Vườn Trái Cây Nhà Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 26

Trước Sau

break

 

Số lượng cuối cùng của mười cây táo là ba nghìn năm trăm sáu mươi chín quả, trước mắt chắc cũng đủ nhiều, chỉ là trước kia Hà Thiệu Thần đã hái đem bán không ít, các cụ trong thôn cũng được chia khá nhiều, số lượng đã ít đi rất nhiều. Sau khi tính toán, Chung Hạo Quân thấy trọng lượng táo đợt này chắc không đến hai nghìn cân.

  

Trong lúc chất táo lên xe, Chung Hạo Quân vẫn luôn thở dài: "Số lượng táo thế này vẫn là quá ít."

Hà Thiệu Thần chỉ có thể an ủi: "Năm sau tôi giữ lại một ít, toàn bộ số còn lại đều bán cho các anh."

 

Sau đó anh lại nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Chung Hạo Quân: "Hai trăm tệ một quả đấy, vậy mà anh còn dám nghĩ tới giữ lại mấy quả, hơn nữa hai trăm tệ một quả cũng chỉ là giá của năm nay, năm sau có lẽ sẽ còn cao hơn nữa, vả lại trái cây trong vườn nhà anh nhiều như vậy, ăn trái nào chả tốt, sao cứ phải đòi ăn táo vậy."

  

Hà Thiệu Thần bị mấy lời của Chung Hạo Quân làm cho á khẩu, nghĩ là ngay cả chính anh cũng không ăn được quả táo này hả?

  

Dư Kim ở bên cạnh nhìn vẻ mặt cạn lời của Hà Thiệu Thần cũng phải nhịn cười, bên chân cậu ta đặt ba bao urê, tiếng vịt kêu cạp cạp cạp vang lên từ trong bao, đây là các con mẹ của những quả trứng vừa nãy cậu ta đã lựa chọn kỹ càng đấy.

  

"Vậy tụi em đi trước đây, tiền những quả táo này ngày mai bên tài vụ của công ty sẽ chuyển qua nhé." Dư Kim đặt mấy bao urê lên cốp xe BMW của Chung Hạo Quân, bọn họ muốn nhân lúc trời còn chưa tối vận chuyển số táo này về tới công ty chi nhánh của tập đoàn Trường Thanh ở tỉnh Vân, sau đó tiến hành đóng gói riêng biệt.

Còn về marketing mua bán táo đã được tiến hành ngay khi họ ký hợp đồng rồi.

  

Đoạn đường nhóm người Dư Kim rời khỏi thôn Hạp có sự đồng hành của tiếng bầy vịt kêu cạp cạp cạp.

Nhìn theo nhóm Dư Kim rời đi, Hà Thiệu Thần liền chúc ngủ ngon cây ăn quả trong vườn trái cây, vừa lúc anh muốn về nhà chuẩn bị bữa tối thì bị Táo Sáu gọi lại.

  

"Vương gia Thần Thần, thần thiếp xin lỗi chàng nha, con của chúng ta đã bị hoàng thượng mang đi rồi, thần thiếp, thần thiếp không bảo vệ tốt bọn chúng."

  

Vở kịch vẫn chưa diễn đủ còn thiếu một cái kết à.

  

Hà Thiệu Thần im lặng lắng nghe, lúc này trong vườn ăn quả chỉ có một mình anh nên hình như Táo Sáu cũng cởi mở hơn không ít, lá cây thi thoảng lắc tới lắc lui cành lá rung loạn xạ.

  

"Cũng may, cũng may thần thiếp nhanh trí." Giọng điệu Quả Sáu mang theo sự vui mừng: "Cũng may thần thiếp dùng cơ thể mình giữ lại một đứa bé cho chúng ta, nếu không…"

  

Hà Thiệu Thần nhìn lá cây của Quả Sáu chầm chậm tản ra, sau đó lộ ra một quả táo nhỏ đã bị lá cây che chắn vô cùng chặt chẽ, thật sự là quả táo nhỏ chỉ to bằng nắm tay của em bé.

  

"Là thần thiếp, là thần thiếp vô dụng chỉ giữ lại cho chàng một quả bé nhất, nhưng chàng yên tâm, dù nó nhỏ nhưng vẫn rất khỏe mạnh "

 

Anh đi đến bên cạnh Táo Sáu giơ tay hái quả, không rửa cũng không lau mà dứt khoát cắn một miếng, tuy quả nhỏ nhưng mùi vị vẫn ngon không khác những quả kia, quan trọng nhất là ăn quả táo này xong anh càng thấy đói bụng hơn. 

 

"Lần sau giữ lại cho anh quả to hơn chút, quả này thật sự hơi nhỏ rồi."

  

"Anh, anh cố tình gây sự."

  

Thôi được rồi, này là lại đổi kịch bản khác, anh chép miệng bận rộn cả ngày tối nay rồi, phải bù đắp cho bản thân thân thật tốt mới được. Còn ngày mai anh sẽ bán số trứng trong kho ngầm, sau đó dùng một ngàn năm trăm tệ tiền bán các mẹ của những quả trứng hôm nay đi đổi điện thoại mới.

  

Hôm nay thì cũng ăn mấy quả trứng, coi như bồi dưỡng.

  

Sáng sớm ngày hôm sau nhiệt độ không quá cao, Hà Thiệu Thần đứng ở cửa hứng gió trên núi, cảm thấy lạnh căm căm, anh bèn quay lên lầu mặc một chiếc áo khoác mỏng.

  

Anh đặt trứng gà trong sọt vào khay đựng trứng gà, sau đó đặt khay đựng trứng gà vào giỏ nhựa, trên xe ba bánh lót không ít rơm rạ, trứng vịt và trứng ngỗng cũng bày từng quả một, sau khi đảm bảo chúng sẽ không bị va đập trên đường đi anh mới lái xe ba bánh đi đến huyện Dịch.

  

Bên ngoài sắc trời còn chưa sáng hẳn, Hà Thiệu Thần đã thức dậy chuẩn bị từ rất sớm, trên đường đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới huyện Dịch, anh đi tới chỗ cố định của mình bày bán.

 

Khác với khi bán táo không có được mấy khách hàng, trứng gà của Hà Thiệu Thần bán rất đắt khách, hơn nữa đều là những khách hàng quen thuộc, không tới một tiếng đồng hồ anh đã bán sạch trứng gà, trứng vịt cũng bán được một nửa, có rất ít người mua trứng ngỗng nên số trứng còn lại có hơi nhiều.

  

Cho đến khi dòng người trên chợ giảm đi Hà Thiệu Thần mới đặt mười mấy quả trứng vịt và ngỗng lên xe ba bánh.

   

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc