Vườn Trái Cây Nhà Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 16

Trước Sau

break

Dù sao “núi nghèo nước độc sinh ác dân”, câu nói này sẽ chẳng sai ở một nơi như thế này.

“Chỉ bán mỗi táo thôi à? Trong vườn còn nhiều loại khác đã chín rồi, sao không bán luôn đi?” Bà Vương có chút thất vọng khi biết chỉ có táo được ông chủ lớn quan tâm. 

“Táo trong vườn Tiểu Thần ngon lắm, còn ngon hơn táo trong vườn nhà chúng ta. Ông chủ kia cũng tinh mắt đó.” Bà Trương lên tiếng: “Lần sau khi ông chủ đến, cháu thử mời họ ăn thử những loại trái khác trong vườn. Như mấy cây táo tàu, lê, cũng ngon lắm.” 

Bà Trương không biết nói thế nào để đánh giá táo trong vườn của Hà Thiệu Thần, “ngon” đã là từ chỉ mức độ tán thưởng cao nhất của bà rồi. 

“Bà à, dù ông chủ có muốn mua, cháu cũng không bán được đâu. Mấy cây lê, táo tàu chỉ có vài cây, mỗi năm quả vừa đủ cho dân làng ăn thôi. Nhất là mấy bà lớn tuổi thường ho, từ khi ăn lê trong vườn, cơn ho giảm hẳn. Mấy loại này cháu để cho làng mình ăn, không bán đâu.” 

Nếu bán được táo với giá như vậy, khoản tiền đó đã đủ khiến anh sống tốt cả năm, hơn cả những gì nhiều người mơ ước. 

Ông Vương không biết chuyện táo được bán với giá cao nên nghe vậy thì xúc động. Ngôi làng này quá xa xôi hẻo lánh, thanh niên trong làng đều đã đi làm xa, kể cả bọn trẻ con cũng theo bố mẹ. Do trường tiểu học nằm ở thị trấn cách làng một giờ đồng hồ đi đường, nên trẻ con cũng khó theo học ở đây. Trong làng giờ chỉ còn lại người già.

Hà Thiệu Thần là thanh niên duy nhất còn lại trong làng. Mà làng chỉ hơn ba mươi hộ gia đình, trong đó đã có năm hộ chuyển đến nơi khác, không quay lại nữa, chỉ còn mười mấy hộ, trong nhà toàn người già. Ngoài việc quay về vào dịp giỗ chạp thì rất ít hộ quay về thường xuyên, tính ra cả làng chỉ còn chưa đến hai mươi người. 

Trong số gần hai mươi người này, Hà Thiệu Thần là người trẻ nhất, nên mọi việc lớn nhỏ trong làng đều trông cậy vào cậu. Vốn đã có chút ngại, bây giờ lại nói không bán hoa quả đi để lại cho mình ăn thì sao được.

“Tiểu Thần, cháu nói gì thế? Nếu ông chủ muốn mua, đương nhiên phải bán cho họ. Chỉ bán mỗi táo thì thu nhập sao đủ được. Làng mình có mấy người đâu, chúng ta ăn không hết. Trên cây có đến vài trăm cân trái cây, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ ăn được vài cân.” Ông Vương giọng nghiêm nghị, nói tiếp: “Nếu ông chủ lớn muốn mua, nhất định phải bán cho họ.”

“Được, được, ông Vương cứ yên tâm ạ.” Hà Thiệu Thần vội vàng đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ trái cây trong vườn cậu đâu phải thứ quý giá gì. Với mấy trăm cân lê và táo tàu ít ỏi thế này, chắc gì người ta đã thèm ngó đến. 

Bà Vương cùng mọi người hài lòng ra về sau khi thỏa mãn sự tò mò. Thôn Hạp nằm nơi heo hút, người già trong thôn cũng chẳng có việc gì làm, nên chuyện trò đã trở thành thú vui hàng ngày. Đến chiều, cả làng đều đã biết tin táo trong vườn Hà Thiệu Thần được một ông chủ lớn lái xe BMW bao trọn.

Sau khi Chung Hạo Quân trở về thị trấn, việc đầu tiên mà cậu làm là đóng gói những quả táo và gửi đi bằng dịch vụ chuyển phát nhanh. Từ tỉnh Vân đến Đế Đô thường chỉ mất một ngày là tới. 

Ngoài ra, việc kiểm tra chỉ số của mười quả táo cũng sẽ hoàn thành trong vòng hai mươi bốn giờ. Có nghĩa là trong tối đa hai ngày, họ sẽ biết được liệu chuyến đi lần này đến huyện Dịch có đáng hay không. 

Hợp đồng này không chỉ khiến Hà Thiệu Thần cảm thấy hồi hộp như khi chờ điểm thi, mà Chung Hạo Quân cũng vậy. 

Mặc dù số lượng táo trong vườn của Hà Thiệu Thần không nhiều, nhưng nếu chất lượng thật sự giống như đã kiểm tra trước đó, vậy thì với tư cách là người phát hiện, phần thưởng ít nhất cũng sẽ là năm con số. 

Vì vậy, trong hai ngày tới, Chung Hạo Quân sẽ ở lại khách sạn huyện Dịch. Sau khi xác nhận rằng táo đã đến công ty và được gửi đến phòng thí nghiệm kiểm tra, cậu thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho Giả Giai Nghiên để xác nhận tiến độ kiểm tra. 

Giả Giai Nghiên rất coi trọng việc kiểm tra táo lần này, hoặc có thể nói rằng, toàn bộ ban lãnh đạo công ty đều rất chú ý đến chuyện này. Loại trái cây chất lượng cao như vậy chính là vũ khí lợi hại để mở cửa vào thị trường trái cây cao cấp. 

Công ty Trường Thanh của họ đã nổi tiếng trong thị trường trái cây giá rẻ, lợi nhuận luôn đứng đầu so với các doanh nghiệp trái cây khác. Tuy nhiên, trong thị trường cao cấp, danh tiếng của họ lại quá thấp. Nguyên nhân chủ yếu là do số lượng trái cây chất lượng cao quá ít. 

Mặc dù trong vườn của công ty cũng có một vài loại trái cây chất lượng cao, nhưng số lượng quá ít nên không thể mở rộng thị trường. Họ cũng thu mua khá nhiều từ bên ngoài, nhưng cạnh tranh rất gay gắt. 

Mỗi khi phát hiện ra trái cây chất lượng tốt, dù có cố gắng giấu giếm, nhưng chỉ cần điều tra một chút là vẫn có thể tìm ra. Khi biết được, giá cả sẽ bị đẩy lên cao, thậm chí đã ký hợp đồng nhưng cũng không có tác dụng gì, vì việc vi phạm hợp đồng thường xảy ra. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc