Dư Tiền sầm mặt phất tay bảo nhóm Chung Hạo Quân mau chóng rời đi, nhìn ba bao urê trong phòng làm việc, ông ta lấy điện thoại gọi cho Dư Kim, mắng cậu con trai một trận thậm tệ.
Dư Tiền: Đặc sản mà mày nói chính là mấy con gà vịt ngỗng này đấy à, thứ này ở đâu chả có, mà phải tốn công tốn sức từ nơi xa xôi thế kia mang về làm gì? Giờ bọn chúng ném ở phòng làm việc của bố, mày bảo bố đem xuống thế nào đây, mặt mũi của bố để ở đâu?
Dư Kim: Bố, bố không biết đâu, con vừa nhìn thấy những con gà vịt ngỗng này đã biết mùi vị của chúng chắc chắn rất ngon. Sau khi về nhà bố để ông bà nội nuôi ở nhà trước đừng ăn hết một lần, nhớ là giữ lại cho con mỗi loại một con, con vẫn chưa ăn thử đâu đấy. Không nói với bố nữa, vừa hay trưởng thôn báo cho con đã có một hộ quyết định bán nhà rồi, con bận trước đây.
Dư Tiền thấy cuộc gọi đã kết thúc, lại nhìn ba bao urê trên đất, ông ta đen mặt gọi mấy nhân viên của công ty đến rồi bảo họ mang ra xe giúp mình.
Còn mỗi loại giữ lại một con? Một con cũng đừng hòng ăn.
Cuối cùng chín con gà vịt ngỗng Dư Kim bảo Chung Hạo Quân mang về, Dư Tiền cũng không ăn được con nào.
Vì ông bà nội của Dư Kim vừa nhìn thấy mấy con gà ngỗng vịt này liền kinh ngạc không thôi, gà nhà vịt nhà nuôi thả vườn chính tông ở nông thôn, bình thường chắc chắn được chăm sóc rất tốt, chịu đói suốt hai ngày một đêm mà vẫn có tinh thần như vậy. Tùy tiện giết rồi ăn thì tiếc biết bao, nuôi cách một khoảng thời gian ăn một con mới tốt.
Thế là trong vườn hoa trồng đầy cây ăn trái của biệt thự đã mở hẳn một mảnh đất chuyên dùng để nuôi bầy gà vịt ngỗng này.
Mà những con gà vịt ngỗng sau khi nhìn thấy nơi ở mới cũng rất hài lòng, sau khi ăn một bữa liền nể mặt đẻ ra vài quả trứng.
Ông bà nội của Dư Kim càng hài lòng hơn, buổi tối hôm đó những quả trứng trở thành mấy đĩa thức ăn trên bàn cơm của nhà họ Kim, nhìn món canh trứng gà vàng vàng cùng trứng vịt xào, chất lượng tốt hơn trứng họ mua ở chợ rất nhiều.
Bốn ngày sau khi tiền vào tài khoản, trên đường Hà Thiệu Thần đến huyện Dịch lấy hàng trở về thôn Hạp đã gặp được Dư Kim lái một chiếc xe mới còn chưa có biển số xe, theo lời cậu ta, anh biết được cậu ta đã mua được nền nhà của một hộ gia đình trong thôn.
Chiếc xe hơi nhỏ chạy nhanh hơn chiếc xe ba bánh của Hà Thiệu Thần rất nhiều, đợi Hà Thiệu Thần về đến thôn Hạp, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe mới kia của Dư Kim đậu trước một căn nhà đã đổ nát. Ngoài chiếc xe mới kia của Dư Kim ra còn có một chiếc xe ô tô bình thường, nghĩ kỹ thì căn nhà đó hình như là nhà của chú ba Hà nhà anh.
Cả nhà chú ba Hà cũng coi như thành công nhất trong thôn Hạp của bọn họ, sau khi mua nhà ở thành phố Hải liền không quay về thôn Hạp này nữa. Ngay cả ông nội Hà và bà nội Hà cũng được đón đến đó, sau khi hai cụ mất, đám tang cũng tổ chức ở bên đấy, ngôi mộ của hai ông bà cũng ở trong nghĩa trang ở thành phố Hải. Vì thôn Hạp đã không còn gì đáng để họ lưu luyến nữa nên cả nhà chú ba Hà đã gần mười năm qua chưa từng quay lại.
Chỉ là trong thôn có vài cụ già mất, lúc tổ chức đám tang họ cũng chưa từng quay về tham gia lấy một lần, coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ với thôn Hạp.
Xe ba bánh chạy ngang cửa nhà chú ba Hà, anh nhìn thấy Dư Kim và một người đàn ông trung niên đang nói chuyện thương lượng với nhau, anh quan sát người nọ một lát, vậy mà đúng là chú ba Hà - Hà Hoằng Tráng - người đã gần mười năm chưa từng quay về.
“Chú ba?” Hà Thiệu Thần dừng xe ba bánh lại lễ phép chào hỏi, nói ra thì chú ba Hà cũng là cháu của ông nội anh, chỉ là đám tang của ông nội tuy anh đã thông báo nhưng chú ba Hà cũng không quay về, chú ấy chỉ nói vài câu an ủi và gửi tiền trên wechat cho anh, chẳng qua anh không có nhận.
“Ừ, là Thiệu Thần đấy à.” Hà Hoằng Tráng nhìn thấy Hà Thiệu Thần liền nở nụ cười hiếm thấy: “Gần mười năm không gặp giờ cũng đã là thanh niên trai tráng rồi nha.” Chú ấy vỗ vai Hà Thiệu Thần: “Cháu cũng thấy rồi đó, chú định bán căn nhà này đi, sau này có lẽ thật sự sẽ không về đây nữa.”
Chú ấy nhìn Dư Kim đang đứng bên cạnh: “Chú ba của cháu giờ còn có chuyện khác, thôi không nói với cháu nữa, vả lại căn nhà này cũng đã lâu không có người ở, đợi lát nữa chú bàn chuyện xong sẽ đến nhà cháu một chuyến.”
Hà Thiệu Thần gật đầu, lúc này chắc là còn đang bàn chuyện chuyển nhượng căn nhà với Dư Kim. Chuyện mua bán đất nền nhà ở nông thôn khá phiền toái, thông thường sẽ không thể tiến hành mua bán, nhưng ai bảo nhóm người Dư Kim có tiền chứ, thêm vào đó đất nền nhà của thôn Hạp không đáng tiền, muốn chuyển nhượng cũng thuận tiện không ít.