Chào tạm biệt chú ba Hà xong, Hà Thiệu Thần tiếp tục lái xe ba bánh về nhà, lần này đến huyện Dịch lấy khá nhiều đơn hàng, nhưng đơn hàng đang được vận chuyển còn nhiều hơn.
Lần này Hà Thiệu Thần vội vàng đến huyện Dịch lấy hàng online như vậy, chủ yếu là vì máy tính anh nhờ bạn học mua giúp đã đến rồi.
Mong muốn đã lâu, sau khi nhận được tin nhắn đơn hàng đã được giao, anh vội vàng đến thị trấn lấy hàng ngay, hơn nữa một số phân bón và đồ trang trí trước đó đã chốt đơn mua trên điện thoại, giờ đã chất đầy ắp thùng xe của xe ba bánh rồi.
Chuyến này có thể nói là đầy hàng trở về, sau khi đem phân bón và đồ trang trí trên thùng xe xuống cất vào kho, anh mới mang hộp đựng máy tính xách tay mong đợi đã lâu về phòng.
Thực ra sau khi đổi điện thoại mới thì có mua máy tính hay không cũng chẳng sao, chỉ là dù sao trước kia Hà Thiệu Thần vẫn luôn muốn có nó, bốn năm đại học hay thậm chí là lúc làm luận văn tốt nghiệp anh đều hoàn thành ở phòng máy tính của trường học.
Mỗi lần thấy bạn học khác mang máy tính anh đều thấy rất ngưỡng mộ, hiện tại anh có tiền rồi đương nhiên cũng phải mua một cái, xem như hoàn thành ước ao của bản thân hồi đại học.
Tuy cấu hình máy tính Hà Thiệu Thần mua không phải loại cao cấp, nhưng cũng tốn của anh hơn một vạn, có thể dùng để chơi game và xử lý công việc hàng ngày.
Mở máy tính kết nối wifi rồi cài đặt một số ứng dụng thường dùng, sau đó anh liền thấy chú ba Hà đến thăm.
"Chú ba bàn công việc nhanh vậy ạ?" Hà Thiệu Thần đứng dậy đi vào bếp rót cốc nước.
"Ừ, hầu hết các công việc trước đó đều đã nhờ trưởng thôn làm giúp rồi, lần này quay lại cũng để hoàn tất thủ tục cuối cùng, ký tên mấy giấy tờ." Chú ấy nhận lấy cốc nước Hà Thiệu Thần đưa qua, nhìn thấy máy tính đặt trên bàn liền hỏi: "Định lên mạng tìm công việc à?"
Tuy Hà Hoằng Tráng quanh năm không ở thôn Hạp nhưng dù sao cũng coi như là trưởng bối của Hà Thiệu Thần, hơn nữa đời trước của nhà họ Hà đều đã không còn, thân là trưởng bối của Hà Thiệu Thần, nhìn thấy anh sống quanh quẩn ở thôn Hạp hẻo lánh lạc hậu này chú ấy không khỏi cảm thấy mình phải quan tâm anh hơn.
"Hiện giờ Internet rất phát triển, trên mạng cũng có thể tìm được một công việc tốt, thực ra cháu cũng không cần phải ở thôn Hạp mãi, vườn trái cây của ông nội cháu tuy chiếm khoảng mười mẫu đất, nhưng chủng loại trái cây quá nhiều mà đường đến thôn Hạp này của chúng ta cũng không dễ đi, nên không có được mấy thương buôn trái cây chịu đến đây mua, cháu cũng không thể phí cả đời ở đây được."
Chính vì chú ba Hà biết sống ở thôn Hạp này mãi cũng sẽ không có tương lai triển vọng gì, mới sẽ ra ngoài kiếm sống, sau khi làm ra chút thành tựu cũng dứt khoát đón bố mẹ ra khỏi thôn.
"Cháu biết chứ chú ba." Hà Thiệu Thần vốn muốn giải thích, lúc này nghe Hà Hoằng Tráng nói vậy cũng không buồn giải thích gì thêm nữa.
Nếu cây ăn quả trong vườn trái cây không khai mở linh trí, có lẽ anh cũng sẽ ra ngoài kiếm sống giống Hà Hoằng Tráng, nhưng hiện tại nghĩ đến những cây ăn quả trong vườn kia, bảo anh làm sao có thể an tâm rời đi cho được.
Cũng may là vận số của anh khá đỏ, gặp được người biết nhìn hàng, hiện tại anh đã có nguồn thu nhập càng sẽ không có ý định rời khỏi thôn Hạp.
Hà Hoằng Tráng thấy bộ dáng của Hà Thiệu Thần liền biết anh nghe nhưng không để tâm tới lời của mình, chỉ thở dài rồi không nói thêm gì nữa, sau khi uống hết cốc nước liền rời đi, chú ấy còn phải vội quay về thành phố Hải nữa
Hà Thiệu Thần đã hái không ít trái cây trong vườn, còn đóng gói không ít trứng trong nhà, sau đó nhìn theo Hà Hoằng Tráng lái xe rời khỏi thôn Hạp.
Sau khi chú ba Hà đi không bao lâu Dư Kim cũng đến, sau đó cậu ta tỏ vẻ thần bí nói cho anh biết toàn bộ số táo kia đã chọn được bên mua rồi.
Mới qua có năm ngày thôi, nhanh vậy đã bán hết sạch rồi, quả nhiên là công ty lớn, tốc độ bán hàng thật khác xa với anh.
"Các cậu bán ở đâu mà hết nhanh thế?" Tuy số lượng táo của anh không nhiều, nhưng với giá hai trăm tệ một quả, giá bán ra của họ chỉ có thể đắt hơn, ba trăm tệ một quả hay bốn trăm tệ một quả, ngoài người giàu ra còn ai mua nữa chứ.
"Chất lượng táo của anh rất cao, bọn em cũng không đưa lên thị trường, dù sao giá một quả táo cũng không phải người bình thường có thể mua nổi."
Lời này của Dư Kim cũng không sai, những quả táo này của Hà Thiệu Thần đã qua từng lớp đóng gói tinh tế, toàn bộ làm thành hộp quà, đặt tên là quả táo vàng, sau đó kết hợp thêm một bản báo cáo hoá nghiệm liền chấn động thị trường trái cây cao cấp trong và ngoài nước.