Chung Hạo Quân thở dài, nói đi nói lại vấn đề vẫn là ở giao thông bất tiện.
Đến khu vực trồng táo, vì có người ngoài nên Hà Thiệu Thần không tiện nói chuyện với các cây. Trước đó anh lại quên dặn trước chúng vài điều, nên giờ khi thấy anh dẫn ba người lạ đến, các cây táo đều tỏ ra vô cùng phấn khích.
“Thần Thần đến rồi! Mấy người này là người định nhận nuôi con chúng ta hả?” Trong vườn, những chiếc lá trên cây táo kêu xào xạc đầy hứng khởi.
Có vài cây còn cố rung lá nhịp nhàng với nhau, đồng thanh hô lớn: “Hoan nghênh! Hoan nghênh!”
“Gió trong vườn này lớn thế à?” Trương Dật Trần nghi hoặc nhìn những chiếc lá rung rinh trong gió, rồi lại cảm nhận làn gió nhè nhẹ xung quanh mình. Cơn gió này đối với cậu ta nhỏ đến mức có thể bỏ qua, nhưng lại khiến lá cây xào xạc dữ dội như vậy.
Hà Thiệu Thần đi cuối cùng, nhìn đám cây táo đang hào hứng quá mức, đám trẻ làm anh lo lắng này: “Im lặng.” Anh nói bằng khẩu hình miệng.
Nhận ra Hà Thiệu Thần không vui, các cây táo lập tức dịu xuống, lá cây ngừng rung, tiếng xào xạc cũng nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
Thấy các cây đã yên lặng, Hà Thiệu Thần mới mỉm cười nói: “Dù gì quanh đây cũng toàn núi, gió núi thường mạnh hơn mà.”
“Cũng đúng.”
Mấy người cũng không dây dưa ở nơi nhỏ bé này lâu, nhanh chóng bước đến xem xét mười cây táo đang trĩu quả. Nhân lúc không ai chú ý, Hà Thiệu Thần bước sang một bên, khẽ nói với các cây táo: “Chú ý một chút, đừng có rung rinh loạn xạ. Nếu bị người ta phát hiện thì cả cây sẽ bị chặt xuống đem đi nghiên cứu đấy.”
Lời cảnh báo này khiến những cây táo lập tức ngoan ngoãn đứng yên, Hà Thiệu Thần hài lòng gật đầu.
“Tiểu Hà, mấy cây táo này của anh nhìn tươi tốt thật, bảo sao lại cho ra trái chất lượng cao như vậy.” Chung Hạo Quân vừa đi quanh cây táo vừa khen ngợi, rồi nhận xét thêm: “Có điều sản lượng hơi thấp.”
Tuổi đời của những cây táo này chắc không ít, thân cây không hề nhỏ chút nào, theo lý thì mỗi cây ít nhất phải cho ra sáu trăm cân táo. Nhưng giờ nhìn số lượng táo trên cây, rõ ràng là không nhiều. Nghĩ đến chuyện Hà Thiệu Thần từng đem táo bán ở huyện, chắc chắn cậu ta đã hái khá nhiều lần trước đó. Suy nghĩ này khiến trong lòng Chung Hạo Quân có chút tiếc nuối.
Hà Thiệu Thần không biết suy nghĩ của đối phương, nghe được lời khen thì cảm thấy hơi ngại ngùng, vội đáp: “Cũng bình thường thôi, toàn nhờ cây tự biết chăm sóc cả.” Anh trả lời rất nghiêm túc.
“Anh khiêm tốn thật đấy.”
Hà Thiệu Thần nói toàn lời thật lòng, nhưng tiếc là chẳng ai tin.
Lúc này, Triệu Viêm Bân và Trương Dật Trần mỗi người hái một quả táo, sau đó đánh số cho cây và quả rồi cẩn thận đặt vào hộp.
Thấy nhân viên của mình đã hái và đánh dấu xong, Chung Hạo Quân quay sang nói với Hà Thiệu Thần: “Hôm nay tạm thời vậy nhé. Mười quả này chúng tôi sẽ chuyển phát nhanh đến trụ sở ở Đế Đô. Hai ngày tới, chúng tôi vẫn sẽ ở tại khách sạn trong huyện. Có kết quả là báo cho anh ngay.”
Hà Thiệu Thần chậm rãi gật đầu. Lúc này trong lòng anh cảm thấy chẳng khác nào học sinh vừa thi đại học xong, nơm nớp chờ đợi điểm số được công bố, vừa lo lắng vừa kỳ vọng.
Vậy hai ngày tới, anh nên cầu thần tài hay cầu thần trái cây đây? Thôi thì cầu cả hai cho chắc, mong rằng “kỳ thi” này sẽ đạt điểm cao.
Sau khi tiễn ba người họ lên xe, Hà Thiệu Thần không ngạc nhiên khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò từ mấy cụ bà và cụ ông vẫn thường tụ tập ở cổng làng để bàn chuyện thiên hạ.
Người mở lời đầu tiên là bà Vương: “Tiểu Thần, đây chính là xe BMW phải không? Nhìn sang xịn thật, bảo sao lại bán được táo với giá cao như vậy.”
Bà Trương cũng gật đầu tán thành: “Xe này trông giống y hệt xe của huyện trưởng. Mấy người này còn trẻ thế mà đã đi xe giống huyện trưởng, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Tiểu Thần, đây chính là ông chủ lớn mà cháu nói trước đây phải không?” Ông Vương lên tiếng hỏi. Ông là chồng của bà Vương, mỗi ngày đều đi cùng bà ra cổng làng hóng chuyện.
“Tiểu Thần, vậy mấy loại trái cây trong vườn cháu là do ông chủ lớn này mua hết rồi hả?” Đây là ông Nhị Vương, chồng của bà Trương và là anh em với ông Vương. Con cái của hai ông đều làm việc xa nhà, chỉ dịp Tết đến mới về. Vì vậy, bốn người họ thường tụ tập để nói chuyện phiếm.
Bị hỏi dồn dập, Hà Thiệu Thần có chút bối rối, chỉ đành trả lời từng câu một: “Vâng ạ, đây chính là ông chủ lớn lái xe BMW. Nhưng họ vẫn chưa mua hết trái cây trong vườn đâu, lần này chỉ đến xem mấy cây táo, kiểm tra chất lượng trước. Nếu mọi thứ ổn thỏa thì mới ký hợp đồng.”
Rồi Hà Thiệu Thần kể lại sự việc một cách đơn giản, nhưng anh cố tình bỏ qua chuyện giá thu mua táo. Dù sao bây giờ mọi thứ vẫn chưa quyết định, kể cả quyết định rồi anh cũng không dám nói ra ngoài.
Năm mươi tệ một quả táo, cái giá này anh chưa từng nghe thấy bao giờ. Anh có mười cây táo trong vườn, tổng cộng ít nhất cũng có ba ngàn quả. Nếu bán hết thì anh sẽ thu được gần một trăm năm mươi nghìn tệ, cao hơn cả thu nhập hàng năm của nhiều người. Nếu tin này lan ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen tị, đến lúc đó ai mà biết được họ sẽ làm gì.