Vương Gia Tàn Tật Đứng Lên Rồi!!

Chương 2: "Ta muốn chọn nàng làm Vương phi, nàng có bằng lòng không?"

Trước Sau

break

Nếu quốc sự bận rộn, Vĩnh Xương Đế có thể hạ lệnh hoãn lại thời gian tuyển tú, nhưng các tú nữ thì không có quyền lựa chọn. Phương ma ma cũng đã sớm lĩnh khẩu dụ từ Hoàng hậu nương nương, dặn bà phải đưa các tú nữ đến Vạn Xuân Các trong Ngự Hoa Viên vào đúng giờ Tỵ.

Từ lúc trời hửng sáng đến giờ Tỵ có đến hai canh giờ, nhiệm vụ duy nhất của các tú nữ trong khoảng thời gian này là trang điểm lộng lẫy.

Những tú nữ được giữ lại trong cung, từ ngày nhập cung chỉ được mặc y phục và trang sức do cung đình cấp. Ngoại trừ màu sắc, kiểu dáng có chút khác biệt, nhìn chung không thể phân biệt hơn kém. Đây là để các tú nữ dồn tâm trí vào việc học quy củ lễ nghi, bớt đi những so đo tính toán.

Khi còn ở trong Trữ Tú Các, y phục do cung đình phát tương đối giản dị, chỉ hơn cung nữ bình thường một chút. Hôm nay, các tú nữ cuối cùng cũng được diện kiến các quý nhân, Phương ma ma phải trang điểm cho các mỹ nhân thật xinh đẹp lộng lẫy, nhất định phải để mỗi tú nữ đều phô bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Thực ra, việc các tú nữ có thể "bay lên cành cao" hay không chẳng liên quan nhiều đến Phương ma ma. Nhưng nếu dung mạo của các tú nữ không chỉnh tề, làm xấu mắt các quý nhân, thì đó lại là tội của Phương ma ma.

Đợi năm mươi tú nữ ăn xong bữa sáng đơn giản, chỉnh tề đứng giữa sân nhỏ, Phương ma ma đúng giờ xuất hiện.

Các tú nữ đều quan sát phía sau Phương ma ma. Ở đó bày một chiếc án dài, trên án là từng bộ hoa phục màu sắc rực rỡ.

Phương ma ma nhấn mạnh lại lần nữa các quy củ khi diện kiến Thánh thượng, chỉ vào án dài nói: "Đây là y phục nương nương đặc biệt sai Thượng Y Phường chuẩn bị cho các ngươi. Ta cũng đã dựa theo dung mạo, dáng người của các ngươi mà phân chia, đảm bảo mỗi người nhận được bộ phù hợp nhất với mình. Tiếp theo, ta sẽ lần lượt phát cho các ngươi, nhận được y phục thì lập tức về phòng thay. Sau khi người cuối cùng vào phòng, ta sẽ đốt một nén hương, hương tàn thì xuất phát. Người quá hạn sẽ bị luận tội bất kính, kẻ cố ý hay vô tình khiến người khác quá hạn cũng phạm tội tương tự."

Các tú nữ trong lòng căng thẳng, lập tức nhất trí quyết định lát nữa nhất định phải giữ khoảng cách với người khác.

Phương ma ma bắt đầu phát y phục.

Năm mươi tú nữ đứng thành mười hàng, mỗi hàng năm người, tự động xếp hàng theo thứ tự đến trước sau.

Diêu Hoàng thức dậy muộn, ăn cơm cũng muộn, Trần Huỳnh cứ nhất quyết đợi nàng, hai người bèn sóng vai đứng ở hàng cuối cùng.

Càng sớm nhận được y phục thì càng có nhiều thời gian để trang điểm, nhìn các tú nữ hàng đầu đã vào phòng, Trần Huỳnh không khỏi lộ vẻ lo lắng.

Nàng nắm chặt tay, quay đầu nhìn Diêu Hoàng.

Diêu Hoàng mỉm cười với nàng, nghiêng đầu ghé tai nói: "Yên tâm, còn hai khắc." 

Tóc đã chải xong, cài trâm ngọc giống hệt mọi người, chỉ cần thay y phục, nửa khắc cũng đủ rồi.

Trần Huỳnh thấy các tú nữ phía trước nhón chân ngóng trông nên mới sốt ruột theo, lúc này đối diện với nụ cười nhẹ nhàng tươi tắn của Diêu Hoàng, nàng lại từ từ thả lỏng.

Động tác của Phương ma ma rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt năm người của Diêu Hoàng.

Trần Huỳnh nhận được một bộ y phục có áo màu hồng phấn váy trắng. Diêu Hoàng nhìn thấy trên tay mình là áo ngắn màu vàng nhạt, váy dài màu đỏ thẫm, không kìm được ngẩng đầu.

Phương ma ma vốn luôn nghiêm khắc, vậy mà lại mỉm cười với nàng: "Mau đi thay đi."

Diêu Hoàng cảm nhận rõ ràng sự thiên vị này: "..."

Chẳng lẽ có vị Vương gia nào đó, thậm chí là Vĩnh Xương Đế, rất thích kiểu người như nàng. Phương ma ma biết rõ điều đó nên mới đặc biệt coi trọng nàng, tin chắc nàng sẽ được chọn?

Lời dặn dò lo lắng của mẫu thân trước khi chia tay lại vang vọng bên tai: "Sớm biết phải tuyển tú, ta đã nuôi con gầy đi một chút rồi. Nhìn xem, ngực lớn eo thon thế này, Vương gia nào thấy mà rời mắt được. Chỉ tiếc phụ thân con chỉ là một tiểu quan, Vương gia sẽ chỉ chọn con về làm thiếp thôi..."

Diêu Hoàng không tin: "Lý Đình Vọng ngày nào cũng chê con béo, nói con khó mà gả đi. Hắn là nhi tử của một vị Thiên hộ còn chê con, mắt nhìn của Vương gia chắc chắn còn cao hơn, thích những tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục."

Mẫu thân: "Hừ, Lý Đình Vọng mà không thích con thì rảnh rỗi chạy đến nhà ta làm gì? Miệng thì trêu chọc con, trong lòng chẳng biết vui đến nhường nào nếu cưới được con."

Diêu Hoàng vẫn không tin lời phân tích của mẫu thân, nàng sắp bị những lời của Lý Đình Vọng làm tức chết rồi. Lý Đình Vọng đâu phải không nhìn ra, trừ khi hắn là kẻ ngốc mới dùng cách này để thích nàng.

Nhưng sự thiên vị ngày càng rõ ràng của Phương ma ma khiến tim Diêu Hoàng đập thình thịch. Nàng chưa từng vọng tưởng có thể làm chính phi của Vương gia nào, nhưng nếu thật sự phải đi làm thiếp cho các Vương gia, dù giàu sang nàng cũng không vui vẻ gì. Tiểu thiếp thì vẫn là tiểu thiếp, gặp chính thê tự động phải cúi đầu. Diêu Hoàng được phụ mẫu cưng chiều từ nhỏ, làm sao chịu nổi sự uất ức đó?

Nàng nặng trĩu tâm sự theo Trần Huỳnh trở về phòng nhỏ của họ.

Ba tú nữ đang thay y phục cũng phân tâm nhìn sang, chú ý đến màu đỏ thẫm trên tay Diêu Hoàng, có người ngưỡng mộ, có người âm thầm nghiến răng.

Trong phòng không có bình phong, năm người ở chung đã một tháng, sớm đã không còn bất kỳ sự riêng tư nào. Thời gian lại có hạn, sau khi đóng cửa, ngay cả Trần Huỳnh vốn e thẹn cũng trực tiếp cởi áo ngoài, lộ ra nửa thân trên trắng ngần như ngọc của thiếu nữ. Diêu Hoàng lại càng không kiêng dè, quay mặt về phía cửa sổ khép chặt, đứng trước mép giường, cởi bỏ bộ trang phục tú nữ tầm thường trên người.

Một tú nữ thay xong y phục sớm nhất âm thầm nhìn về phía này, chỉ một cái liếc mắt mà mặt đã đỏ bừng, cổ họng cũng khô khốc.

Diêu Hoàng không để ý đến người khác, thay xong bộ y phục mới của mình. Nàng cúi đầu nhìn, vạt áo đối khâm màu vàng nhạt ở giữa để lộ ra một đoạn yếm nhỏ cùng màu thêu hoa mẫu đơn, phía dưới là chiếc váy eo cao màu đỏ thẫm. Nàng vốn đã trắng, được chiếc váy đỏ bên dưới tôn lên, làn da phía dưới cổ trắng đến lóa mắt như tuyết.

Diêu Hoàng kiểm tra không có gì sai sót mới ngẩng đầu lên, Trần Huỳnh đang ngây người nhìn nàng. Ánh mắt chạm nhau, Trần Huỳnh bối rối dời tầm mắt, vụng về khen: "Diêu Diêu, ngươi mặc bộ này thật đẹp."

Diêu Hoàng thở dài trong lòng, xinh đẹp vào hôm nay tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nhìn lại Trần Huỳnh như hoa đào, Diêu Hoàng nắm lấy cổ tay nàng: "Ra ngoài thôi, chúng ta vẫn đứng hàng sau."

Phía trước còn có chín hàng mỹ nhân, biết đâu các quý nhân đã chọn đủ người ở phía trước, đến khi nhìn ra phía sau đã mất hứng thú. Cũng giống như hoa mẫu đơn trong vườn hoa, mấy đóa đầu tiên nở rộ khiến người ta kinh diễm, về sau càng nở càng nhiều, các tú nữ nhìn cũng thấy nhàm.

Hai người ra đến sân nhỏ, lại thấy các tú nữ ra trước đã chia thành hai hàng dài đứng hai bên Phương ma ma.

Diêu Hoàng hơi ngẩn người.

Phương ma ma liếc nhìn nàng, trước tiên gọi hai người lấp đầy hàng dài bên trái, rồi mới nói: "Hôm nay cứ theo thứ tự ta gọi tên mà xếp hàng."

Mười người ở hai hàng đầu, toàn là tiểu thư khuê các nhà quan lớn, huân quý ở kinh thành và các đại thần trấn giữ bên ngoài.

Ngay lúc Diêu Hoàng mừng thầm vì sắp xếp theo xuất thân, đến vị trí chính giữa hàng thứ ba, Phương ma ma đọc tên nàng.

Diêu Hoàng không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt.

Phương ma ma ném cho nàng một ánh mắt nghiêm khắc, ý bảo nàng đừng chậm trễ mà bước vào hàng.

Diêu Hoàng cố gắng trấn tĩnh bước tới.

Trần Huỳnh tính tình nhút nhát, dung mạo xinh đẹp động lòng người được xếp ở vị trí chéo sau nàng.

Hai khắc sau, Phương ma ma dẫn các tú nữ xuất phát.

Từ Trữ Tú Các ở phía Tây cung hẻo lánh đến Ngự Hoa Viên, phải đi mất hai khắc.

Hai bên là tường đỏ cao ngất, các tú nữ nín thở lặng lẽ rẽ qua hết ngã rẽ này đến ngã rẽ khác, xuyên qua hết cửa vòm này đến cửa vòm khác, cuối cùng cũng tới được bên ngoài Vạn Xuân Các trong Ngự Hoa Viên.

Vạn Xuân Các cửa sổ đỏ mái ngói vàng, bốn phía cửa các đều có năm bậc thềm đá. Bên ngoài các trồng đầy mẫu đơn, những đoá mẫu đơn đỏ tía đang độ khoe sắc rực rỡ.

Nắng mai tươi đẹp nhưng phải chờ thêm nửa canh giờ các quý nhân mới đến. Phương ma ma dẫn các tú nữ đến đứng dưới bóng cây bên cạnh, tránh bị nắng chiếu toát mồ hôi.

Trên con đường nhỏ đối diện theo đường chéo có cung nữ do Phương ma ma sắp xếp, phụ trách trông chừng bóng dáng các quý nhân. Nhân lúc Đế Phi còn chưa đến, Phương ma ma cho phép các tú nữ được vận động chân tay trong phạm vi nhỏ, để khi diện kiến có được trạng thái tốt nhất, tránh khỏi việc đứng lâu bị tê chân.

Trần Huỳnh vẫn còn lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn Diêu Hoàng, mong có thể nhận được sự trấn ủi từ nàng.

Lúc này Diêu Hoàng lại không có tâm trí để ý đến nàng ta, bởi vì trong lòng nàng cũng rối như tơ vò, giống như một con vịt béo bị người ta bỏ vào nồi, nước đã từ từ nóng lên, nàng chỉ muốn nhảy ngay ra ngoài. Còn Phương ma ma ở ngay gần đó chính là người đầu bếp canh giữ bên nồi, căn bản không cho nàng cơ hội trốn thoát.

Đáng buồn hơn là, con vịt béo thật sự có thể chỉ thuận theo bản năng mà vỗ cánh, còn nàng là người, nàng ngay cả thử trốn cũng không thể, bởi vì trốn đi đồng nghĩa với việc vi phạm cung quy.

Trong sự giày vò, cung nữ trên con đường nhỏ vẫy tay với Phương ma ma. Sắc mặt Phương ma ma biến đổi, thấp giọng quát các tú nữ mau chóng đứng ngay ngắn, rồi xếp hàng di chuyển đến vị trí thuận tiện nghênh đón quỳ lạy Đế Phi.

Lại đợi thêm một khắc, bóng dáng Đế Phi mới xuất hiện trong tầm mắt các tú nữ.

Nhân lúc Đế Phi còn ở xa, Diêu Hoàng lén ngước mắt nhìn.

Người sóng vai đi ở phía trước chắc chắn là Vĩnh Xương Đế và Chu Hoàng hậu. Vĩnh Xương Đế mặc long bào màu vàng rực rỡ, dáng người uy nghi, rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi nhưng trông chỉ như mới hơn bốn mươi. Lúc di chuyển đã che khuất phần lớn bóng dáng Chu Hoàng hậu, chỉ lộ ra vạt váy lộng lẫy.

Phía sau Đế Hậu là ba vị phi tần, rất khó phân biệt ai là ai. Ánh mắt Diêu Hoàng chuyển đến chiếc xe lăn ở phía sau cùng.

Xe lăn do một vị công công đẩy, người ngồi trên xe...

Phía trước truyền đến tiếng ho khẽ của Phương ma ma, hẳn là để cảnh cáo những tú nữ gan lớn dám nhìn trộm như Diêu Hoàng.

Diêu Hoàng vội tức cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Khi Đế Phi đến trước mặt mọi người, Phương ma ma dẫn các tú nữ quỳ xuống.

Vĩnh Xương Đế tùy ý liếc nhìn một cái, nói một tiếng miễn lễ, rồi cùng Chu Hoàng hậu đi qua con đường lát đá giữa những khóm mẫu đơn, tiến vào Vạn Xuân Các.

Đợi các quý nhân đều đã vào trong, Phương ma ma mới dẫn các tú nữ đến bên ngoài thềm đá cửa chính Vạn Xuân Các, chờ đợi được tuyên triệu.

Trong các, Vĩnh Xương Đế trước tiên nói đùa vài câu với các hậu phi, sau đó để Chu Hoàng hậu chủ trì buổi tuyển tú này.

Chu Hoàng hậu thời trẻ từng sinh hạ hai vị hoàng tử, đáng tiếc đều yểu mệnh, hiện giờ dưới gối chỉ có một vị công chúa. Vì vậy lần này tuyển phi cho các hoàng tử, bà chỉ phụ trách lo liệu, lúc này xem náo nhiệt là chính.

Nhận được ánh mắt của Vĩnh Xương Đế, Chu Hoàng hậu nhìn về phía ba vị phi tần bên trái, cười nói: "Cứ theo tuổi tác của ba huynh đệ mà làm, để Hiền phi muội muội chọn chính phi cho Khang Vương trước đi?"

Lưu Hiền phi là lão nhân trong cung, chỉ sau Chu Hoàng hậu, tuổi đã gần năm mươi, vẻ đẹp năm xưa không còn rõ nét nhưng lại càng thêm đoan trang hiền thục.

Nghe Chu Hoàng hậu nói vậy, Lưu Hiền phi ngượng ngùng cười đáp: "Khang Vương đã chọn Vương phi một lần rồi, lần này chọn chính phi cho hai đệ đệ quan trọng hơn, hay là để các đệ đệ chọn trước đi."

Vĩnh Xương Đế gật đầu: "Cũng phải, vậy thì để lão nhị chọn trước đi."

Ông đã nói vậy, ba vị phi tần cũng không cần phải khiêm nhường nữa.

Vĩnh Xương Đế lại nói với người nhi tử ngồi xe lăn bên phải: "Trẫm làm chủ, lát nữa con không cần khách khí, thích ai thì chọn người đó, trẫm đều chiều theo con."

Vĩnh Xương Đế có tổng cộng bốn người nhi tử, chưa từng đối xử từ ái với ai như vậy, kể cả Huệ Vương Triệu Tụy trước khi đôi chân gặp chuyện.

Mọi người đều hiểu, sự ân sủng Vĩnh Xương Đế dành cho Huệ Vương bây giờ chỉ là xuất phát từ lòng thương hại mà thôi.

Triệu Tụy cúi đầu tạ ơn.

Bên cạnh Chu Hoàng hậu, vị ma ma chủ sự tiến đến mép cửa, ra hiệu cho Phương ma ma dẫn người vào.

Mỗi lượt có năm tú nữ tiến vào, nếu các quý nhân ưng ý sẽ ban trước một đóa hoa lụa. Tú nữ nào nhận được hoa sẽ có cơ hội tham gia vòng tuyển chọn tiếp theo, còn không thì coi như vô duyên với phú quý.

Năm tú nữ đứng hàng đầu nghe nói Huệ Vương chọn trước, mí mắt như bị đóng đinh, cứ cúi thấp xuống, ánh mắt không dám liếc về phía Huệ Vương dù chỉ một chút, sợ rằng chỉ cần chạm mắt sẽ bị Huệ Vương nhìn trúng.

May mắn thay, Huệ Vương chỉ nhàn nhạt lướt qua gương mặt năm người, không hề động đậy, cũng không nói một lời.

Xác định hắn không thích ai, Lưu Hiền phi, Đỗ Quý phi, Thẩm Nhu phi mỗi người ban một đóa hoa.

Năm vị tú nữ căn cứ vào việc có nhận được hoa hay không mà lần lượt lui ra từ cửa hông phía Đông và Tây.

Diêu Hoàng dõi mắt nhìn hàng tú nữ thứ hai được tuyên vào, nhịp tim nàng lúc này dường như đã lên đến cực điểm.

Nàng sẽ được vị nương nương nào chọn để hầu hạ nhi tử họ, làm trắc phi hay chỉ là tiểu thiếp tầm thường? Hay là, nàng còn có cơ hội lọt vào mắt xanh của Vĩnh Xương Đế?

Vĩnh Xương Đế tôn quý nhất, nhưng tuổi tác của ngài còn lớn hơn cả phụ thân nàng!

Chỉ mấy ý nghĩ thoáng qua, vậy mà đã đến lượt các nàng!

Diêu Hoàng vẫn hoảng hốt, may mà một tháng dạy dỗ đã khiến những lễ nghi đó khắc sâu vào xương cốt. Vẻ mặt nàng ngoài việc ửng hồng vì tim đập nhanh, trông không có gì khác lạ.

Dừng bước, Diêu Hoàng cúi mắt đứng trước ngự tiền, hơn nữa còn là vị trí chính giữa đối diện với Đế Hậu.

Các vị Đế Phi đều chú ý đến Diêu Hoàng đầu tiên, xinh đẹp hay không không thì chưa nói, nhưng khuôn mặt bầu bĩnh và thân hình đầy đặn này đặt trong cung quả là mới lạ, trông giống như người có phúc tướng.

Chu Hoàng hậu cũng thấy hứng thú, liếc nhìn danh sách tú nữ được ghi chép trong tay, rồi nói với Diêu Hoàng: "Diêu Hoàng phải không? Ngẩng đầu lên cho ta xem."

Diêu Hoàng ngoan ngoãn làm theo.

Chu Hoàng hậu liền nhìn thấy một đôi mắt tựa trái nho đen, xinh đẹp lại linh động.

Bà rất thích nhưng bà không có nhi tử nên chỉ gật đầu mà không bình phẩm thêm, vẫn để Huệ Vương chọn trước.

Diêu Hoàng lúc này mới biết Huệ Vương lại có quyền chọn trước!

Huệ Vương…

Các nương nương chọn chính phi cho nhi tử, coi trọng nhất là gia thế và tính tình, phải xuất thân danh môn, đoan trang điềm đạm. Hai điều này Diêu Hoàng đều không đáp ứng được, nên khả năng cao là vì mỹ mạo mà làm thiếp.

Nhưng nếu để các Vương gia chọn, liệu họ có quan tâm đến dung mạo và dáng vóc của tú nữ hơn?

Tim Diêu Hoàng vì một lý do khác mà đập nhanh hơn.

Hôm nay có lẽ khó tránh khỏi số phận làm thiếp hoặc phi tần thấp kém. Vậy thì, thay vì làm thiếp cho người, chi bằng tranh thủ làm chính phi cho một vị Vương gia!

Chân của Huệ Vương có vấn đề nhưng Khánh Vương thân thể tráng kiện thì nàng lại với không tới!

Trong tình thế chỉ có Huệ Vương là lựa chọn duy nhất, Diêu Hoàng đột nhiên phát hiện ngồi xe lăn chẳng phải vấn đề lớn gì. Dù sao trong Vương phủ có nhiều nha hoàn, tiểu đồng như vậy, cũng chẳng cần nàng đích thân hầu hạ!

Ý niệm đã định, Diêu Hoàng lén lút nhìn về phía chiếc xe lăn duy nhất trong các.

Nhìn lén người khác có lẽ hơi lộ liễu nhưng Huệ Vương ngồi trên xe lăn, Diêu Hoàng chỉ hơi ngước mắt là đã nhìn thấy, một gương mặt rất tuấn tú, chỉ là... ảm đạm vô hồn.

Bỗng nhiên, vị Vương gia ảm đạm vô hồn kia xoay chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào nàng.

Tim Diêu Hoàng giật thót, vội vàng thu lại ánh nhìn.

Trong thoáng chốc lại nghĩ, nàng né tránh như vậy, Huệ Vương có nghĩ rằng nàng ghét bỏ hắn, không muốn gả cho hắn không?

Diêu Hoàng vội vàng nhìn trộm lần nữa.

Huệ Vương vẫn còn đang nhìn nàng.

Diêu Hoàng đè nén sự thôi thúc muốn né tránh, vừa sợ vừa không sợ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi từ từ nhếch lên, cố gắng biểu đạt tâm ý của mình.

Chút hành động nhỏ này của nàng, hoàn toàn không thể qua mắt được Đế Phi và những người khác.

Vĩnh Xương Đế nghĩ, tú nữ tên Diêu Hoàng này tướng mạo dễ nhìn, gả cho lão nhị cũng không tệ.

Lưu Hiền phi, Thẩm Nhu phi không có cảm xúc gì đặc biệt. Đỗ Quý phi, dưỡng mẫu của Huệ Vương, thầm chế nhạo trong lòng. Huệ Vương thật đáng thương, chân vừa tàn phế, đến nữ nhi của một Bách hộ nho nhỏ cũng dám mơ tưởng đến vị trí Trắc phi của hắn.

Trong sự im lặng và quan sát tưởng như dài đằng đẵng nhưng thực ra rất ngắn ngủi này, Triệu Tụy cầm một đóa hoa lụa từ khay do thái giám bên cạnh đang nâng, nhìn Diêu Hoàng hỏi: "Ta muốn chọn nàng làm Vương phi, nàng có bằng lòng không?"

Hắn không biết vì sao tú nữ này lại nhìn trộm mình, hỏi một câu, để tránh hiểu lầm.

Hắn vốn không có ý định cưới thê tử, phụ hoàng cứ nhất quyết an bài, Triệu Tụy chỉ có thể phối hợp. Nhưng hắn không muốn cưới một vị Vương phi sẽ vì phu quân chân bị tàn tật mà âm thầm khóc than.

Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc