến lên hành lễ, chủ động giới thiệu thân phận của họ. Nhà họ Diêu cổng nhỏ sân bé, tám thị vệ sẽ chia thành hai ca ngày đêm, cửa trước cửa sau mỗi nơi bố trí hai thị vệ là đủ.

Diêu Chấn Hổ nghe vậy, cười sảng khoái: "Vương gia có lòng rồi, nhưng ngõ Trường Thọ chúng ta bao nhiêu năm nay chưa từng có trộm cắp, để các vị ở đây canh giữ thực sự là dùng dao mổ trâu giết gà. Các vị cứ về phục vụ cho Vương gia đi."

Trương Nhạc: "..."

Diêu Hoàng bị lời nói ngốc nghếch của phụ thân làm cho giật mình, không màng đến việc thân mật với mẫu thân. Nàng lau khóe mắt, quay lại nói: "Phụ thân, sự sắp xếp này của Vương gia đều là vì sự an toàn của con, con rất hài lòng, người đừng bận tâm nữa."

Diêu Chấn Hổ thấy nữ nhi cười ngọt ngào, lập tức chấp nhận sự sắp xếp này, nhiệt tình hỏi Trương Nhạc: "Vậy các vị đã dùng cơm chưa? Trong nồi nhà ta có bánh bao mới hấp, vào ăn nhé?"

Trương Nhạc: "Đa tạ đại nhân, ti chức đã dùng bữa rồi, người mau đưa cô nương vào nghỉ ngơi đi."

Diêu Hoàng sợ phụ thân nói nhiều sai nhiều, bảo Trương Nhạc tự sắp xếp việc canh gác, nàng dẫn người nhà vào trong trước.

Hàng xóm e sợ tám thị vệ kia, không dám đuổi theo đến nhà họ Diêu, bèn ai về nhà nấy.

Trong tiểu viện nhà họ Diêu, Diêu Hoàng giới thiệu sơ qua lai lịch của bốn cung nữ cho người nhà. Nàng nhìn gian phía nam của Tây sương phòng, nói với nha hoàn nhà mình là A Cát: "Ngươi dẫn họ đến dọn dẹp gian phía nam, sau này họ sẽ ở đó. Dọn dẹp xong thì làm chút đồ ăn."

A Cát rụt rè gật đầu, có chút sợ hãi bốn vị cung nữ ăn mặc còn sang trọng hơn cả thái thái này.

Diêu Hoàng lại nói với Họa Mi: "Sau bữa cơm các ngươi cứ nghỉ ngơi trước, không cần vội vàng làm việc."

Họa Mi lạnh nhạt đáp lại.

A Cát liền dẫn bốn cung nữ đi.

Cả nhà Diêu Hoàng vào gian chính. Sau khi nhà bếp mang thêm bát đũa cho Diêu Hoàng rồi lui ra, La Kim Hoa lập tức đóng cửa lại, mắt đỏ hoe nắm lấy tay nữ nhi, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Lâu như vậy, ở trong đó có bị uất ức, bị bắt nạt không?"

Diêu Hoàng cười: "Nương nghĩ nhiều rồi, có các ma ma trông coi, giữa các tú nữ hòa thuận lắm, ngay cả một câu nói khó nghe cũng không ai nói."

La Kim Hoa: "Ừm, xem sắc mặt con hồng hào thế này, đúng là không gầy đi chút nào."

Diêu Hoàng: "Gầy đi mới lạ ấy chứ, nơi bé tí tẹo không cho chạy không cho nhảy, có sức cũng chẳng có chỗ dùng. Thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, con mới ăn một cái bánh bao từ sáng sớm, đói lắm rồi!"

Diêu Chấn Hổ trợn tròn mắt: "Đó là Hoàng cung đấy, nơi giàu sang nhất thiên hạ, vậy mà chỉ cho các con ăn bánh bao thôi sao?"

Diêu Hoàng: "Chỉ là sáng nay thôi, lại khô không khốc, không có mùi vị gì, là để phòng ngừa bất trắc."

Gạt phụ thân đang chắn đường ra, Diêu Hoàng chân mềm nhũn ngồi xuống bên chiếc bàn bát tiên bằng gỗ lim, dùng đũa gắp một chiếc bánh bao trắng nóng hổi. Mùi vị quen thuộc, tay nghề quen thuộc của mẫu thân, vỏ mỏng nhiều nước, một miếng là thấy nhân.

Diêu Hoàng ăn liền một mạch nửa cái, mới liếc nhìn người nhà đang vây quanh nhìn chằm chằm vào nàng.

Diêu Lân: "Giống muội muội ta rồi, vừa rồi ở bên ngoài, muội như biến thành người khác vậy."

La Kim Hoa: "Con hiểu cái gì, Diêu Diêu bây giờ là chuẩn Vương phi, nhất cử nhất động đều bị đám thị vệ cung nữ kia để ý, chẳng lẽ không cần phải cẩn trọng hơn sao."

Diêu Hoàng: "Đúng vậy, trước mặt người ngoài vẫn phải giả vờ một chút."

Diêu Chấn Hổ lại không vui: "Nhiều quy củ như vậy, Huệ Vương lại còn tàn tật. Diêu Diêu con nói thật với phụ thân, có phải con không muốn làm Vương phi không?"

Diêu Hoàng kinh ngạc nói: "Người nói gì vậy, con đương nhiên muốn làm Vương phi!"

Tiếp đó, nàng kể ra những lợi ích khi gả cho Huệ Vương và những món đồ ban thưởng nhận được hôm nay.

La Kim Hoa vui mừng nói: "Ta biết mà, Diêu Diêu thông minh giống ta."

Diêu Chấn Hổ hừ một tiếng, nói với nữ nhi: "Đừng chỉ nghĩ đến chuyện tốt đẹp, gấm vóc lụa là đều là hư ảo, cả đời dài như vậy, người ở bên cạnh mới là quan trọng nhất. Con xem ta và mẫu thân con, bà ấy tức giận ta phải bưng trà rót nước, đấm lưng bóp chân hầu hạ. Bà ấy vui vẻ ta phải cùng bà ấy đi dạo phố, xách đồ lớn đồ nhỏ về nhà. Còn Huệ Vương thì sao, hắn có thể cùng con đi đâu được chứ, ngược lại còn cần con bưng trà rót nước, hầu hạ hắn đi nhà xí. Thậm chí, thậm chí hắn còn có thể sinh con được hay không chúng ta cũng không biết!"

Chiếc bánh bao Diêu Hoàng vừa đưa đến miệng, đột nhiên khó mà nuốt trôi.

La Kim Hoa dùng đũa gõ một cái: "Nói bậy bạ gì thế, miệng chó không mọc được ngà voi!"

Diêu Lân cũng trách phụ thân: "Muội muội còn nhỏ, người chú ý một chút."

Hắn ngày ngày giao du với đám võ phu, những lời tục tĩu đã nghe cả một rổ, nhưng muội muội thì khác.

Diêu Chấn Hổ giật lấy đôi đũa của thê tử: "Đây đều là lời thật lòng, ta phải để Diêu Diêu suy nghĩ cho kỹ. Huệ Vương bị thương trên chiến trường, ta kính trọng hắn là một hảo hán nhưng ta không thể đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa."

Trong lòng Diêu Hoàng ấm áp, không còn trách phụ thân nói năng lung tung làm hỏng khẩu vị của nàng nữa, cười nói: "Phụ thân, những điều người nói con đều hiểu. Vấn đề là lúc đó con căn bản không có lựa chọn nào khác, gả cho Huệ Vương là con đường tốt nhất của con. Là con chủ động đưa mắt liếc nhìn hắn trước, người ta bằng lòng đón nhận, con đã vô cùng cảm kích rồi. Giờ lại chê bai đôi chân của hắn chẳng phải thành kẻ vong ân bội nghĩa sao? Diêu gia chúng ta là loại người đó sao?"

Diêu Chấn Hổ: "Không có, phụ thân chỉ..."

Diêu Hoàng đặt đũa xuống, nhìn mẫu thân và huynh trưởng đang thầm lặng quan tâm mình, nghiêm túc nói: "Con tận mắt nhìn thấy, Huệ Vương rất tuấn tú. Một vị Vương gia vừa tuấn tú vừa có chiến công, nếu chân hắn lành lặn, liệu có đến lượt con chiếm được món hời này không? Làm người phải biết đủ, con đã chiếm được lợi ích thực tế của vị trí Vương phi, thì phải gánh chịu sự bất tiện do bệnh tật ở chân của Vương gia mang lại. Có được có mất, rất công bằng."

"Phụ thân, con cam tâm tình nguyện gả cho hắn, thánh chỉ ban hôn cũng đã ban xuống. Người thật sự nghĩ cho con thì nên cùng con vui vẻ chuẩn bị chuyện xuất giá. Hơn nữa, sau này Huệ Vương chính là nữ tế tương lai của người. Người mà còn soi mói, ác ý suy đoán về hắn hoặc cố tình chọc vào vết thương của hắn, chính là cố ý làm con mất mặt. Ai làm con không vui, con sẽ không thèm để ý đến người đó."

Ánh mắt nàng nghiêm nghị, nhìn xong phụ thân lại nhìn sang huynh trưởng.

Diêu Lân đầu hàng trước tiên: "Được được được, sau này ta sẽ chuyên nói tốt về hắn. Người ngoài mà dám chế nhạo Vương gia, ai nói ta đánh kẻ đó!"

Diêu Hoàng: "Đánh người là phạm pháp, dọa một trận là được rồi. Đừng để bên ngoài nói chúng ta cậy thế bắt nạt người khác hoặc Vương gia lòng dạ hẹp hòi, không dung được lời nói thật."

Diêu Lân liên tục gật đầu.

La Kim Hoa thở dài: "Hai phụ tử các người cộng lại mà được một nửa sự hiểu chuyện của Diêu Diêu thì ta đã không bạc tóc sớm thế này."

Diêu Chấn Hổ: "Lại nữa rồi, chỉ có một sợi tóc bạc mà từ Tết đến giờ cứ lải nhải mãi!"

La Kim Hoa: "Có một sợi sẽ có sợi thứ hai, ta già rồi, vì lo lắng cho hai phụ tử các người mà ra!"

Diêu Chấn Hổ: "..."

Diêu Hoàng vui vẻ xem kịch, đợi phụ thân cầu cứu nhìn sang, nàng nhướn mày, hỏi: "Những lời con vừa nói, người đã nhớ kỹ chưa?"

Diêu Chấn Hổ ấm ức nói: "... Nhớ rồi, Huệ Vương là nữ tế của ta, chỉ có hắn soi mói ta, chứ ta không được soi mói hắn, phải không?"

Diêu Hoàng: "Vậy phải xem hắn soi mói người cái gì. Nếu hắn bới lông tìm vết, con nhất định sẽ đứng về phía người."

Diêu Chấn Hổ mãn nguyện, nữ nhi ruột thịt đúng là nữ nhi ruột thịt!

.

Ăn uống no đủ, Ngô thị, Xảo Nương thu dọn bát đĩa. La Kim Hoa bảo phu quân và nhi tử canh giữ sân trước sân sau, đề phòng có người đến nghe trộm. Hai mẫu nữ thì thoải mái nằm trên giường đất ở gian Đông, vừa sưởi nắng vừa trò chuyện tâm tình. Chủ đề là những trải nghiệm của Diêu Hoàng sau khi vào cung, liên quan đến các tú nữ và hậu phi, không tiện để phụ tử Diêu Chấn Hổ nghe.

La Kim Hoa ban đầu còn rất nhàn nhã, đến khi nghe đoạn Đỗ Quý phi chê bai nữ nhi, bà bật dậy ngồi thẳng, nhíu mày nói: "Xong rồi, Quý phi nương nương không thích con. Mẹ chồng nàng dâu bình thường đã dễ xảy ra mâu thuẫn, bà ấy lại là Quý phi, sau này muốn xử lý con chẳng phải dễ như nghiền nát một con kiến sao?"

Diêu Hoàng đã có suy tính riêng: "Khi con còn là tú nữ, bà ấy đương nhiên có thể coi con như con kiến mà tùy ý sỉ nhục. Đợi con thành Vương phi, địa vị mọi người cũng ngang ngửa nhau, bà ấy chỉ còn giữ thân phận trưởng bối là bà bà thôi. Hoàng gia thì sao chứ, chuyện gì cũng phải nói lý lẽ. Con không đi gây sự với bà ấy, bà ấy dám cố ý gây khó dễ cho con, con sẽ đi mời Hoàng hậu nương nương phân xử. Làm lớn chuyện lên, người mất mặt thật sự là bà ấy."

Nàng xuất thân bình dân, không ai đặt kỳ vọng quá cao vào phẩm hạnh của nàng. Nàng có thô tục một chút cũng là bình thường. Đỗ Quý phi thì khác, từ khi sinh ra đã mang danh khuê các được giáo dưỡng cẩn thận, danh tiếng chỉ cần hơi xấu đi một chút, chính Quý phi nương nương cũng phải tức giận cả nửa ngày.

La Kim Hoa gật đầu: "Nhưng cũng phải xem thái độ của Huệ Vương, xem hắn có thân thiết với Quý phi hay không."

Diêu Hoàng: "Ừm, gả qua đó rồi con sẽ từ từ quan sát."

Nhưng nàng có cảm giác, Huệ Vương và Đỗ Quý phi không thân thiết lắm, nếu không lúc tuyển tú Huệ Vương đã không coi lời khuyên của Đỗ Quý phi như gió thoảng bên tai.

Ánh nắng buổi chiều quá dễ chịu, Diêu Hoàng nói chuyện một hồi liền dựa vào mẫu thân ngủ thiếp đi. Nàng ngủ một giấc đến khi mặt trời lặn về phía tây mới tỉnh dậy, cảm thấy sảng khoái tinh thần.

La Kim Hoa bảo A Cát mang nước rửa mặt cho nữ nhi.

Lúc A Cát vào, bên cạnh lại có cả cung nữ Họa Mi.

Nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù, mặt mày ngái ngủ lười biếng của Diêu Hoàng trên giường đất, Họa Mi nhíu mày nói: "Cô nương vừa mới ra khỏi cung, đã quên hết lễ nghi quy củ học được trong cung rồi sao?"

A Cát vừa đặt chậu đồng lên giá rửa mặt, trong lòng giật thót một cái. La Kim Hoa đang cầm khăn định lau mặt cho nữ nhi, mày nhướng lên.

Diêu Hoàng cười, giọng điệu bình thản hỏi Họa Mi: "Ta làm gì không đúng sao?"

Họa Mi hơi hất cằm, liệt kê hai điều: "Thứ nhất, cô nương đã mười bảy tuổi, không nên ngủ trong phòng của phụ mẫu nữa. Thứ hai, ban ngày ban mặt, cô nương thân là tiểu thư nhà quan lại ngủ nướng cả buổi chiều đã là thất lễ, huống chi bây giờ cô nương còn mang thân phận chuẩn Vương phi?"

Diêu Hoàng gật đầu, nói với A Cát: "Ngươi đi gọi ba người Bách Linh đến đây."

A Cát không dám hỏi nhiều, cô nương dặn gì nàng ta làm nấy.

Một lát sau, Bách Linh, Xuân Yến, Thu Thiền lần lượt bước vào. Diêu Chấn Hổ, Diêu Lân trốn trong gian chính nghe lén, Ngô thị và Xảo Nương đứng dưới mái hiên.

Diêu Hoàng bảo Họa Mi lặp lại những lời vừa nói.

Họa Mi vẫn giữ thái độ nghiêm nghị chính trực.

Diêu Lân ở bên ngoài nghiến răng, Diêu Chấn Hổ ngăn nhi tử định xông vào, thấp giọng nói: "Mẫu thân con chưa gọi chúng ta, đừng động đậy."

Loại nha đầu nhãi nhép này, thê tử ông thừa sức đánh nát miệng, không cần phụ tử hai người giúp sức.

Trong phòng, Diêu Hoàng tạm thời không để ý đến Họa Mi, hỏi Bách Linh: "Trước khi Quý phi nương nương sắp xếp các ngươi đến Trữ Tú Các, hẳn là đã dặn dò gì đó phải không? Vậy nương nương bảo các ngươi dùng thân phận cung nữ của Dực Khôn cung đến dạy ta quy củ, hay là thương xót bên cạnh ta không có người hầu, đặc biệt ban thưởng các ngươi cho ta làm nha hoàn, bảo các ngươi từ nay coi ta là chủ tử, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta?"

Hai người mới đến là Xuân Yến, Thu Thiền bất giác nhìn về phía Bách Linh.

Bách Linh không hiểu sao thấy hoảng hốt, cung kính nói: "Bẩm cô nương, nương nương đặc biệt ban bốn nô tỳ cho cô nương. Trước khi đi đã dặn dò kỹ lưỡng, yêu cầu nô tỳ phải trung thành với cô nương, tận tâm hầu hạ."

Sự thật là, Quý phi nương nương không nói nhiều như vậy nhưng nàng phải vì danh tiếng của Quý phi mà nói tốt cho bà.

Diêu Hoàng lúc này mới nhìn về phía Họa Mi: "Lời Bách Linh nói, có đúng sự thật không?"

Họa Mi chỉ có thể thừa nhận.

Diêu Hoàng: "Nếu ta là chủ tử, các ngươi là nô tỳ. Vậy ngươi nói cho ta biết, có quy củ nào cho phép nô tỳ dạy dỗ chủ tử không?"

Họa Mi không phục: "Nô tỳ đều vì tốt cho cô nương..."

Diêu Hoàng: "Ta là Huệ Vương phi do Hoàng thượng đích thân chỉ định, chẳng lẽ lại ngu ngốc đến mức không phân biệt được tốt xấu, cần một nha hoàn như ngươi đến dạy bảo ta sao?"

Họa Mi: "..."

Diêu Hoàng: "Nể tình ngươi lần đầu phạm lỗi, ta chỉ phạt ngươi tự tát vào miệng ba cái. Mong ngươi ghi nhớ lỗi lầm hôm nay, sau này tuân thủ quy củ, cẩn trọng lời nói việc làm, tránh để vì ngươi mà liên lụy nương nương bị người nghị luận là không biết dạy dỗ cung nữ."

Họa Mi: "..."

Diêu Hoàng: "Sao, lúc làm cung nữ không có ma ma nào dạy ngươi cách tự tát vào miệng mình sao?"

Họa Mi biết hình phạt này không thể tránh khỏi, liếc nhìn La Kim Hoa và A Cát bên trái, ba người Bách Linh bên phải. Nàng ta âm thầm nghiến răng, nhẫn nhục nhấc tay lên, tự tát vào mặt mình ba cái không nhẹ không nặng.

Lực không lớn nhưng khiến nàng ta mất hết thể diện.

Có lẽ Bách Linh và những người khác không hề cười nhạo nàng ta nhưng người càng kiêu ngạo tự phụ thì càng không chịu nổi sự "sỉ nhục" như vậy.

Diêu Hoàng: "A Cát ở lại, bốn người các ngươi lui ra đi. Nhớ kỹ, trừ khi có việc cần bẩm báo, nếu ta không gọi các ngươi đến, không ai được tự ý làm chủ."

Họa Mi là người đầu tiên xin cáo lui, ba người Bách Linh vội vàng đi theo.

A Cát thở phào nhẹ nhõm, La Kim Hoa tán thưởng nhìn nữ nhi. Phải như vậy chứ, sắp làm Vương phi rồi, sao có thể để một tiểu cung nữ cưỡi lên đầu mình?

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc