Triệu Tụy là một vị Vương gia ít nói ít cười, sau khi đôi chân gặp nạn, tính tình càng thêm lạnh lùng cô quạnh. Ngay cả khi bàn về chuyện đại sự hôn nhân của mình, ánh mắt hắn nhìn Diêu Hoàng cũng tĩnh lặng như mặt nước, dường như Diêu Hoàng trả lời thế nào thì đối với hắn cũng không khác biệt.
Trong lòng Diêu Hoàng, con vịt béo ú sắp bị nước sôi dìm chết bỗng chốc sống lại, kích động vỗ cánh bay ra khỏi vạc dầu!
Thật sự thành công rồi!
Không cần phải ở lại trong cung hầu hạ lão Hoàng đế, cũng không cần phải làm thiếp cho hai vị Vương gia khác!
Kinh ngạc xen lẫn vui mừng khôn xiết, Diêu Hoàng đang định đáp lời thì một giọng nói yêu kiều nhưng hơi lạnh lùng đã cất lên trước nàng: "Khoan đã."
Diêu Hoàng nghiêng đầu về phía bên kia.
Đỗ Quý phi dung mạo diễm lệ lướt nhìn nàng một cái, tỏ vẻ không tán thành nói với Triệu Tụy: "Vương phi là người sẽ cùng con chung sống cả đời, bên ngoài còn rất nhiều tú nữ chưa xem mặt, Tụy nhi sao có thể qua loa định ra Vương phi như vậy? Nếu con thật sự thích vị tú nữ này, có thể ban hoa cho nàng trước, đợi cuối cùng hãy chọn ra thục nữ thật sự xứng đáng với ngôi vị Vương phi."
Triệu Tụy là dưỡng tử của bà, mặc dù Triệu Tụy hiện tại đã không còn tác dụng gì đối với bà. Nhưng trước mặt mọi người, Đỗ Quý phi vẫn nên thể hiện sự quan tâm của một người mẫu thân đối với nhi tử.
Vĩnh Xương Đế khẽ gật đầu. Hành động vừa rồi của Diêu Hoàng quả thật có chút thiếu đoan trang.
Chu Hoàng hậu thấy vậy, cười khuyên Triệu Tụy: "Quý phi nói đúng, buổi tuyển tú mới chỉ bắt đầu, con cứ xem thêm đã, không cần vội."
Các bậc trưởng bối đã có thái độ như vậy, Triệu Tụy cũng không kiên trì, sai thái giám bên cạnh mang hoa lụa đến cho Diêu Hoàng.
Vị trí Chính phi sắp đến tay lại bị treo lơ lửng, Diêu Hoàng cố gắng che giấu sự thất vọng trong lòng. Còn về câu nói bóng gió của Đỗ Quý phi chê nàng không phải thục nữ chân chính, Diêu Hoàng nghe tai trái ra tai phải. Thân phận cách biệt rành rành ra đó, tính toán quá nhiều chỉ thêm bực mình.
Nắm chặt đóa hoa lụa tinh xảo, Diêu Hoàng cùng một tú nữ khác cũng nhận được hoa đi ra ngoài bằng cửa hông phía Tây.
Tính cả hai người, bên này đã có bảy tú nữ được vào vòng tuyển chọn thứ hai. Bên cạnh còn có ma ma giám sát, bảy người giữ tư thế đoan trang, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Không lâu sau, lại có thêm hai tú nữ đi ra, một trong số đó chính là Trần Huỳnh, đôi mắt trong veo nhìn sang, mang theo vẻ vừa mừng vừa lo.
Diêu Hoàng mỉm cười với nàng ta.
Năm mươi tú nữ, có mười bốn người nhận được hoa. Trong số này sẽ có ba người trở thành Vương phi, cùng với bốn Trắc phi của Huệ Vương và Khánh Vương.
Trong các truyền ra tiếng bàn luận mơ hồ không rõ của các quý nhân. Khoảng hai khắc sau, Phương ma ma dẫn mười bốn tú nữ trở lại, xếp thành hai hàng trước sau.
Diêu Hoàng được xếp ở vị trí thứ hai từ phải sang ở hàng sau. Mặc dù khá gần với xe lăn của Huệ Vương nhưng mặt nàng lại bị tú nữ đứng xéo phía trước che khuất.
Diêu Hoàng nhớ lại ánh mắt ẩn ý của Phương ma ma, biết rằng sau sự chê bai công khai của Đỗ Quý phi, Phương ma ma không dám bất chấp nguy cơ đắc tội Quý phi mà "nâng đỡ" nàng nữa.
Cúi mắt, Diêu Hoàng nhẹ nhàng nắm lấy đóa hoa lụa trong tay. Vòng tuyển chọn cuối cùng đã cận kề, nàng đã không còn thời gian và sức lực để lo lắng về kết quả nữa.
Người đã đông đủ, Vĩnh Xương Đế nhìn về phía nhi tử ngồi trên xe lăn. Năm mươi tú nữ đều đã xem qua một lượt, vậy mà nhi tử chỉ ban ra duy nhất đóa hoa đầu tiên đó, ý tứ đã quá rõ ràng.
Không muốn để Quý phi làm khó nhi tử thêm nữa, Vĩnh Xương Đế nói thẳng: "Sao, con vẫn muốn chọn Diêu Hoàng làm Chính phi?"
Triệu Tụy đáp: "Vâng, các tú nữ khác cũng rất tốt nhưng nhi thần thấy hợp ý với Diêu cô nương nhất."
Đỗ Quý phi vội nói: "Vậy con có thể..."
Vĩnh Xương Đế ngắt lời: "Trẫm đã nói, để lão nhị tự mình chọn."
Đỗ Quý phi mím môi, cậy vào việc được sủng ái mà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thiếp cũng vì muốn tốt cho nó mà thôi."
Vĩnh Xương Đế coi như không nghe thấy, nhìn về phía Chu Hoàng hậu.
Chu Hoàng hậu cười gọi Diêu Hoàng đứng riêng sang một bên, sau đó bảo Thẩm Nhu phi chọn Chính phi cho Khánh Vương.
Thẩm Nhu phi trao đổi ánh mắt với Vĩnh Xương Đế, ánh mắt đầy thương yêu nhìn về chính giữa hàng đầu, vui vẻ nói: "Các cô nương ở kinh thành này, không ai khiến ta yêu thích hơn Nguyên Trinh. Đa tạ hai vị tỷ tỷ nhường cho, ta thay mặt Tuần Nhi chọn Nguyên Trinh vậy."
Trịnh Nguyên Trinh, tú nữ này là viên minh châu trong lòng bàn tay của Phúc Thành trưởng công chúa, muội muội ruột thịt của Vĩnh Xương Đế, cũng là người có thân phận tôn quý nhất trong những tú nữ lần này.
Trịnh Nguyên Trinh gần như lớn lên trước mắt các Đế Phi, bị Thẩm Nhu phi trêu chọc cũng không hề e lệ, ung dung bước đến bên Diêu Hoàng.
Khi còn ở Trữ Tú Các, Trịnh Nguyên Trinh ở gian chính phía bắc, mỗi khi nghỉ ngơi đều có một đám khuê tú vây quanh. Diêu Hoàng tự biết thân phận thấp kém nên luôn giữ khoảng cách, do đó hai người không thể nói là quen biết.
Diêu Hoàng dùng ánh mắt chào đón Trịnh Nguyên Trinh đến gần nhưng nàng ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng.
Diêu Hoàng hiểu ra, nếu nàng thật sự có thể đợi được thánh chỉ ban hôn của Vĩnh Xương Đế, nàng cũng sẽ nghênh đón một vị chị em dâu không mấy dễ gần.
Hai vị Vương gia chọn xong Chính phi, đến lượt Lưu Hiền phi chọn kế thất cho Khang Vương.
Lưu Hiền phi cũng không trì hoãn lâu, chọn Trần Huỳnh.
Trần Huỳnh ngây người nhìn Lưu Hiền phi, rõ ràng là bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này làm choáng váng.
Lưu Hiền phi cười nói: "Ngốc nghếch thì có hơi ngốc nghếch, nhưng trông cũng đáng yêu đấy chứ."
Đỗ Quý phi, Thẩm Nhu phi lộ vẻ khó hiểu. Nguyên phối của Khang Vương dù sao cũng là nữ nhi Quốc công, vị trí kế thất này cũng là miếng bánh thơm trong mắt nhiều khuê tú danh môn, sao Hiền phi lại chọn một tiểu thư nhà Tri huyện nhỏ bé làm thông gia?
Lưu Hiền phi chỉ đoan trang ngồi đó, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Trần Huỳnh.
Chu Hoàng hậu có vẻ suy tư, tiếp tục chủ trì: "Chính phi đều đã chọn xong, đến lượt chọn Trắc phi."
Bà khích lệ nhìn về phía Triệu Tụy.
Triệu Tụy: "Bẩm Phụ hoàng Mẫu hậu, chân của nhi thần bất tiện, cưới một vị Chính phi là đủ rồi, nhiều thêm e rằng không có lợi cho việc dưỡng bệnh."
Vĩnh Xương Đế: "Được, trước mắt cứ cưới Vương phi, sau này đợi con khỏe hơn, trẫm sẽ chọn Trắc phi thích hợp cho con."
Triệu Tụy: "Tạ Phụ hoàng."
...
Tuyển tú kết thúc, Vĩnh Xương Đế lập tức hạ mấy đạo thánh chỉ ban hôn.
Bụi trần lắng xuống, Diêu Hoàng coi như an tâm theo Phương ma ma về Trữ Tú Các. Trần Huỳnh và hai vị tú nữ trúng tuyển làm Trắc phi của Khánh Vương cũng đến đây. Chỉ có Trịnh Nguyên Trinh thân phận đặc biệt, trực tiếp theo các quý nhân đến nơi ở.
Những tú nữ không trúng tuyển nhanh chóng được đưa ra khỏi cung, hợp viện nhỏ trở nên yên tĩnh.
Thái độ của Phương ma ma đối với bốn người Diêu Hoàng trở nên cung kính, giải thích: "Theo quy củ, những tú nữ kinh thành trúng tuyển sẽ được đưa về nhà chờ đại lễ, tú nữ ngoại tịch thì tạm trú tại Trữ Tú Các. Vì vậy xin Diêu cô nương, Tống cô nương ở đây chờ một lát, đợi các vị quý nhân chọn xong cung nữ đi theo hầu, xe ngựa cũng đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có người đưa các vị về nhà."
Diêu Hoàng không nhịn được cười, vị Tống cô nương xuất thân cao môn kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phương ma ma lại dặn dò Trần Huỳnh và một vị tú nữ khác cần ở lại cung vài câu, rồi để bốn người về phòng thu dọn đồ đạc. Tất cả y phục trang sức mà trong cung ban thưởng cho các tú nữ trong một tháng qua, bao gồm cả bộ hoa phục mặc hôm nay, đều có thể mang về nhà. Đối với những tú nữ không được chọn, những phần thưởng này trở thành một phần thể diện, trong tay người thông minh có khi còn phát huy được tác dụng kỳ diệu.
Diêu Hoàng và Trần Huỳnh nắm tay nhau về gian phía nam của Tây sương phòng.
Trong phòng trống trải và yên tĩnh, vừa bước vào cửa, Trần Huỳnh không nén nổi những cảm xúc phức tạp trong lòng, ôm chặt lấy Diêu Hoàng, mặt áp vào vai nàng.
Một cô nương rời xa quê hương, một khi được tứ hôn sợ là cả đời này khó có thể trở về cố thổ. Diêu Hoàng hiểu được những giọt nước mắt của Trần Huỳnh, khẽ an ủi: "Khóc đi, nhân lúc ta còn ở đây cứ khóc cho hết nước mắt, coi như là không nỡ rời xa ta. Sau này ngươi sống một mình trong cung, tuyệt đối không được đau buồn, phải tỏ ra vui vẻ, hớn hở chờ ngày gả cho Khang Vương."
Trần Huỳnh nghẹn ngào nói: "Ta biết, có thể làm Chính phi cho Khang Vương là phúc khí mấy đời ta tu được. Ta chỉ cảm thấy hơi hoảng sợ, ta còn chưa gặp hắn, không biết hắn có dễ gần không, có hay nổi nóng không..."
Đó dù sao cũng là Vương gia, Trần Huỳnh sợ mình vô ý phạm phải sai lầm lớn đến mức bị chém đầu lưu đày.
Diêu Hoàng cười nói: "Vương gia thì sao chứ, Vương gia cũng là người, cũng giống như chúng ta có hai mắt một miệng. Giống như Hoàng thượng, nương nương mà chúng ta vừa gặp, ở cùng một chỗ cũng chỉ nói chuyện thường ngày, chẳng qua lời nói việc làm có hơi nhiều kiêng kỵ hơn một chút."
"Tính tình ngươi dịu dàng mềm mỏng như vậy, gả qua đó không hiểu thì cứ hỏi nhiều, sẽ không phạm lỗi gì lớn đâu."
Vòng tay của Diêu Hoàng rất mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng của nàng rất dịu dàng. Trần Huỳnh dần dần nín khóc, buông Diêu Hoàng ra, ngấn lệ nói: "May mà còn có ngươi..."
Lời chưa nói hết, nghĩ đến bóng dáng Huệ Vương ngồi trên xe lăn, sợ Diêu Hoàng không thích mối hôn sự này, Trần Huỳnh căng thẳng hỏi: "Ngươi, ngươi thật sự bằng lòng sao?"
Diêu Hoàng cười đáp: "Chẳng những bằng lòng, ta còn mừng đến ngây người đây này! Chắc chắn mồ mả tổ tiên nhà họ Diêu phải bốc khói xanh mới khiến ta được chọn làm Vương phi, có thể theo Vương gia hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời."
Người nghèo mong trở nên giàu có, tiểu quan mong được thăng chức lên đại quan, bởi vì tiền tài, quyền lực đều có thể mang lại lợi ích to lớn cho con người.
Nhà họ Diêu ở trong một tiểu hợp viện do tổ tiên để lại. Phụ thân Diêu Hoàng mỗi tháng chỉ lĩnh năm lượng bổng lộc, thêm hai mươi mẫu ruộng tốt tổ truyền, miễn cưỡng nuôi nổi bốn người hầu, hai con la trong nhà và sắm sửa một hai bộ y phục, trang sức mới cho mẫu nữ Diêu Hoàng vào dịp lễ tết. Nhưng đó chỉ là hàng bình thường, chứ không phải hàng đắt tiền gì.
Đợi nàng làm Vương phi, chẳng lẽ hoàng gia lại để nàng thiếu thốn ăn mặc và tiêu dùng hay sao?
Nói về quyền thế, Vương phi tuy không nắm quyền hành nhưng địa vị tôn quý biết bao! Chẳng nói đâu xa, trước đây mẫu thân nàng gặp mẫu thân Lý Đình Vọng phải cố nặn ra nụ cười lấy lòng đối phương, sợ người phụ thân làm Thiên hộ của Lý Đình Vọng gây khó dễ cho người phụ thân làm Bách hộ của nàng. Bây giờ nàng sắp làm Huệ Vương phi, sau lưng có Huệ Vương và Hoàng gia chống đỡ, nhà họ Lý còn dám đến nhà nàng vênh váo hống hách nữa sao?
Đây đều là những lợi ích thực tế sờ được nắm được.
Lúc tuyển tú Diêu Hoàng muốn về nhà là vì nàng sợ mình không kiếm được tiền đồ tốt đẹp. Nếu sớm biết nàng sẽ là Huệ Vương Chính phi, Diêu Hoàng ngày nào cũng có thể cười đến tỉnh giấc.
Trần Huỳnh có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của Diêu Hoàng, tất nhiên không nhắc đến chuyện đôi chân của Huệ Vương nữa, vui mừng nói: "Vậy thì tốt rồi, sau này ta và ngươi còn có thể thường xuyên gặp mặt, ta ở kinh thành cũng coi như có người bầu bạn."
...
Thu dọn xong hành lý, hai người lại trò chuyện tâm tình một hồi, cung nữ hầu hạ do ba vị phi tần ban thưởng đã đến.
Lưu Hiền phi ban cho Trần Huỳnh bốn cung nữ, đợi Trần Huỳnh gả vào Khang Vương phủ, bốn cung nữ này tự nhiên sẽ trở thành đại nha hoàn bên cạnh nàng.
Đỗ Quý phi là dưỡng mẫu của Huệ Vương, bà cũng ban cho Diêu Hoàng bốn người.
Thẩm Nhu phi thì ban cho hai vị Trắc phi của Khánh Vương mỗi người hai người. Còn về phía Vương phi Trịnh Nguyên Trinh, trong phủ Trưởng công chúa cũng không thiếu nha hoàn được dạy dỗ chu đáo.
Ngoài cung nữ, còn có vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc... làm phần thưởng.
Bốn cung nữ Diêu Hoàng vừa nhận được lập tức có việc để làm, hai người mỗi người ôm một hộp gấm, hai người còn lại mỗi người ôm một cuộn lụa.
Xe ngựa bên ngoài cung cũng đã chuẩn bị xong, Diêu Hoàng, Tống cô nương từ biệt Trần Huỳnh và người còn lại, mang theo phần thưởng cùng một vị ma ma khác đi về phía cửa Tây cung, nơi họ đã đi qua lúc tiến cung.
Tuân thủ quy củ, dọc đường đi không ai dám hé răng nửa lời. Ra khỏi cửa cung, Tống cô nương mới lần nữa chúc mừng và từ biệt Diêu Hoàng, rồi lên xe ngựa của mình rời đi.
Gần đến giờ Ngọ, ánh nắng chói chang. Diêu Hoàng nhìn tám thị vệ đang đứng trước xe ngựa của mình.
Tám tráng hán đồng loạt quỳ một gối xuống đất, người dẫn đầu chắp tay nói: "Ti chức Trương Nhạc, phụng mệnh Huệ Vương điện hạ đến đây hộ vệ cô nương. Từ hôm nay cho đến trước khi cô nương xuất giá, cô nương có bất cứ điều gì sai bảo đều có thể căn dặn ti chức, ti chức nhất định sẽ cố hết sức."
Diêu Hoàng đã được Phương ma ma nhắc nhở khéo léo từ trước, biết rằng vì nhà họ Diêu là tiểu môn hộ, không có hộ vệ. Để đảm bảo an toàn cho chuẩn Vương phi, cộng thêm việc giám sát và ngăn chặn nàng qua lại với nam nhân bên ngoài trong thời gian chờ gả nên mới có sự sắp xếp đặc biệt này.
*Chuẩn Vương phi: Vương phi tương lai.
Thị vệ có thể do trong cung phái đến, nhưng Vĩnh Xương Đế cảm thấy để nhi tử sắp xếp thị vệ thì có lẽ hắn sẽ yên tâm hơn, do đó mới có tám người Trương Nhạc.
Hoàng gia nhiều quy củ, hơn một tháng nay Diêu Hoàng đã quen rồi, khách sáo nói: "Miễn lễ, tiếp theo làm phiền các vị rồi."
Trương Nhạc cùng bảy thị vệ đứng thẳng dậy, ai nấy đều giữ lễ, cúi mắt nhìn xuống. Cho đến khi vị chuẩn Vương phi ngồi vào xe ngựa, tám người mới ngẩng đầu ưỡn ngực, hộ vệ bốn phía xe.
Trong xe chỉ có Diêu Hoàng, bốn cung nữ đi bộ bên ngoài, nhưng những món đồ ban thưởng quý giá đều đã được đặt trước vào trong xe.
Xe ngựa đi rất êm, Diêu Hoàng ngồi trên chiếc giường nhỏ hẹp phía Bắc, thân thể khẽ lắc lư theo nhịp xe chạy.
Nàng nhìn chằm chằm hai hộp gấm đặt trên chiếc tủ nhỏ bên trái, qua khe rèm cửa sổ liếc nhìn đám thị vệ và cung nữ đi theo xe, thấy họ đều đang chuyên tâm đi đường, không hề nhìn vào trong xe, Diêu Hoàng không nén nổi tò mò, nhoài người tới, mở chiếc hộp gấm đầu tiên.
Ánh bạc lấp lánh, trên lớp lụa đỏ lót bên dưới xếp ngay ngắn hai hàng, tổng cộng mười thỏi bạc mới tinh.
Hai mắt Diêu Hoàng sáng rực lên, vừa mới định thân, nàng đã có được trăm lượng bạc trắng!
Mở chiếc hộp gấm còn lại, bên trong bày một bộ trang sức gồm năm món: trâm vàng, thoa vàng, điền vàng*, khuyên tai vàng và anh lạc vàng!
*Điền vàng: một loại hoa cài tóc bằng vàng; anh lạc: một loại vòng làm bằng chuỗi hạt.
Ánh vàng lấp lánh chiếu rọi đáy mắt Diêu Hoàng, nàng cầm từng món lên ngắm nghía mân mê, lúc đặt xuống chỉ cảm thấy yêu thích không nỡ rời tay.
Còn có hai tấm lụa đặt ở phía bên kia xe, một tấm đỏ thẫm, một tấm vàng tơ, đều là những màu sắc tươi tắn mà các cô nương yêu thích.
Diêu Hoàng dựa người ra sau, lòng đầy mãn nguyện thở ra một hơi dài. Có được bốn món đồ ban thưởng này, những ngày tháng ở Trữ Tú Các của nàng coi như không uổng phí.
.
Nhà họ Diêu ở ngõ Trường Thọ phía Đông Nam kinh thành. Tương truyền nơi đây từng có một ông lão sống trăm tuổi, hàng xóm láng giềng muốn hưởng chút phúc khí của lão thọ nhân nên đã đổi tên ngõ.
Về phía nhà họ Diêu, Diêu Chấn Hổ biết hôm nay là ngày trọng đại của nữ nhi, đã đặc biệt xin nghỉ một ngày ở doanh trại, cùng thê tử La Kim Hoa và nhi tử Diêu Lân ở nhà chờ tin tức.
Nhà họ Diêu chỉ là một căn tiểu hợp viện. Cả nhà ba người ăn xong bữa sáng liền ngồi đợi ở trong sân, lúc thì ngồi dưới gốc cây hạnh sắp tàn hoa thì thầm to nhỏ, lúc lại đứng dậy nối đuôi nhau đi vòng vòng.
Hàng xóm láng giềng hai bên ngày thường hay ồn ào náo nhiệt cũng im ắng lạ thường, ai nấy đều đang mong chờ kết quả của nhà họ Diêu, xem cô nương nhà họ một bước lên mây hay là bị trả về, tiếp tục làm tiểu thư nhà tiểu quan lục phẩm.
Cuối cùng, không lâu sau khi Diêu Hoàng trở về Trữ Tú Các, thánh chỉ ban hôn của Vĩnh Xương Đế đã được đưa đến nhà họ Diêu. Biết tin nữ nhi được phong làm Huệ Vương phi, Diêu Chấn Hổ vừa định xót xa cho nữ nhi ngoan ngoãn lại phải gả cho một Vương gia tàn tật, cánh tay thô kệch bỗng nhiên đau nhói.
Diêu Chấn Hổ quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ kích động của thê tử mình. Hai mắt bà sáng rực, môi đỏ run run, lắp bắp hỏi công công tuyên chỉ: "Huệ Vương phi? Ta, ta không nghe lầm chứ?"
Công công tuyên chỉ cười nói: "Ngươi không nghe lầm đâu, lệnh thiên kim thiên tư quốc sắc, là Vương phi do chính miệng Huệ Vương điện hạ chọn."
La Kim Hoa hét kên lên một tiếng "A" thất thanh, làm công công tuyên chỉ giật mình. Rồi bà cứ thế ôm chầm lấy trượng phu bên cạnh, vui mừng nhảy cẫng lên: "Diêu Diêu nhà chúng ta sắp làm Vương phi rồi, Vương phi đó!"
Diêu Chấn Hổ: "Nhưng..."
La Kim Hoa đang nắm chặt cánh tay phải của Diêu Chấn Hổ bỗng đổi thành véo mạnh: "Nhìn chàng kìa, vui đến ngớ ngẩn rồi phải không?"
Diêu Chấn Hổ hiểu được ánh mắt của thê tử, vội nặn ra nụ cười: "Phải, ta vui quá, vui quá!"
Công công tuyên chỉ ho khan vài tiếng, La Kim Hoa lúc này mới một tay kéo phu quân, một tay kéo nhi tử quỳ xuống tiếp chỉ.
Công công tuyên chỉ liếc nhìn tiểu viện sạch sẽ nhưng không giấu được vẻ đơn sơ của nhà họ Diêu, đặc biệt nhìn kỹ cây chổi lớn sắp dùng đến trụi lủi đặt dưới mái hiên, trực tiếp dập tắt ý định nhận tiền thưởng từ nhà họ Diêu. Dù người nhà họ Diêu có lanh lợi, loại tiền thưởng mấy chục văn một lạng bạc hắn cũng chẳng để vào mắt.
Nói mấy câu tốt lành, công công tuyên chỉ hoàn thành nhiệm vụ và rút lui. La Kim Hoa chợt nhớ ra phải vào nhà lấy bạc nhưng đã không kịp nữa.
Tiễn khách xong, đóng cửa lớn lại, La Kim Hoa nhỏ giọng tiếc nuối: "Chỉ mải vui mừng, quên mất phải bồi dưỡng cho vị công công kia, lỡ đâu vì thế mà hắn ghi hận Diêu Diêu nhà chúng ta, nói xấu Diêu Diêu trước mặt các quý nhân thì sao."
Diêu Chấn Hổ kinh ngạc nói: "Nàng thật sự vui mừng sao?"
La Kim Hoa liếc xéo một cái sắc như dao: "Làm Chính phi dù sao cũng tốt hơn làm Trắc phi, tiểu thiếp. Sao nào, một kẻ thô kệch lỗ mãng như chàng còn dám chê bai người đường đường là Vương gia?"
Diêu Chấn Hổ: "Kẻ thô kệch thì sao chứ, ít nhất ta còn có thể cõng nàng chạy được. Chân của Vương gia đã tàn phế, có thể cho Diêu Diêu cái gì?"
La Kim Hoa mắt tràn đầy mong đợi: "Nhiều lắm chứ, vàng bạc lụa là gấm vóc, còn có sự kính cẩn ngưỡng mộ của các mệnh phụ phu nhân..."
Diêu Lân nghe vậy, đau lòng nhức óc nói: "Nương, con không ngờ nương lại là người như vậy. Bình thường người thương muội muội như tròng mắt, hóa ra lại coi trọng vinh hoa phú quý hơn cả hạnh phúc của Diêu Diêu! Để con chọn, con thà để muội ấy gả cho một nông phu, một thư sinh nghèo tứ chi lành lặn, chứ không muốn đổi hạnh phúc cả đời của muội muội lấy phú quý!"
Diêu Chấn Hổ chính khí lẫm liệt gật đầu.
La Kim Hoa: "... Lười nói chuyện với hai phụ tử ngốc các người. Dù sao Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, hai người không muốn hại cả nhà chúng ta bị chém đầu thì phải tỏ ra vui mừng cho ta. Ai dám ra ngoài phàn nàn nói những lời đại nghịch bất đạo, ta sẽ là người đầu tiên từ mặt rồi đến quan phủ tố cáo kẻ đó!"
Diêu Chấn Hổ, Diêu Lân: "..."
Bên ngoài có người gõ cửa, là hàng xóm láng giềng đến chúc mừng. La Kim Hoa giơ nắm đấm dọa hai phụ tử, rồi tươi cười rạng rỡ ra mở cửa tiếp khách.
Diêu Lân ôm ngực, lòng buồn bực khó chịu: "Phụ thân, sao nương lại như vậy?"
Diêu Chấn Hổ nhớ lại sự yêu thương hết mực của thê tử đối với nữ nhi, hít sâu một hơi: "Mẫu thân con tuyệt đối không phải loại người đó. Chúng ta cứ giả vờ vui mừng trước đã, đợi muội muội con về nhà rồi nói sau. Nếu nó thật sự không muốn, chúng ta sẽ trói mẫu thân con lại rồi dẫn muội muội con trốn khỏi kinh thành!"
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.