“Thật sự không thể bán sao?” Chung Hạo Quân vẫn chưa từ bỏ.
Hà Thiệu Thần đành gật đầu: “Phải, dù có ra giá bao nhiêu tôi cũng không bán.”
Khuôn mặt Chung Hạo Quân hiện rõ sự tiếc nuối. Thái độ của anh quá kiên quyết, nên dù tài ăn nói hay kỹ năng đàm phán của cậu có giỏi đến đâu cũng chẳng thể lay chuyển được.
“Nếu đã vậy, thì chúng ta chỉ có thể dùng phương án mua thứ hai, đó là trực tiếp mua táo trên mười cây táo đó.”
Chung Hạo Quân nhanh chóng giới thiệu phương án mua thứ hai cho Hà Thiệu Thần: “Trước đó, chúng tôi đã làm xét nghiệm trên từng quả táo của mỗi cây. Kết quả xét nghiệm cho thấy chất lượng táo ở mỗi cây có hơi khác nhau, nhưng chúng tôi quyết định mức giá mua vẫn sẽ bằng nhau, mua với giá hai trăm tệ một quả.”
Cái giá này đối với Hà Thiệu Thần đã là quá cao rồi. Trước đó, khi Chung Hạo Quân báo giá thấp nhất cho một quả là 50 tệ, anh đã thấy vô cùng bất ngờ. Giờ giá đã tăng lên gấp bốn lần, còn gì phải nói nữa, sau này anh chỉ cần nằm hưởng thụ là được.
“Tiếc là sản lượng của táo trong vườn anh không cao. Mười cây này chắc cũng chỉ tầm hai nghìn cân, ước chừng khoảng hơn bốn nghìn quả. Tiểu Hà này, số lượng này thật sự là quá ít.” Giọng Chung Hạo Quân đầy tiếc nuối. Những quả táo này chẳng khác nào trứng vàng vậy.
Nhưng Hà Thiệu Thần thì không cảm thấy tiếc chút nào. Trước đây, hai nghìn cân táo này bán được chừng hai trăm cân là đã quá tốt rồi, còn lại hầu hết là thối ngay trên cây rồi rụng xuống, cuối cùng trở thành phân bón cho cây.
Bây giờ có thể bán hết mà giá lại cao như vậy, anh mừng còn không kịp, sao lại tiếc nuối chứ.
“Anh Chung, cây táo trong vườn của tôi sản lượng ít nhưng chất lượng rất tốt, nếu ra quả nhiều quá, có lẽ sẽ không ngon như bây giờ nữa.” Hà Thiệu Thần giải thích.
Dù sao những cây táo này đều có trí thông minh riêng, nếu ra quả quá nhiều, đến lúc đó sẽ thiếu dinh dưỡng.
Còn chuyện quả ít, thì không bao giờ. Mỗi khi anh dùng những quả táo hỏng để làm phân bón cho cây, chúng vui mừng lắm, làm sao có thể để phí phân bón được chứ.
Chung Hạo Quân nghe xong giải thích của Hà Thiệu Thần, thấy cũng rất hợp lý, nhưng cậu lại nói: “Tiểu Hà, giá mua mỗi quả táo là hai trăm tệ. Tuy là giá cao nhưng để kiếm được mười triệu vẫn phải mất mười mấy năm. Giữa chừng nếu chất lượng táo thay đổi thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể, lời đề nghị trước của tôi thật sự anh không muốn cân nhắc lại sao?” Mười triệu cơ mà, ngay cả cậu cũng chưa có được số tiền lớn như thế.
Vậy mà Hà Thiệu Thần vẫn kiên định lắc đầu.
Chung Hạo Quân thở dài tiếc nuối, đưa bản hợp đồng đã in sẵn cho anh: “Đây là hợp đồng thu mua. Anh xem qua đi. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể ký kết ngay.”
Hà Thiệu Thần không rành lắm về hợp đồng thu mua, lướt qua đại khái, nội dung rất dài, anh chỉ hiểu ba điểm.
Thứ nhất là giá thu mua táo của anh, thứ hai là thời hạn hợp đồng, và cuối cùng là trách nhiệm khi vi phạm.
Hà Thiệu Thần không thấy có vấn đề gì, đây là một hợp đồng thu mua dài hạn, anh cũng không có ý định vi phạm hợp đồng. Anh không quen biết ai am hiểu luật pháp nên chỉ xem qua đại khái, thấy không có gì bất ổn.
Anh liền kí tên ngay.
Vậy là, những quả táo trên mười cây táo cuối cùng đã tìm được người nhận nuôi của chúng rồi.
Sau khi ký xong hợp đồng thu mua, nhóm người Chung Hạo Quân cũng thở phào nhẹ nhõm. Những quả táo này quyết định việc công ty Trường Thanh của họ có thể mở rộng vào thị trường trái cây cao cấp trong nước hay không, nên tất cả lãnh đạo trong tập đoàn đều hết sức chú trọng, cũng may là họ phát hiện sớm.
Họ không ngờ rằng ở một nơi hẻo lánh, lạc hậu như thế này lại có thể có những quả táo chất lượng tốt đến vậy. Số tiền này bỏ ra quả thật rất xứng đáng!
“Tiểu Hà, hợp đồng đã ký rồi nên cậu đừng tự ý hái táo trên cây nữa nhé, giá mỗi quả đã là hai trăm tệ rồi, việc thu hoạch này công ty chúng tôi sẽ tự lo, không cần cậu động tay.” Với mức giá thu mua hai trăm tệ một quả, khi được đưa về tập đoàn, chỉ cần đóng gói và quảng bá kỹ càng, giá bán bốn con số chắc chắn không thành vấn đề.
Không cần tự thu hoạch, Hà Thiệu Thần gật đầu đồng ý: “Vậy khi thu hoạch táo, nhớ chú ý đừng làm gãy cành cây nhé.” Nếu không, anh lại không biết phải an ủi chúng bao lâu nữa.
Dù rằng gãy cành cây sẽ không gây đau đớn, nhưng sẽ làm mất thẩm mỹ. Đặc biệt là Táo Hai, cái cây luôn yêu cái đẹp, thích ăn diện, mỗi năm đều suy tính kỹ lưỡng về vị trí những quả táo sẽ mọc, xem có ảnh hưởng đến vẻ ngoài của mình không. Nếu cành cây bị gãy, nó chẳng khác nào bị hủy dung.
“Anh cứ yên tâm, người của công ty chúng tôi còn trân trọng những cây táo này hơn cả anh nữa.” Những cây táo này chẳng khác nào gà mái đẻ trứng vàng. Đối với Hà Thiệu Thần quan trọng thế nào, vậy thì đối với tập đoàn Trường Thanh cũng quan trọng như thế.
Vả lại, đây không phải là cuộc giao dịch duy nhất, họ còn mong muốn hợp tác lâu dài.