Vườn Trái Cây Nhà Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 22

Trước Sau

break

Táo Một hình như biết mình sai rồi liền nói: “Thần Thần, em xin lỗi, em kích động quá.” Dẫu vậy, giọng nói lại mang theo chút ấm ức.

Giờ Hà Thiệu Thần có thể làm gì khác nữa, tất nhiên là anh chỉ có thể tha thứ thôi.

Táo Một có lỗi gì đâu chứ, nó chỉ muốn uống thứ nước ngon lành đó thôi mà.

Anh nhặt ba quả táo vỡ nát bỏ vào giỏ, lát nữa sẽ mang về nhà để tự ăn.

Về phần Táo Một, Hà Thiệu Thần biết rằng những cây trái này không thể nào lừa mình được, nhưng chỉ với một lần bón phân thì cũng khó thấy được hiệu quả gì đặc biệt.

Hơn nữa, vài ngày tới Chung Hạo Quân cũng sẽ đến vườn để thu hoạch táo. Nếu các cây này có bất kỳ thay đổi nào khác, anh cũng khó mà giải thích. Vì vậy, anh dặn dò: “Vài ngày nữa sẽ có người đến hái táo của các em, đến lúc đó phải chú ý, đừng để lá cây lắc lư lung tung.” Còn chuyện gọi linh tinh thì thế nào cũng được, dù sao bọn họ cũng không nghe thấy.

Thời gian người của công ty Trường Thanh đến thu hoạch táo sớm hơn Hà Thiệu Thần nghĩ.

Tối hôm ký hợp đồng, Chung Hạo Quân gọi điện báo cho anh rằng ngày mai cậu ta sẽ cùng nhân viên đến thu hoạch trái cây.

Dù gì thì số táo có này liên quan đến việc Trường Thanh có thể xâm nhập vào thị trường trái cây cao cấp hay không. Thế nên sau khi có kết quả kiểm định, tập đoàn đã cử nhân viên từ chi nhánh địa phương đến. Tỉnh Vân là nơi có nhiều loại trái cây, mặc dù sản lượng không đứng đầu nhưng các loại trái cây phong phú nhất cả nước, Trường Thanh cũng có nhiều vườn cây tại đây nên việc điều động nhân viên cũng rất nhanh chóng.

Thực ra, vào ngày ký hợp đồng, họ đã định cử người đến, nhưng do cân nhắc điều kiện đường xá và công tác chuẩn bị, cuối cùng quyết định sẽ đến vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, hai chiếc xe tải lớn đã tiến vào thôn Hạp. Do Chung Hạo Quân đã liên lạc trước với Hà Thiệu Thần qua điện thoại nên hôm nay anh dậy rất sớm.

Có sáu người đến thu hoạch táo, Chung Hạo Quân cũng theo cùng. Ngoài hai nhân viên đã đi cùng trước đó, còn có một thanh niên đeo vàng đeo bạc, trông có vẻ hơi không đứng đắn. Sau khi được Chung Hạo Quân giới thiệu, anh mới biết đây là Dư Kim, con trai của chủ tịch tập đoàn Trường Thanh, một cậu ấm sinh ra đã ở vạch đích.

Vừa nhìn thấy anh, cậu ta đã rất niềm nở, miệng ríu rít liên tục, chẳng mấy chốc đã anh anh em em với Hà Thiệu Thần.

Dưới sự dẫn dắt của Hà Thiệu Thần, Dư Kim cùng các nhân viên đi xem vườn táo. Sau khi lịch sự hỏi xem có thể thử một số loại trái cây khác trong vườn không, cậu ta liền tiện tay hái vài quả quýt, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Vừa bỏ vào miệng mắt cậu ta liền sáng rực lên.

“Thiệu Thần, quýt của anh cũng ngon quá! Chỉ là sao anh lại chỉ trồng có hai cây thôi vậy?” Nhìn quanh các cây trong vườn, phần lớn chỉ có một, hai cây, tính ra số lượng cây táo là nhiều nhất.

Tại sao lại chỉ có hai cây? Tất nhiên là để nhà ăn rồi. Sau khi Hà Thiệu Thần giải thích với Dư Kim, vẻ thất vọng hiện lên rõ trong mắt cậu ta.

Sau đó, Dư Kim qua bên cây táo tàu, hái một quả nếm thử, mùi vị cũng rất ngon, rõ ràng có thể làm trái cây cao cấp, đóng thành hộp làm quà. Cây táo tàu này rất lớn, sản lượng cũng không ít, nhưng số lượng cây lại ít hơn nữa, chỉ có duy nhất một cây. Không cần đoán cũng biết, cây này cũng trồng để gia đình ăn.

Ăn xong hai loại trái cây, Dư Kim nhai nhóp nhép rồi nhìn những nhân viên của mình đang cẩn thận thu hoạch táo. Một người hái, một người đóng gói bảo quản; nghe nói loại táo này có tác dụng làm đẹp và chậm lão hóa, thế nên cậu ta cũng hái một quả từ trên cây, sợ Hà Thiệu Thần không vui nên dặn Chung Hạo Quân đừng quên ghi vào hóa đơn quả táo mà mình đã hái.

Hôm nay trời âm u, bởi trời đã là tháng mười một rồi. Do đó dù ở tỉnh Vân, nhiệt độ cũng đã giảm, nhất là khi gió thổi qua những ngọn núi, mang đến cảm giác lành lạnh.

Quá trình thu hoạch táo diễn ra rất chậm, mỗi quả đều được bọc kỹ trong lớp lưới xốp rồi mới đặt vào hộp xốp để tránh va đập. Chung Hạo Quân cùng một số nhân viên cũng đang giúp đóng gói và ghi chép, chỉ có Hà Thiệu Thần và Dư Kim là rảnh rỗi.

Thấy Dư Kim hái một quả táo từ Táo Tám, chà qua loa trên áo rồi chuẩn bị ăn, Hà Thiệu Thần vội vàng ngăn lại: “Khoan đã…”

Nhưng đã quá muộn, Dư Kim quay qua nhìn Hà Thiệu Thần với vẻ mặt ngạc nhiên, vừa định bảo anh yên tâm rằng mình sẽ tính tiền quả táo, thì đã cảm nhận ngay vị chua xộc lên. Giống như vừa ăn một lúc mười quả chanh, cậu ta cắn dở quả táo, nuốt cũng không được mà nhả cũng không xong, khuôn mặt cậu ta nhăn lại, cuối cùng vẫn cố chấp nuốt xuống.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc