Vườn Trái Cây Nhà Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 14

Trước Sau

break

Hà Thiệu Thần cũng bất đắc dĩ đáp: “Hết cách rồi. Khu này đa số là núi, mà làng tôi lại nằm sâu trong núi. Cũng vì đường khó đi nên làng không phát triển được, dân làng nghèo khổ lắm.” 

“Đợi khi nào anh kiếm được nhiều tiền, có khả năng thì sửa cho làng một con đường bê tông nhé.” Chung Hạo Quân vỗ vai anh an ủi. 

“Kiếm nhiều tiền.” Hà Thiệu Thần nghe xong liền cười khổ: “Trái cây trong vườn của tôi, đến giá một tệ rưỡi một cân ở huyện Dịch còn chẳng bán được, nói gì đến chuyện làm giàu.” 

“Cái gì? Táo của anh chỉ bán một tệ rưỡi một cân thôi á?” Triệu Viêm Bân tròn mắt ngạc nhiên. 

“Không còn cách nào khác. Ở đây nhà nào cũng có cây ăn quả. Các anh chắc cũng thấy rồi, dọc đường trong huyện, ngay cả cây xanh ven đường cũng là xoài hay các loại cây ăn quả. Mỗi nhà đều có vài cây, nên chẳng ai ra chợ mua cả.”

Giọng Hà Thiệu Thần tỏ rõ sự bất lực. Ở những thành phố có kinh tế phát triển, giá táo ít nhất là năm tệ một cân, nhưng huyện bọn họ có quá nhiều trái cây rồi nên giá cả căn bản không tăng nổi. 

Anh từng nghĩ đến chuyện mang ra tỉnh khác bán, nhưng nhà anh không có xe tải lớn, đường lại xấu. Chạy đường xa vừa xóc vừa tốn chi phí vận chuyển, ăn uống dọc đường nữa. Tính tới tính lui, cuối cùng anh vẫn phải bán giá rẻ ở huyện Dịch thôi. 

“Đó là vì họ không có mắt nhìn hàng thôi. Người anh em đừng lo, anh xem không phải bọn tôi đến đây là để mang tiền đến cho anh sao.” Chung Hạo Quân cười, vỗ vai Hà Thiệu Thần: “Nếu táo của anh đúng như loại lần trước bán cho tôi, giá thu mua của tôi thấp nhất sẽ là thế này.” 

Nói xong Chung Hạo Quân giơ năm ngón tay lên. 

“Năm tệ một cân sao?” Hà Thiệu Thần thầm nghĩ, mức giá này khá cao. Chỉ cần bán hết số táo trong vườn, ít nhất cũng kiếm được mười nghìn tệ, đủ tiền mua phân bón cho năm sau.

“Không, không phải năm tệ. Là năm mươi tệ.” Chung Hạo Quân nói ra con số khiến người nghe kinh ngạc. 

“Năm mươi tệ?” Hà Thiệu Thần sững sờ, miệng hơi hé ra vì quá đỗi kinh ngạc.

“Đó là giá thấp nhất, năm mươi tệ, một quả.” Đó là nếu những quả táo trên các cây trong vườn của Hà Thiệu Thần đều có chỉ số kiểm định tương tự với mẫu lần trước. Chung Hạo Quân dựa trên kinh nghiệm thu mua trước đây, công ty của anh ta có thể đưa ra mức giá tối thiểu là năm mươi tệ một quả, và con số này sẽ chỉ tăng chứ không giảm. Nếu giá thấp quá, sẽ có khả năng các công ty trái cây khác sẽ nhảy vào cạnh tranh. 

“Năm mươi tệ một quả!!!” Hà Thiệu Thần kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì. 

Chung Hạo Quân gật đầu. Cậu còn nghĩ rằng sau khi mua đợt táo này, công ty có thể sẽ đề nghị mua lại hẳn những cây táo đặc biệt kia với giá cao, chỉ không biết Hà Thiệu Thần có đồng ý hay không. 

Hà Thiệu Thần cảm thấy như mình đang mơ. Hóa ra những bảo bối nhỏ trong vườn của anh cuối cùng cũng gặp được “Bá Lạc” (*) của chúng.

(*): ý chỉ người giỏi phát hiện, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Anh cuối cùng cũng có thể bắt đầu một cuộc sống dựa vào con cái để ăn sung mặc sướng rồi.


 

Sau khi Chung Hạo Quân đưa ra mức giá khiến Hà Thiệu Thần kinh ngạc, cậu tiếp tục giải thích: “Lần này chúng tôi đến đây chủ yếu để kiểm tra những cây táo trong vườn của anh. Chúng tôi sẽ đánh số từng cây, mỗi cây hái một quả táo mang về phòng thí nghiệm ở Đế Đô để kiểm định. Nếu kết quả giống với chỉ số trước đó, hợp đồng thu mua có thể được chốt ngay.” 

Đi bên cạnh Hà Thiệu Thần, Chung Hạo Quân vừa đi vừa giải thích rõ mục đích chuyến đi. Sau khi trao đổi tên với nhau, cả nhóm nhanh chóng di chuyển tới khu vườn để xem những cây táo. 

Lúc này, Hà Thiệu Thần đã đưa bọn họ đến vườn táo. 

“Tiểu Hà, vườn của anh rộng bao nhiêu?” Chung Hạo Quân nhìn quanh, nhận thấy trong vườn có rất nhiều cây ăn trái: “Giống cây cũng đa dạng quá nhỉ. Sao không tập trung trồng một loại? Vườn nhà anh trồng nhiều loại cây thế này, mỗi loại chỉ được vài quả, khó mà có thương lái nào chịu thu mua số lượng ít như vậy.”

Khu vườn này do ông nội Hà Thiệu Thần thuê lại từ trước. Ban đầu, ông định chuyên trồng một loại cây, nhưng tiếc thay làng quá hẻo lánh, mà trái cây trồng ra cũng không khác gì so với nơi khác. 

Mặt khác, chi phí vận chuyển cao, đường ở đây lại là đường đất. Vốn dĩ, đường đất gồ ghề khiến trái cây dễ bị dập, lợi nhuận bị ảnh hưởng nên chẳng mấy ai muốn mua. Cuối cùng, ông quyết định trồng mỗi loại một ít để tự ăn, còn thừa thì đem ra chợ huyện bán. Theo thời gian, trong khu vườn mười mẫu này đã có gần trăm loại cây khác nhau.

“Vườn này có gần trăm loại cây. Chỗ chúng tôi hẻo lánh thế này, nếu chỉ trồng một loại, đến mùa chẳng bán được thì chỉ còn nước để chúng thối rữa trên cây. Trồng nhiều loại khác nhau, quanh năm đều có trái để ăn, thừa thì đem ra chợ huyện bán, vậy là vừa đủ.” Hà Thiệu Thần giải thích, giọng vẫn đầy sự bất lực. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc