“Táo gì mà chua vậy.” Dư Kim nhăn nhó, đôi mắt còn ướt nước mắt vì chua. Thực ra, cậu ta khá thích ăn chua, thậm chí có thể ăn cả quả chanh mà không nhíu mày, nhưng quả táo này còn chua hơn chanh mà cậu ta đã từng ăn.
“Vừa rồi anh định nhắc cậu. Cây táo này là giống đột biến, táo trên cây đều rất chua. Bình thường anh hay ngâm với mật ong để ăn cho dễ, rất tốt cho việc tiêu hóa.” Hà Thiệu Thần nhìn Dư Kim, mặc dù chưa ăn, nhưng chỉ nhìn thôi mà anh cũng cảm giác như mình bị chua theo.
Dư Kim nhìn quả táo còn lại trên tay, thề rằng sẽ không ăn thêm, nhưng vứt bỏ thì cũng tiếc.
Hà Thiệu Thần nhìn thấy vẻ bối rối của Dư Kim, đề nghị: “Hay là qua bếp nhà anh, pha chút mật ong vào, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Cũng chỉ còn cách đó, Dư Kim gật đầu đồng ý, theo Hà Thiệu Thần vào nhà. Nhìn anh cắt phần táo còn lại thành lát, rưới mật ong lên, chuẩn bị thêm nước ấm, Dư Kim vội ngăn lại: “Đừng, cứ để thế, em sẽ ăn trực tiếp.”
Hà Thiệu Thần thấy cũng không vấn đề gì, liền đưa cho cậu ta cái cốc, còn cẩn thận đưa thêm đôi đũa.
Dùng đũa gắp một lát táo ngấm mật ong, Dư Kim cho vào miệng, vị ngọt của mật ong lan tỏa, cậu cắn nhẹ một miếng, mắt sáng lên. Vị chua tan trong miệng hòa quyện với vị ngọt của mật ong, tạo cảm giác vô cùng hoàn hảo.
Chẳng mấy chốc, cốc táo đã hết nhẵn trong bụng Dư Kim.
Hà Thiệu Thần không quên nhắc nhở: “Táo trộn mật ong này rất có tác dụng cho hệ tiêu hoá. Nhà vệ sinh ở kia.” Anh chỉ vào chỗ ngay cạnh cầu thang.
Thấy Dư Kim không thèm để ý mà chỉ gật đầu qua loa, Hà Thiệu Thần biết là cậu ta không thực sự nghe. Dù sao cũng đã chỉ rõ nhà vệ sinh, anh quay về vườn cây, tiếp tục theo dõi tình hình.
Mặc dù tin tưởng vào phẩm chất của Chung Hạo Quân và nhân viên, nhưng anh không tin vào những cây ăn quả đã khai trí kia, anh sợ chúng sẽ gây ra rắc rối gì đó.
Dư Kim không đến vườn trái cây cùng Hà Thiệu Thần mà một mình đi dạo trong thôn.
Thôn Hạp rất nhỏ, trong thôn không có bao nhiêu người, Dư Kim đi một vòng chỉ thấy vài cụ già, kể cả chó mèo cũng rất ít. Có thể nhìn thấy người vùng khác tới đây, ánh mắt của những cụ già đó nhìn cậu ta đầy tò mò, nhớ đến lời dặn của ông bố Dư Tiền, cậu ta đến bên cạnh những cụ già này hỏi: "Bà ơi, cho cháu hỏi thôn chúng ta có nhà cho thuê không ạ?"
Sợ các cụ không nghe thấy, Dư Kim nói chuyện rất to.
"Ai dô, cậu nhóc phổi tốt quá nhỉ, giọng nói này thật là vang dội." Bà Vương bị Dư Kim lớn giọng làm cho giật mình.
Mặt Dư Kim lập tức ửng đỏ, cậu ta thấy xấu hổ nhưng cũng có thể xác thực lỗ tai của những cụ ông cụ bà này không có vấn đề, thế là cậu ta nhỏ giọng hỏi lại lần nữa: "Bà ơi, trong thôn chúng ta có nhà nào muốn bán hoặc cho thuê không ạ?"
"Ôi hiếm lạ ghê, nơi hẻo lánh như thôn chúng ta cũng có người muốn thuê nhà mua nhà cơ đấy." Bà Vương nói xong câu này thì dựa gần bên tai bà Trương: "Cậu nhóc này nhất định là người có tiền." Người không có tiền sẽ rảnh rỗi đến chỗ bọn họ mua nhà hoặc thuê nhà ư.
Dư Kim nghe bà cụ trước mặt nói chuyện cùng bà cụ kế bên bằng giọng nói tự cho là cậu ta sẽ không nghe thấy, sau khi nghe nội dung không khỏi có hơi cạn lời, ít nhất cũng nói xem có nhà thuê hay bán không chứ.
May là không cần Dư Kim phải hỏi đến lần thứ ba, ông Nhị Vương bên cạnh đã trả lời câu hỏi của cậu ta: "Thôn chúng ta cũng chẳng có mấy người, nhìn xem đều là nhà trống cả, ưng ý căn nào ông giúp cháu hỏi thử."
Chẳng ưng ý căn nào cả, ngoài căn nhà Hà Thiệu Thần đang ở ra, những ngôi nhà khác ở thôn Hạp đều là nhà cũ ọp ẹp, những căn tốt hơn chút cũng đã có người ở rồi, cho nên: "Ông ơi, ông có thể giúp cháu hỏi thử thôn chúng ta có căn nhà nào muốn bán không? Những căn nhà này đã quá cũ rồi, cháu muốn mua một mảnh đất nền tự xây nhà."
Về việc tại sao phải mua nhà ở thôn Hạp, đương nhiên là vì những cây táo kia của Hà Thiệu Thần rồi, hiện tại những cây táo của anh có liên quan đến kế hoạch phát triển của tập đoàn Trường Thanh trong tương lai đấy. Bố của cậu ta còn đặt cho loại táo này tên là quả táo vàng, tới khi quả táo vàng lên thị trường chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các công ty trái cây khác, đến lúc đó khẳng định họ cũng sẽ tìm đến thôn Hạp cũng như chỗ của Hà Thiệu Thần.
Năm sau chắc chắn sẽ bắt đầu một vòng cạnh tranh giá mới, nói thế nào đi nữa lần này tập đoàn Trường Thanh bọn họ cũng sẽ không nhượng bộ để các đối thủ cạnh tranh có cơ hội đục nước béo cò.