Trữ Tú Các.
Ngày mai là đại sự, các tú nữ sẽ diện kiến Hoàng thượng cùng các vị nương nương trong cung. Để các tú nữ có được tinh thần rạng rỡ nhất, xua tan đi sự khô khan, mệt mỏi sau một tháng liên tục học tập, Phương ma ma ban cho năm mươi tú nữ còn lại một ngày nghỉ.
Tuy là nghỉ, các tú nữ cũng chỉ được đi lại trong Trữ Tú Các, không được nô đùa ồn ào.
Trong hoàng thành, nguy nga nhất là Tam Đại Điện, Trữ Tú Các chỉ chiếm một góc nhỏ bé ở Tây Cung, là một tòa viện vuông vắn. Khoảng đất trống ở giữa dùng để các tú nữ luyện tập đi đứng, lễ nghi, chỉ có chính phòng và hai gian đông tây, dưới mái hiên để lại một dải đất hẹp dài làm bồn hoa, trồng các loại mẫu đơn thường thấy trong cung.
Đã cuối tháng ba, có những khóm mẫu đơn đã nở rộ, có những khóm vẫn còn là nụ xanh biếc, tròn trịa, căng mọng, như thể chê gió thổi vẫn chưa đủ ấm áp.
Diêu Hoàng cùng bốn tú nữ khác ở chung gian nam trong sương phòng phía tây.
Tuổi xuân thì như hoa như ngọc, các cô nương đều rất chú trọng giữ mình sạch sẽ, nhưng dù sao năm người vẫn quá đông, qua một đêm, căn phòng trở nên ngột ngạt.
Diêu Hoàng dậy muộn nhất. Sau khi mặc xong y phục, nàng thấy trong phòng chỉ còn một tú nữ khác đang chải tóc, bèn thử hỏi: “Ta mở cửa sổ nhé?”
Trần Huỳnh vừa soi gương, vừa cài trâm ngọc, vừa cười nói: “Được thôi. Nước trong ấm chắc nguội rồi, muội mau rửa mặt đi.”
Mỗi buổi sáng, cung nữ sẽ mang đến một bình nước nóng lớn, năm người tự chia nhau.
Những tú nữ có thể đi đến bước này đều biết rõ tầm quan trọng của tính tình, đức hạnh, tuyệt đối sẽ không tranh giành những việc nhỏ nhặt như chia nước. Bình thường, họ đối xử với nhau thậm chí còn hòa khí, thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt.
Diêu Hoàng vén tấm ván cửa sổ lên, ánh xuân rực rỡ lập tức tràn vào, chói đến nỗi nàng phải khẽ cụp mắt xuống, nhưng lại sưởi ấm khuôn mặt nàng.
Bên bồn hoa dưới mái hiên, một hàng bảy tám mỹ nhân đang đứng, bị tiếng động mở cửa sổ thu hút, các mỹ nhân đồng loạt ngước nhìn lên.
Diêu Hoàng trong cửa sổ, mái tóc dài xõa tung trên vai, trông là biết vừa mới tỉnh giấc.
Dậy sớm là tố chất cơ bản mà các tiểu thư khuê các nên có, dù là ngày nghỉ cũng nên tự giác giữ mình, huống chi là ở trong hoàng cung?
Vừa chạm mặt, lập tức có vài tú nữ liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ không ưa Diêu Hoàng, ngầm hiểu ý nhau không nói ra.
Nhưng cũng có tú nữ bị làn da trắng hồng, vẻ lười biếng, quyến rũ sau giấc ngủ ngon của Diêu Hoàng thu hút, hoàn toàn quên mất việc đánh giá chuyện nàng dậy muộn.
Dù sao, ở Trữ Tú Các này, nơi hội tụ đủ mọi sắc đẹp, Diêu Hoàng vẫn sớm nổi danh nhờ tên hoa mẫu đơn dễ nhớ của mình và thân hình đầy đặn, mềm mại.
Ăn ở cùng nhau đã một tháng, Diêu Hoàng cũng nhận ra từng tú nữ trong hàng, nàng mỉm cười với mọi người, cài chặt cửa sổ, xoay người ngồi xuống mép giường đi giày, song cửa dưới thấp tự nhiên ngăn cách tầm mắt từ bên ngoài.
Trần Huỳnh từ trên ghế trang điểm quay lại, nhìn Diêu Hoàng thản nhiên rót nước, thư thái như ở nhà mình, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Muội không sợ Phương ma ma chỉ giả vờ cho nghỉ, thực ra đang ngấm ngầm theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta sao? Đến nước này rồi, vì chút chuyện nhỏ nhặt mà bị đuổi khỏi cung thì không đáng đâu.”
Diêu Hoàng: “…Giá mà đơn giản như vậy thì tốt.”
Việc tuyển tú là tin tức bất ngờ từ trong cung truyền ra vào năm ngoái. Những quan gia ở xa kinh thành có lẽ vẫn còn cơ hội tranh thủ tìm để gả nữ nhi đi trước khi công văn của triều đình đến nơi, nhưng Diêu gia lại ở ngay kinh thành, cũng không có quan hệ với quan lớn nào, mãi đến khi tất cả quan lại trong kinh thành đều nhận được thông báo mới biết chuyện này, mà công văn lại cấm các quan viên gả nữ nhi đi trước khi sơ tuyển kết thúc.
Diêu Hoàng nổi tiếng xinh đẹp trong phố phường, không thể tránh khỏi việc bị đưa vào sơ tuyển.
Các ma ma, ngự y phụ trách tuyển tú đều có con mắt tinh tường, giả bệnh hay hóa trang xấu xí đều không xong, cố ý phạm lỗi lớn cũng không phải là thượng sách, thứ nhất sẽ làm hỏng danh tiếng của mình, thứ hai sẽ khiến phụ mẫu bị người đời chê cười vì không biết dạy con.
Diêu Hoàng cô đơn tiến cung, không có gan gây sự ở nơi quy củ nghiêm ngặt này. Trong suốt một tháng huấn luyện và khảo sát phẩm hạnh, Diêu Hoàng vắt óc suy nghĩ, tổng cộng đã thử qua ba lần những cách vô thưởng vô phạt, vừa có thể giữ cho phẩm hạnh không tì vết nhưng lại không thích hợp để làm vương phi, trắc phi.
Lần đầu tiên, nàng can đảm thưa với Phương ma ma rằng một bát cơm không đủ no, mong mỗi bữa được thêm một bát nữa.
Trong số ba trăm tú nữ mới vào cung, nàng là người duy nhất dám đưa ra yêu cầu thêm cơm.
Diêu Hoàng vẫn còn nhớ tiếng cười khúc khích của các tú nữ xung quanh, kết quả Phương ma ma chỉ đánh giá nàng từ đầu đến chân rồi lại đồng ý!
Lần thứ hai, Diêu Hoàng cảm thấy buồn bực vì những ngày tháng giống như bị cấm túc này, thừa dịp cơn bực dọc nổi lên liền ra sân vung quyền cước.
Phụ thân là võ tướng, tinh thông đao pháp, thương pháp, khi phụ thân dạy dỗ ca ca, Diêu Hoàng hiếu động cũng lén học theo, không ngờ lại học được kha khá. Tiếc rằng Trữ Tú Các không có đao cũng chẳng có côn bổng, Diêu Hoàng chỉ có thể đánh quyền bằng tay không.
Các tú nữ giật mình hoảng sợ, cung nữ vội vàng mời Phương ma ma đến.
Phương ma ma hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Diêu Hoàng vẻ mặt vô tội đáp: "Gần đây hình như hơi mập, phải vận động nhiều một chút mới có thể gầy đi."
Phương ma ma ngắm nghía thân hình nàng, gật đầu tán thưởng: "Thân hình như vậy là vừa vặn, quả thật không nên mập thêm nữa. Nhưng đánh quyền dễ làm người khác bị thương, hay là bớt một bát cơm đi."
Diêu Hoàng: "..."
Những tú nữ khác chỉ cần làm điều gì không hợp ý Phương ma ma, Phương ma ma sẽ trực tiếp đuổi người đó ra khỏi cung, căn bản không cho cơ hội biện giải hay sửa sai, sao đến lượt nàng, Phương ma ma lại khoan dung đến vậy?
Đến khi số lượng tú nữ giảm xuống còn một trăm, Diêu Hoàng bắt đầu dậy muộn, ngày nào cũng là người cuối cùng có mặt.
Phương ma ma gọi riêng nàng đến một chỗ, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ăn được ngủ được là phúc, đến muộn không sao nhưng ngàn vạn lần đừng chậm trễ, nếu đến cả chút quy củ này cũng làm sai, người khác sẽ nghi ngờ ngươi ghét bỏ hoàng gia, cố ý hành hạ bản thân để bị loại, chuyện đến tai quý nhân, cả nhà các ngươi đều mang tội bất kính."
Diêu Hoàng là một mầm non bà ta xem trọng, nếu người khác có lời nói việc làm không đúng mực, bà ta có thể không chút lưu tình đuổi ra khỏi cung, còn Diêu Hoàng, bà sẽ tìm cách phá lệ.
Phương ma ma không muốn bị người khác dị nghị, khiến Diêu Hoàng ngoan ngoãn nghe lời là cách đơn giản nhất.
Diêu Hoàng hiểu rõ ý tứ sâu xa của Phương ma ma, từ bỏ hoàn toàn ý định lợi dụng những lỗi nhỏ để mong được xuất cung.
---
Các tú nữ ở Trữ Tú Các gần như mỗi giờ mỗi khắc đều sống dưới sự săm soi của Phương ma ma, cung nhân và các tú nữ khác. Có lẽ một động tác nhỏ vô ý hay một câu nói vô tâm cũng có thể trở thành nguyên nhân khiến họ bị đuổi khỏi cung, mất đi cơ hội phú quý.
Vì vậy, các tú nữ trong mỗi cuộc trò chuyện đều nơm nớp lo sợ, khi giới thiệu bản thân cố gắng khiêm nhường, khi đánh giá người khác chỉ toàn lời xu nịnh.
Diêu Hoàng không thích nói cũng chẳng thích nghe những lời khách sáo lặp đi lặp lại, phần lớn thời gian đều thích ở một mình trong phòng, ngồi mỏi thì ra sân nhỏ đi vài vòng vận động gân cốt, tú nữ có thể nói là thân cận chỉ có Trần Huỳnh.
Trần Huỳnh là nữ nhi của tri huyện một huyện nhỏ ở vùng Tây Nam, rụt rè nhút nhát, khi mới được phân đến ở cùng phòng với Diêu Hoàng, nàng ta còn không dám chủ động bắt chuyện. Mãi đến khi Diêu Hoàng hết đòi thêm cơm lại đến dậy muộn, Trần Huỳnh không biết vì sao lại cảm thấy Diêu Hoàng dễ gần, thỉnh thoảng sẽ lân la đến gần Diêu Hoàng, chia sẻ một vài lời tâm sự, khi thì nhớ nhà, khi thì lo lắng cho tiền đồ.
Lúc hoàng hôn, các tú nữ sau khi ăn tối xong lục tục trở về phòng, Diêu Hoàng ở lại sân đi dạo tiêu thực.
Đi được ba vòng, Trần Huỳnh vẻ mặt nặng trĩu tâm sự bước tới.
Diêu Hoàng phối hợp chọn một chỗ khó bị người khác nghe lén nhất, khi Trần Huỳnh dừng lại bên cạnh, nàng chủ động quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Trần Huỳnh nhỏ giọng nói: "Ban ngày ta nghe thấy có người nhắc đến ba vị Vương gia."
Xuất thân là nữ nhi của một tri huyện vùng sâu vùng xa như nàng, ngày thường vốn chẳng có cơ hội nghe kể về những sự tích của các vị Vương gia. Từ khi đến kinh thành, các ma ma luôn cấm tiệt các tú nữ bàn luận xằng bậy về bậc quyền quý. Chỉ có ngày cuối cùng này, mấy vị khuê tú danh môn ở kinh thành mới mạnh dạn hơn chút, bàn tán đôi câu.
Diêu Hoàng sinh ra và lớn lên ở kinh thành. Dẫu phụ thân nàng chỉ là một bách hộ chính lục phẩm, trong bốn đại quân doanh ở ngoại thành có đến hai ngàn viên quan nhỏ như vậy, nhưng "gần chùa gọi bụt", nàng cũng nắm được đại khái tình hình của các vị hoàng tử.
Đại hoàng tử Khang Vương là nhi tử duy nhất của Lưu Hiền phi, Vương phi đã qua đời, lần này tuyển tú là để chọn kế Vương phi.
Nhị hoàng tử Huệ Vương là con nuôi của Đỗ Quý phi, nổi danh nhờ võ nghệ và lập nhiều chiến công. Tiếc thay, năm ngoái hắn bị trọng thương trên chiến trường, phế đi đôi chân.
Tam hoàng tử Khánh Vương là nhi tử của Thẩm Nhu phi, năm nay vừa tròn hai mươi, nghe nói văn võ song toàn, rất được Vĩnh Xương Đế sủng ái.
Đỗ Quý phi còn có một nhi tử là Tứ hoàng tử, mới mười hai mười ba tuổi, chưa đến tuổi lấy thê tử.
Theo ý Diêu Hoàng, được gả cho Khánh Vương văn võ song toàn làm Vương phi là tốt nhất. Hai vị còn lại, một người phải đi làm kế mẫu, một người tàn tật, cuộc sống chắc chắn sẽ gặp nhiều bất tiện.
Nhưng dù là kế Vương phi hay Vương phi của vị Vương gia tàn tật, tám phần mười cũng phải chọn từ các khuê tú danh môn. Tú nữ có gia cảnh thấp kém như Diêu Hoàng chỉ là những chiếc lá xanh điểm xuyết cho đóa hồng, hoặc bị loại, hoặc làm trắc phi cho Vương gia nào đó. Tệ nhất là sau khi các Vương gia chọn xong chính phi và trắc phi, những người còn lại sẽ bị Vĩnh Xương Đế đã ngoài năm mươi tuổi để mắt tới, giữ lại trong cung làm phi tần cấp thấp.
"Diêu Diêu, ta sợ quá!" Trần Huỳnh nắm lấy tay Diêu Hoàng, mặt tái mét.
Nàng thật không ngờ, tổng cộng có ba vị Vương gia đã trưởng thành, lại có đến hai nơi không phải là chốn tốt đẹp gì. Làm chính phi còn khó khăn, huống chi là trắc phi.
Diêu Hoàng biết Trần Huỳnh cũng muốn bị loại, được trở về bên người thân. Nhưng nàng không thể thuận theo ý Trần Huỳnh mà an ủi, càng không thể bàn luận hơn thua về ba vị Vương gia, hay đưa ra bất cứ lời khuyên nào cho Trần Huỳnh. Nàng chỉ có thể vỗ nhẹ tay Trần Huỳnh, khẽ nói: "Chuyện không thể thay đổi thì đừng nghĩ nhiều làm gì, ngoài việc khiến đầu óc thêm đau nhức ra thì chẳng ích lợi gì đâu."
Trần Huỳnh liếc nhìn ra phía cửa, nghe lời khuyên, nuốt hết những lo lắng bất an vào lòng.
Khi màn đêm buông xuống, Diêu Hoàng nằm trên giường, nghe thấy bốn người cùng giường với Trần Huỳnh liên tục trở mình.
Diêu Hoàng kéo chăn kín mít, nghĩ đến phụ mẫu huynh trưởng đã hơn một tháng chưa gặp, nghĩ đến chiếc giường lớn ở tây sương phòng chỉ thuộc về riêng mình, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
***
Mặt trời đỏ rực nhô lên, ánh sáng chiếu vào cửa sổ lưu ly.
Ngày đại sự gần như quyết định cả cuộc đời của các tú nữ, đối với Vĩnh Xương Đế mà nói, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày.
Người trước tiên đi thượng triều, tan triều rồi đến Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, sau đó cùng mấy vị đại thần bàn riêng về một số chính sự. Bận rộn xong xuôi, Vĩnh Xương Đế đi đến bên cửa sổ, duỗi tay vặn eo, liếc nhìn đồng hồ nước, hỏi Uông công công đang khom lưng hầu hạ bên cạnh: "Huệ Vương đã vào cung chưa?"
Uông công công cười đáp: "Bẩm, đã vào rồi. Vương gia đến từ nửa canh giờ trước, vẫn luôn ở Trung cung nói chuyện với các nương nương."
Vĩnh Xương Đế lắc đầu: "Nó vốn chẳng phải người hay nói chuyện phiếm, giờ chân cẳng lại thế này, nó nào có tâm trạng bầu bạn với ai? Đến trước mặt trẫm còn chẳng gượng nổi một nụ cười."
Uông công công lộ vẻ buồn bã. Hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử, ai cũng không biết trong lòng Hoàng thượng thực sự coi trọng ai. Nhưng dù Huệ Vương không thể làm Thái tử, bằng vào võ nghệ cao cường của mình, cũng có thể làm một vị đại tướng quân phò tá tân đế tương lai. Ai ngờ...
Huệ Vương bị thương, ngoài bản thân hắn ra, Vĩnh Xương Đế là người đau lòng nhất.
Về tư, phụ thân thương nhi tử ốm là lẽ thường tình. Về công, tướng quân gặp chuyện khi ra trận giữ nước, Hoàng đế đương nhiên phải có đền bù.
Vì vậy, các hoàng tử khác đều để sinh mẫu giúp chọn chính phi trắc phi, riêng Huệ Vương, Vĩnh Xương Đế phá lệ ân chuẩn cho hắn tự chọn vương phi!
Chân đã không thể đi lại được, thì ít nhất cũng phải chọn một người thê tử nhìn thuận mắt mà cùng nhau sống hết quãng đời còn lại!
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên