Vì mọi việc đã ngã ngũ, Chung Hạo Quân nhắm mắt lại, chỉ chờ đến lúc ngủ dậy, sáng mai sẽ lên đường đến thôn Hạp.
—
Sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Hà Thiệu Thần đã tỉnh dậy. Vì cứ nghĩ mãi đến việc liệu có ký được hợp đồng bán táo không, mấy đêm nay anh chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu, thậm chí trong mơ cũng thấy cảnh táo được bán với giá cao.
Rồi như thường lệ, Hà Thiệu Thần thức dậy sớm. Nhìn bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng rõ, anh không còn cảm giác buồn ngủ nữa nên mặc đồ rồi ra khỏi giường. Trong không khí phảng phất hơi nước, tiếng mưa lộp độp bên ngoài càng nghe rõ hơn cho thấy rằng trời đang mưa.
Vừa mở cửa một cơn gió lạnh đã ùa vào, Hà Thiệu Thần chỉ mặc mỗi áo tay ngắn liền rùng mình một cái, thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi.
Anh quay về phòng ngủ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, cảm giác lạnh trên người mới dần tan đi. Đã hai ngày kể từ khi Chung Hạo Quân mang táo đi kiểm tra, không biết hôm nay có tin tức gì không.
Vì trời mưa nên Hà Thiệu Thần không có ý định ra vườn. Hiếm khi anh có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, nên anh đã tự làm một bữa sáng thịnh soạn rồi ngồi trong phòng khách dưới tầng, chơi chiếc điện thoại cũ kỹ của mình.
Nhóm người Chung Hạo Quân đến rất sớm. Vì họ đang lo lắng về chuyện hợp đồng, cả ba người họ đã dậy rồi xuất phát từ lúc bảy giờ.
Trên đường đến thôn Hạp, con đường đất vốn đã không mấy bằng phẳng nay lại xuất hiện thêm các vũng nước nhỏ sau cơn mưa, khiến ba người ngồi trong chiếc BMW không khỏi lo lắng.
Với tình trạng đường xá như thế này, nếu hợp đồng được ký, thì việc vận chuyển táo an toàn cũng là một vấn đề không nhỏ.
Đường xá xấu, cộng thêm trời mưa cản tầm nhìn, nên lần này họ mất nhiều thời gian hơn lần trước để đến thôn Hạp. Đến trước cửa nhà Hà Thiệu Thần, đã gần bảy giờ rưỡi.
Vì trời mưa nên anh không nghe thấy tiếng xe từ xa. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nghĩ rằng có lẽ bà cụ nào đó trong làng gặp chuyện cần nhờ giúp đỡ.
Kết quả khi vừa mở cửa, anh liền nhìn thấy ba vị thần tài đang đứng trước cửa, chắc là đã có kết quả rồi.
Anh nhanh chóng đoán ra rằng chắc họ muốn ký hợp đồng, nếu không sao lại không báo trước mà đến tận nhà thế này? Hơn nữa, nhất định họ rất hài lòng với chất lượng táo của anh, nếu không đã chẳng vội vã đến như vậy.
Với khuôn mặt tràn đầy niềm vui, Hà Thiệu Thần mời ba người vào nhà, pha trà mời họ xong mới ngồi sang một bên hỏi: “Anh Chung, có kết quả rồi hả? Táo của tôi chắc là chất lượng không tệ đúng không?”
Dù sao cây táo cũng đã được khai sáng trí tuệ, những quả táo kết ra chắc chắn phải có gì đó đặc biệt. Chỉ là ở cái huyện nhỏ này, không ai nhận ra giá trị thực sự của nó.
“Đúng vậy, kết quả có từ tối qua rồi nên sáng nay chúng tôi đến sớm để báo tin vui cho anh.” Chung Hạo Quân cũng cười, giọng điệu bình thản: “Không biết Tiểu Hà có muốn bán mười cây táo đó không, tập đoàn Trường Thanh chúng tôi sẵn sàng mua với giá cao.”
“Giá cao?”
“Đúng vậy, ít nhất là từng này.” Chung Hạo Quân giơ một ngón tay.
“Mười vạn một cây?” Mười cây là một trăm vạn rồi.
Làm sao đây, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Một trăm vạn ở cái huyện nhỏ này, nếu không tiêu xài bừa bãi thì anh có thể sống thoải mái cả đời rồi.
Nhưng Chung Hạo Quân lại lắc đầu: “Là một trăm vạn một cây.” Lần này, tập đoàn thực sự đã dốc hết sức, một trăm vạn cho một cây táo, sao lại không đồng ý cho được.
Rất nhanh Hà Thiệu Thần hít một hơi lạnh. Một trăm vạn một cây tức là có ngay mười triệu trong tay. Làm sao đây, anh cũng muốn bán, nếu cây táo chưa được khai sáng trí tuệ thì anh đã đồng ý ngay không chút do dự rồi, nhưng...
Anh tiếc nuối lắc đầu, đây thật sự là quyết định khó khăn nhất mà anh từng đưa ra. Bố anh vì mấy cây táo này mà đã hy sinh quá nhiều rồi.
Thấy Hà Thiệu Thần từ chối, sự ngạc nhiên của ba người Chung Hạo Quân hiện rõ trên khuôn mặt. Dù sao thì giá mà tập đoàn đưa ra lần này thực sự rất có thành ý. Nếu là họ, chắc chắn đã đồng ý ngay, có được mười triệu thì chỉ cần nằm hưởng thụ thôi chẳng phải tốt hơn sao.
“Tiểu Hà, cậu thử suy nghĩ lại đi, mức giá này có thể thấy rõ thành ý của tập đoàn chúng tôi. Cậu bán cây táo đi, chúng tôi sẽ thuê người chuyên nghiệp chăm sóc, dù có rủi ro xảy ra thì cũng không liên quan đến cậu. Nếu chỉ dựa vào bán táo, không biết đến bao giờ mới kiếm được mười triệu cơ chứ.” Chung Hạo Quân lại khuyên nhủ thêm một lần, bởi vì mấy cây táo này thật sự rất quan trọng đối với công ty họ.
“Anh Chung, tôi hiểu mà, nghe giá này mà bảo không động lòng thì là nói dối. Chỉ là những cây táo trong vườn này có ý nghĩa đặc biệt với tôi, dù có ra giá bao nhiêu tôi cũng sẽ không bán.” Gương mặt Hà Thiệu Thần đầy tiếc nuối, mười triệu, ở huyện nhỏ của họ, có lẽ anh có thể trở thành người giàu nhất.