Vườn Trái Cây Nhà Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 25

Trước Sau

break

Nghe xong nét mặt Hà Thiệu Thần lại trở nên tối sầm, nghĩa là năm sau sẽ còn chua hơn nữa đấy à? Dư Kim ở bên cạnh chỉ cảm thấy Hà Thiệu Thần này thật sự rất kỳ quái, vô duyên vô cớ hình như lại tức giận rồi, cậu ta còn chưa nói gì luôn đấy.

  

"Hình như em không có nói gì làm anh không vui đâu nhỉ?" Dư Kim dè dặt hỏi, tính khí nắng mưa thất thường hơn cả người mẹ đến thời kỳ mãn kinh của cậu ta nữa.

  

Hà Thiệu Thần nghe Dư Kim hỏi như vậy thì biết người ta đã hiểu lầm rồi, hơn nữa còn hiểu lầm to, xem ra sau này anh cũng cần phải học quản lý biểu cảm nhiều hơn nữa: "Không có, chỉ là vừa nãy nghĩ đến một chuyện không vui thôi." Trên mặt anh lộ vẻ áy náy, sau này lúc có người trong vườn trái cây anh vẫn nên cố hết sức phớt lờ giọng nói của cây ăn quả thôi.

  

Cứ cảm thấy quái quái ở chỗ nào đấy, thôi kệ: "Táo chua này của anh rất thích hợp làm nước ngọt đấy, chỉ là sản lượng quá ít." Có điều dù có làm thành đồ uống thì cũng không có mấy người mua nổi nó, đợi bọn họ đóng gói xong rồi bán ra giá ít nhất cũng bốn chữ số một quả táo, người bình thường thật sự không thể mua nổi.

  

Nhưng đến lúc quả này được chiết ghép cành ra, cho dù bên trong quả không có chứa thành phần làm đẹp kia, chỉ cần vị của quả không khác hiện giờ là có thể làm giống như quả chanh, bán đến cửa hàng đồ uống hoặc là làm thành đồ uống vị táo, chắc cũng sẽ có không ít người mua.

  

"Đúng rồi, những quả trên cây khác của anh đều không đi hái nữa sao? Cứ để trên cây sẽ chín nhanh thôi nhỉ." Đến lúc đó sẽ bị hỏng trên cây luôn đấy, vậy thì tiếc quá rồi.

  

"Sẽ không, không dễ hỏng trên cây đến thế đâu. Mỗi ngày anh đều hái một ít, cho mấy con gà vịt ngỗng kia tráng miệng sau bữa ăn." Những quả chưa khai mở linh trí thì không có cách nào, nhưng những cây quả đã khai mở linh trí này bình thường đều sẽ kiểm soát thời gian quả chín trên cây, có thể bảo tồn rất lâu. Nếu không phải vì ảnh hưởng đến việc ra hoa kết trái vào năm sau thì cứ treo như vậy cũng không vấn đề gì: "Còn những quả ăn không hết bị hỏng trên cây thì vừa hay đem làm phân bón tự nhiên cho những cây ăn quả này luôn."

  

Dư Kim nhìn cây táo có số lượng nhiều nhất, cũng chính là nói trước đây quả táo quý giá như vậy Hà Thiệu Thần ăn không nổi chỉ có thể cho những loài gia cầm kia ăn, gà vịt ngỗng cũng ăn không hết thì sẽ làm phân bón cho cây ăn quả, không hiểu sao cậu ta thấy có hơi nhói lòng: "Gà vịt ngỗng nhà anh đang nuôi ở đâu vậy?"

  

"Gà vịt ngỗng nuôi không ít đâu, nhiều con đều sống trong chuồng của chúng, bình thường bọn nó cũng sẽ tự đi kiếm ăn." Trứng gà vịt ngỗng cũng là một trong những phần thu nhập chính của anh, nghe nói ở thành phố lớn trứng vịt nuôi nhà đều rất đắt, anh nhớ tới mấy giỏ trứng gà trứng vịt trứng ngỗng to trong nhà kia.

  

Hà Thiệu Thần nhìn Dư Kim ngoắc tay với cậu ta: "Hay là mấy loại trứng gà ta anh để cho các cậu giá ưu đãi, năm tệ một cân thấy thế nào?" Bên ngoài mua bán ít nhất cũng phải mười tệ một cân đấy.

  

Dư Kim nghe đến đây thì im lặng lạ thường, lại chào hàng nữa rồi đấy, có điều: "Em có thể xem thử trước không?"

  

"Có thể, có thể chứ." Hà Thiệu Thần vội gật đầu, sau đó đưa Dư Kim đến kho ngầm trong nhà, ở đây mát mẻ, đồ đạc cũng sẽ không dễ bị hỏng.

  

Sau đó Dư Kim nhìn ba cái sọt lớn xếp chồng ở góc tường: "Anh nuôi bao nhiêu gà vịt ngỗng thế?" Số lượng này trông có vẻ hơi bị nhiều đấy.

  

"Không nhiều không nhiều, mỗi loại cũng chỉ mấy chục con thôi, dù sao bán trái cây cũng không kiếm được tiền." Trước kia nguồn thu nhập mỗi năm toàn bộ đều dựa vào những loài gia cầm này, hơn nữa chúng cũng là nơi tiêu thụ số trái cây kia đó.

Dư Kim tiếc nuối lắc đầu, ăn không hết, quan trọng nhất chính là không tiện vận chuyển.

  

Hà Thiệu Thần rõ ràng có hơi thất vọng.

  

Chỉ có thể dẫn Dư Kim rời khỏi kho ngầm, sau đó lại nghe thấy giọng nói của Dư Kim: "Gà này anh bán thế nào?" Thậm chí anh còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Dư Kim.

  

Hoá ra không để mắt đến con của chúng, mà để ý đến mẹ của mấy đứa nhỏ rồi ha.

  

Cuối cùng Hà Thiệu Thần vẫn bán mẹ của mấy đứa nhỏ đi, còn bán một lần chín con, gà vịt ngỗng mỗi loại ba con.

  

Hà Thiệu Thần rưng rưng nước mắt thu vào một ngàn năm trăm tệ.

  

Thu hoạch mười cây táo giống, vì nhân viên hái quả luôn cẩn thận và thận trọng nên tốn thời gian gần cả ngày. Sau khi Chung Hạo Quân kiểm tra đối chiếu số lượng táo với Hà Thiệu Thần tại chỗ xong, mới chỉ huy công nhân đem táo vào xe chở hàng nhỏ, để tránh táo bị va chạm trong quá trình vận chuyển, họ đã làm biện pháp bảo vệ từng lớp một vô cùng chặt chẽ.

  

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc