Tiếp sau đó anh đi đến cửa hàng điện thoại của huyện Dịch, cuối cùng có thể đổi cái điện thoại đã dùng gần sáu năm này rồi. Sau khi đổi điện thoại mới không bao lâu Hà Thiệu Thần đã nhận được thông báo có tin nhắn từ ngân hàng, tin nhắn thông báo thẻ ngân hàng của anh nhận được một khoản tiền là bảy mươi mốt vạn ba nghìn tám trăm tệ.
Trở nên giàu có chỉ sau một đêm, cảm giác này thật sự quá quá quá quá quá ư là sướng rồi.
Khi đã có tiền thì những món đồ trước kia anh muốn nhưng không nỡ mua, giờ đều có thể vung tay mua hết rồi.
Thì ra đây chính là niềm vui của người giàu à!
Hà Thiệu Thần đến chợ mua không ít đồ, đến khi chất đầy thùng sau xe ba bánh anh mới hài lòng quay về thôn Hạp.
Sau đó như thường lệ lại thấy nhóm bà Vương đang phơi nắng ở cổng thôn.
"Tiểu Thần, hôm qua đã bán hết táo rồi nhỉ?" Bà Vương nhìn thấy thùng xe chất đầy đồ của Hà Thiệu Thần, xem ra anh đã kiếm được không ít tiền, lúc này bà ấy cũng không thấy ghen tị mà còn thấy vui mừng thay Hà Thiệu Thần. Dù sao thanh niên trai tráng như Hà Thiệu Thần lại mỗi ngày đều ở trong thôn này giống bọn họ, nếu không có chút thu nhập nào thì sau này sẽ không tìm được người yêu đâu.
Hiện tại anh đã có nguồn thu nhập cố định cũng là một chuyện tốt.
"Đúng rồi, hôm qua có chàng trai trẻ tuổi xấp xỉ cháu, còn nói muốn mua một mảnh đất nền xây nhà ở thôn chúng ta nữa đấy." Bà Trương ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Cái này cháu phải cẩn thận xíu nha, mấy cây ăn quả trong vườn nhà cháu tuy số lượng không nhiều nhưng lại ngon miệng, coi chừng bị người ta để ý đến đấy."
Hà Thiệu Thần thật sự không ngờ tới nhóm người Dư Kim vậy mà coi trọng mấy cây táo kia của anh đến vậy, chỉ là lúc này nghe bà Trương nói vậy anh nhớ tới trước đó đòi giá một trăm vạn tệ một cây, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Bình thường anh cũng không thể trông chừng mấy cây táo kia mọi lúc được, nếu thật sự có người có ý đồ xấu với cây ăn quả hoặc có ác ý thì anh không hề có biện pháp ứng phó nào.
Xem ra anh nên làm một số biện pháp bảo vệ vườn trái cây, trước kia thôn bọn họ xa xôi hẻo lánh mấy cây ăn quả này cũng sẽ không có ai để mắt tới, nhưng hiện tại đã khác rồi.
"Bà Trương à, cháu biết rồi, ngày mai cháu sẽ đi mang vài con chó về."
Còn có mấy con ngỗng trong nhà kia nữa, đã đến lúc bọn chúng ra chiến đấu rồi.
Dù sao bình thường trên núi cũng sẽ có vài động vật nhỏ đến thăm vườn trái cây. Trước kia anh cũng không chú ý đến, có lúc những con ngỗng trong nhà nhìn thấy chúng sẽ đuổi những động vật nhỏ chạy lung tung kia, có nhiều lúc trái cây trong vườn cây đều dựa vào những chú ngỗng này mới có thể bảo toàn thật tốt.
Thế nên trước khi anh nhận chú chó có thể bảo vệ vườn cây trái về, những chú ngỗng này chính là bảo vệ của vườn cây nhà anh.
Về việc thuê người thì càng không cần thiết, bởi vì những cái cây ăn quả kia của anh đều không tầm thường, đến lúc đó bị người khác phát hiện thì không ổn.
Vì lời của bà cụ Trương, Hà Thiệu Thần mang vẻ mặt đầy tâm sự về nhà.
Ở bên khác Dư Kim không về đế đô cùng nhóm người Chung Hạo Quân, mà ở lại huyện Dịch để hoàn thành nhiệm vụ bố đã giao cậu ta là mua nhà ở thôn Hạp.
Hôm qua cậu ta đã nói chuyện cũng như nói ra yêu cầu của mình với trưởng thôn của thôn Hạp. Trưởng thôn cần liên hệ với người trong thôn cũng phải mất vài ngày mới có thể xác định có hộ nào chịu bán luôn căn nhà của mình hay không, vì thế Dư Kim dứt khoát ở lại đây.
Còn về những con gà mẹ vịt mẹ vừa mua hôm qua, cậu ta chỉ có thể nhờ Chung Hạo Quân mang về cho ông bố Dư Tiền giúp mình. Cậu ta còn chu đáo gửi tin nhắn cho Dư Tiền, báo rằng mình có chuẩn bị đặc sản của vườn trái cây họ Hà cho bọn họ.
Ba người nhóm Chung Hạo Quân trải qua lộ trình suốt hai ngày một đêm cùng với tiếng cục tác cục tác, cạp cạp cạp trong cốp xe, ngửi thấy mùi đặc trưng của loài gia cầm, lúc sắp chịu không nổi nữa, cuối cùng ba người cũng đến tập đoàn Trường Thanh ở đế đô.
Cũng không biết những con gà vịt ngỗng này Hà Thiệu Thần nuôi như thế nào, hai ngày một đêm không ăn gì mà vẫn tràn đầy sức sống đến thế.
Lấy ba bao urê từ cốp xe ra, Chung Hạo Quân chỉ cảm thấy chiếc xe này của mình đã trở thành xe chở hàng luôn rồi, đợi lát nữa phải đến cửa hàng 4S rửa xe khử mùi mới được, nếu không mùi quá nồng không lái xe được.
Để Dư Tiền cảm nhận được tình yêu của Dư Kim, ba người nhóm Chung Hạo Quân mỗi người cầm một bao urê đưa chín con gia cầm đến phòng làm việc của chủ tịch trước sự chú ý của mọi người.
Không bất ngờ nhận được gương mặt tối sầm của Dư Tiền, nhưng ba người tự nhiên thở ra một hơi ngán ngẩm, trời mới biết bọn họ đã trải qua hai ngày một đêm này như thế nào, trên đoạn đường bọn họ quay về, tiếng kêu của mấy con vật hợp thành bản nhạc vang lên chưa từng ngừng lại.